Chỉ dựa vào một số thông tin ít ỏi về chúng tôi mà đại tướng đã có thể bày ra toàn bộ kế hoạch và chia nhân lực cho các cứ điểm này, thật là một con người tài tình.
24 giờ trước khi những cánh cổng xuất hiện, tại cứ điểm Châu Á…
“Được rồi, nhiệm vụ của mình thì ai cũng đã rõ rồi đấy, hành động cẩn thận, có gì dùng thần giao cách cảm để liên lạc khi khẩn cấp nhé”.
“Chúc may mắn nhé các đồng chí”.
“Cẩn thận đấy Linh, có gì liên lạc tớ ngay nhé”.
Đại tướng đưa cho nhóm tôi mỗi người một lá cờ của nước mình rồi cười nói:
“Quốc gia sẽ bảo vệ các cậu một phần”.
Bọn tôi vui vẻ nhận lấy rồi hòa lá cờ vào một phần vào choàng của mình, cả đám nhìn nhau rồi cười xong chào tạm biệt mọi người rồi di chuyển đến cứ điểm của mình.
“Đội trưởng, cẩn thận đấy”.
“Đúng rồi đấy, đây mới là đợt tấn công thứ hai thôi, đừng có bị làm sao đấy”.
Những chiến binh của Quân Đoàn Ánh Sáng đang đứng xung quanh tôi dặn dò, nhìn họ rồi tôi vỗ vai vài người nói:
“Quê hương của tôi nhờ cả vào các anh vậy”.
Dứt lời, một tia sáng trên trời dọi thẳng vào tôi, tôi biến mất ngay sau đó và di chuyển với tốc độ ánh sáng đến cứ điểm của mình.
Zoẹt…
Một tia sáng rực rỡ chiếu xuống cứ điểm Châu Âu, đó chính là màn hạ cánh khá ngầu của tôi. Mọi ánh mắt của những người lính ở đấy bắt đầu dồn vào tôi, ngay lập tức có một người lính có mang cờ của nước ta sau lưng chạy đến và nói:
“Tôi là phiên dịch viên của quân đội, mời theo tôi”.
Người lính đó dẫn tôi vào lều chỉ huy, nơi toàn bộ các quân nhân cấp cao của các nước Châu Âu đang họp bàn kế hoạch. Lúc này mọi người đều nhìn tôi và chờ tôi phổ biến qua kế hoạch, tôi từ từ tháo mũ giáp của mình ra.
“Haww”
“Hơ”.
…
Ánh mắt ngỡ ngàng của các vị tướng trong túp lều đều hiện lên một cách rõ ràng, trước mặt họ chỉ đang là một thanh niên mười chín hai mươi mùa xuân. Và người thanh niên đó đang ở đây để dẫn lối cho họ đến chiến thắng trong trận chiến này:
“10km đầu tiên tại chỗ cánh cổng, mọi người hãy cho binh lính của mình đặt bẫy, bom, mìn. 10km tiếp theo sẽ do những máy bay thả bom đảm nhận. 10km tiếp tới sẽ để cho pháo binh gây sát thương, 20km còn lại chúng ta sẽ xây dụng rào chắn và các mô đất và tháp canh. Đây sẽ là chốt chặn cuối cùng của chúng ta, bao gồm xe tăng, trực trăng chiến đấu, xạ thủ, lính bắn tỉa. Còn máy bay chiến đấu sẽ được giữ lại đến lúc nào tôi ra hiệu thì sẽ xuất trận”.
Anh lính phiên dịch liền nói lại bằng Tiếng Anh một cách lưu loát cho mọi người, vừa nói vừa chỉ tay lên bản đồ và đặt những huy hiệu tượng trưng cho từng binh chủng vào chỗ cần lưu ý.
Ngay lập tức mọi việc được thực hiện ngay, mới ban đầu tôi nghĩ 50km bán kính có vẻ hơi rộng nên lực lượng sẽ thưa thớt. Nhưng không, toàn bộ lực lượng của Châu Âu đang ở cả đây, đông đến mức đội hình xe tăng mỗi chiếc chỉ cách nhau nửa mét, máy bay chiến đấu bay cùng nhau có thể kín cả một vùng trời.
Bịch…Bịch…
Tiếng chạy của những người lính, liên tục trong nửa ngày trời để chuẩn bị đạn dược và xây dựng các rào chắn cũng như là kiểm tra lại các cỗ máy chiến tranh của mình. Sẽ không một ai muốn khi bước vào trận chiến và gặp trục trặc về máy móc và vũ khí của mình rồi, cũng may H đã chia sẻ công thức làm ra những vũ khí sát thương được đám quái vật nên chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi cả thế giới đều đã chuẩn bị xong.
Hai giờ trước khi cánh cổng xuất hiện…
Lúc này mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, tất cả các đơn bị đều đã vào vị trí, chỉ chờ lệnh chiến đấu, mọi cỗ máy đều đã được nạp đủ nhiên liệu và trang bị cần thiết. Lúc này không khí ở đây khá căng thẳng, sự lo lắng hiện rõ lên trên mặt từng người lính.
Bộp…Bộp…
Tôi từ từ đi đến chỗ từng người lính một, tháo mũ giáp xuống rồi cười xong đập tay với họ, cứ thế từng người từng người một. Tiếng đập tay bắt đầu vang ra xa hơn, những người ở xa cũng bắt đầu hiểu ý, họ xếp thành những hàng dài rồi chìa tay của mình ra. Cứ thế, cứ thế tôi vừa chạy vừa đập tay từng người một, việc này bỗng chốc làm không khí phấn chấn lên hẳn. Có người tranh thủ quay video, có người thì chụp ảnh, nhưng tất cả đều không thấy rõ khuôn mặt của tôi. Vì việc giữ kín danh tính của chúng tôi với những người ngoài quân đội đều đã được thông qua và những người lính đều hiểu.
Năm phút trước khi cánh cổng xuất hiện…
Đạn đã lên nòng, tất cả các đơn vị đều đã vào vị trí. Tôi tranh thủ thời gian ít ỏi gặm nốt thanh lương khô của mình, có thực mới vực được đạo.
Zuzzzuuu…
Một âm thanh ghê rợn vang lên, tiếp theo đó, một cánh cổng khổng lồ xuất hiện giữa cứ điểm, cánh cổng phải to bằng tòa nhà ba chục tầng quá.
Khè…
Zuuuuu…
Đám quái vật bắt đầu xong ra như vũ bão, số lượng thì nhìn qua không thể nào đong đếm nổi.
Bùm…Bùm…
Tiếng mìn, bom bẫy vang lên liên tục như đang chào đón đám quái vật bước vào trận chiến. Nhưng số lượng thì đúng là quá khinh khủng rồi, máy bay do thám không người lái truyền tải hình ảnh từ 10km đầu tiên cho thấy. Bọn chúng đã dọn sạch sẽ bom, mìn trong 5km đầu tiên, và vẫn đang tiến ra ngoài với một tốc độ không hề giảm.
“Máy bay thả bom chuẩn bị”.
“Yes sir”.
“Chết tiệt, cái lũ khốn này đúng là không sợ chết mà”.
Từ phía cánh cổng vang ra một giọng nói khiên mọi người đinh tai nhức óc:
“Chúng mày muốn lấy tí máu của bọn tao ư, thoải mái đi, đấy là thứ bọn tao không thiếu đâu”.
Giọng nói này vừa dứt thì lập tức lũ quái vật đi đầu đang ngửi ngửi rồi tìm kiếm bom với mìn để dẫm vào, lấy cái chết làm nền tảng cho đàn phía sau tiến lên với tốc độ cao hơn.
Ầm…Ầm…
Tiếng bom rơi vang dội lên, cũng may thằng H đã phát minh ra một loại tai nghe chống sát thương của âm thanh và kính phòng hộ đặc biệt nên những người lính sẽ không mất đi tầm nhìn và thính giác, giúp đảm việc sức chiến đấu của mỗi người.
“Máy bay thả bom đợt hai lên đi, đợt ba chuẩn bị”.
Tốc độ tiến công của bọn quái vật này cũng nhanh quá mà, máy bay thả bom đợt một còn thả chưa hết bom mà đợt hai đã phải cất cánh rồi.
“Cứ với tình hình này chắc sẽ không kịp nạp nhiên liệu và vũ khí mất”.
Rầm…
Tôi dập cây Thương Ánh Sánh của mình xuống đất rồi hét lớn:
“Đừng lo, còn tôi, Chiến Trường Ánh Sáng”.
Ngay lập tức một vòng sáng rộng 20km chiếu thẳng vào trung tâm cứ điểm, khiến tốc độ di chuyển của bọn quái vật giảm đi một nửa.
“Aaaaa”.
“You like a god”.
…
“Máy bay thả bom đợt ba bị tấn công, xin nhắc lại chúng tôi đang bị tấn công…”.
Khẹc…Khẹc…
Lúc này một đám quái vật nửa người nửa dơi bay ra từ cánh cổng, chúng to gấp đôi người bình thường và đang tấn công vào những phi đội máy bay thả bom của quân ta.
“Máy bay chiến đấu”.
Dứt lời tôi bay vút lên bầu trời, bay thẳng vào giữa khu trung tâm của cứ điểm, đánh chặn đám quái vật trên không, hỗ trợ cho máy bay thả bom. Một lúc sau phi đội máy bay chiến đấu đã đến, hỗ trợ và tấn công đám quái vật trên không để đảm bảo lượng sát thương dưới mặt đất duy trì liên tục.
Tại 20km tính từ cánh cổng, mặt đất đã lõm xuống vì quá nhiều bom mìn đã được ném xuống, địa hình trở nên rất xấu, nhưng cũng không thể ngăn cản được tốc độ tiến công của lũ quái vật.
Lúc này Chiến Trường Ánh Sáng của tôi cũng đang từ từ vụt tắt, vì chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn mà thời gian hồi lại gần một ngày. Quái vật đã bắt đầu tiến ra thêm được một phần nữa, lúc này đã đến chỗ của pháo binh.
Đoàng…Đoàng…
Đùng…Đùng…
Tiếng pháo vang trời bắn thay nhau không ngừng nghỉ.
“Keep goingggggg”.
“Không được dừng lại, mọi người phải duy trì tốc độ tấn công này”.
Không chiến thì vẫn đang duy trì được sự ổn định này, mỗi lần tôi vung thương phải ba bốn con nằm xuống, còn lại máy bay chiến đấu xử lý nốt.
“Captain D, can you hold for us ten min ?”.
Đội trưởng máy bay chiến đấu liên lạc với, chắc đến lúc họ phải về nạp thêm nhiên liệu và đạn dược rồi. Tôi gật đầu rồi giờ nút like
Vèo..Vèo…
Họ vừa quành về cái thì từ trong cánh cổng chui ra một con giống thằn lằn bay to phải gấp mười lần tôi.
“Thế beep nào lại vào đúng lúc này cơ chứ”.
“Thương Thuật Hoàng Kim”.
Cây thương của tôi rực sáng lên rồi dài ra thêm hai mét nữa, tôi vung thương lên, ném một cú thật mạnh, cây thương như được dẫn đường chỉ lối phi thẳng vào đầu những con vật cấp thấp kia rồi bay về lại tay tôi.
“Hà, giờ còn tao với mày thôi cái thứ khỉ gió biết bay này”.
Vù…Vù…
Lực đập cánh của con quái vật này cũng quá đáng rồi mà, tôi phải gồng mình lại một lúc lâu mới không bị thổi bay đi, còn những quả bom trong phạm vi 10km bắt đầu bị lệch vị trí. Khiến cho tình hình dưới mặt đất diễn ra hơi xấu, tôi càng cố lao vào tấn công nó thì nó lại đập cánh, lực đập khiến tôi không thể nào tiến thêm được nữa, đang không biết phải làm sao thì…
“let you wait a long time, we cominggggg”.
May quá, đúng lúc đang không biết làm sao thì phi đội máy bay chiến đấu quay lại, tôi hét lớn:
“Im in front, behind for you, guysssssss”.
“Yes sirrrrr, hahaa”.
Giữa chiến trường đang căng thẳng như này, tự nhiên nghe thấy tiếng tôi và phi đội máy bay cười như điên trong rada bỗng chốc làm cho những người lính cười theo, xóa tan đi nỗi lo trong họ.
Aaaaaa…
Tôi vừa hét vừa vung thương của mình thật mạnh về phía con thằn lằn bay, ngay lập tức nó dùng đôi cánh to đùng của mình để phản công lại.
“Now, brooooooo”.
Phi đội máy bay chiến đấu vòng ngay ra sau chớp thời cơ, xả một loạt tên lửa vào người nó. Con quái vật đau đớn kêu rống lên, không bỏ phí cơ hội, tôi lao vào cắm thẳng thương vào cổ của nó. Con quái vật không kêu được thành tiếng, rơi xuống giữa chiến trường, thân xác to lớn của nó đã giúp tôi tiết kiệm ít công sức khi đè chết không ít mấy con dưới đất.
“Yeahhhh”.
Tiếng hét xung sướng của những người lính vang lên khi thấy con thằn lằn bay to đùng ngã xuống.
“Giữ vững phòng tuyến, một loại quái vật mới xuất hiện rồi, chúng to gấp đôi mấy con voi trưởng thành vậy”.
Một loại quái vật mới đã xuất hiện, chúng to xác hơn bọn trước, sức chịu đựng cao hơn, và ngoại hình của chúng trông giống con voi nhưng có nhiều bộ phận ghê tởm khác mọc thêm vào.
“D, H báo thông tin về cánh cổng chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, cố gắng cầm cự”.
Thật tuyệt khi nghe thấy thông tin này, vì tôi đang không biết đến bao giờ trận đánh mới kết thúc.
Một cánh tay to đùng từ trong cánh cổng vung ra, phút chốc làm năm chiếc trực thăng chiến đấu phát nổ. Cảnh tượng như làm mọi người đứng hình, mới một khoảnh khắc mà đã có đến mười người hy sinh.
…