Và nỗi lo đó chính là sự thờ ơ, lơ là việc chúng tôi cảnh báo của các nước khác, dường như những đoạn video phát tán trên mạng đối với họ chỉ là một sản phẩm của kĩ thuật, photoshop… Còn về việc phía quân đội tận tay gửi các thông báo thì họ chỉ xem như là chúng tôi đang đùa giỡn nhân một ngày gì đó vậy.
Vì từ trước đến giờ nhờ sức mạnh không gian nên những cánh cổng chỉ xuất hiện trong nước, chưa có cái nào ở nước ngoài, nên cũng khá là khó để họ tin và thực hiện theo những gì chúng tôi khuyên.
Lúc này chúng tôi lại tập hợp với nhau để bàn bạc một lần nữa, và phân công công việc một cách hợp tình hợp lí nhất. H trình bày:
“Tao với L kết hợp với phía quân đội, đã đào tạo ra những lực lượng vô cùng tình nhuệ với các nhiệm vụ khác nhau, đều được trải qua thực chiến trong không gian của tao rồi, thế nên giờ mày với Linh có thể đi cứu viện các nước khác, ở đây có tao với L lo rồi”.
L nói thêm:
“Mà thế cũng không phải là ý hay đâu, giờ có cả trăm nước trên thế giới, cứu viện từng nước một thì khó lắm, chưa kể thời gian di chuyển các thứ nữa, phải tìm cách gì đó thôi”.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Máy bay chiến đấu thì sao ?”.
H đáp:
“Được nhưng mà chỉ mấy nước lân cận thôi, xa quá không đủ nhiên liệu mà về ấy chứ, có nơi còn không bay tới được nữa ý chứ”.
Tôi hỏi nó thêm:
“Được nửa vòng trái đất chứ ?”.
H gật đầu, rồi tôi phổ biến suy nghĩ của mình. Dùng máy bay chiến đấu để hỗ trợ các nước lân cận, tạo cổng không gian để Linh có thể hỗ trợ nơi nào vượt ngoài tầm kiểm soát.
L ngơ ngác hỏi tôi:
“Thế nửa còn lại của trái đất thì sao ?”.
Tôi vừa cười vừa chỉ tay vào mình, trong khi hai ông tướng này đang ngơ ngác vì nghĩ tôi đùa thì Linh đã hiểu tại sao. Tôi giờ tay lên, Hoàng Kỳ Ánh Sáng từ từ xuất hiện ở lòng bàn tay tôi:
“Chúng mày quên D đây là ai à ?”.
Rồi chúng nó cũng ngộ ra, việc tiếp theo cần làm là chuẩn bị các thứ cần thiết, H đưa cho tôi toàn bộ vị trí của những cánh cổng sẽ xuất hiện rồi nhanh chóng rời đi chuẩn bị những kế hoạch của riêng mình, L cũng chúc bọn tôi may mắn rồi bắt đầu di chuyển đến vị trí của mình. Linh thì chờ lúc không có ai liền bảo tôi:
“Ngoắc tay, hứa là cậu sẽ an toàn trở về nhé ?”.
“Nhất định thế rồi”.
…
Lúc này ở Lâu Đài Hoàng Kim, tôi đang phổ biến kế hoạch và vị trí những cánh cổng cho những chiến binh của mình, mỗi một cánh cổng sẽ gồm một ngàn chiến binh và một chỉ huy.
“Rõ”.
Lúc này ở đây đang tỏa ra một luồng khí, khí thế của những chiến binh đích thực. Khao khát chiến đấu trong họ trỗi dậy khi nghe về việc sắp tham gia chiến đấu, dường như tất cả những năm tháng họ miệt mài luyện tập để chờ đến giờ phút này. Những thanh gươm sắc bén và bóng loáng, những mũi giáo nhọn hoắt, những chiếc khiên vững chãi, nhưng cây cung đặc biệt… Toàn bộ những vũ khí, trang bị và áo giáp đều được làm từ một loại vàng đặc biệt của Lâu Đài Hoàng Kim và được sức mạnh ánh sáng ban phước, nên Quân Đoàn Ánh Sáng của tôi trông vô cùng rực rỡ và sáng ngời lên màu của hy vọng.
…
(Ở một nơi không xác định)
“Hà hà, lần này ngươi định tiêu diệt đám đấy luôn chứ ?”.
“Cũng không nên khinh thường đối thủ quá, dù sao chúng cũng là những người được đám rồng chọn mà, vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
“Ôi dào, cái đám rồng đấy sẽ là con mồi tiếp theo của ta đấy”.
…
Thi thoảng tôi vẫn nghĩ không biết là do sức mạnh lãnh đạo của mình kém hay lực lượng của Quân Đoàn Ánh Sáng chỉ có vậy nên tôi chỉ thấy được chừng này chiến binh. Hỏi qua vấn đề này với một số chiến binh khác thì họ bảo:
“Họ cần cậu chứng minh khả năng của mình, khi cảm thấy cậu đã đạt đến một chỉ tiêu nào đó của họ, thì họ sẽ đứng lên một lần nữa và sát cánh cùng cậu”.
Quay lại mặt trận ở nửa trái đất còn lại, các chiến binh của tôi đều đã vào vị trí của mình, ngăn chặn ngay tại đầu những cánh cổng, nhưng do quân số hơi hạn chế nên một mình tôi sẽ lo một cổng. Lúc này những cặp mắt của những người dân xung quanh đều đổ về phía những chiến binh của tôi, bên chỗ tôi cũng không ngoại lệ.
Cầm Thương Ánh Sáng trên tay cùng bộ giáp chói sáng, không lạ khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình. Một người, một thương, xung quanh người luôn tỏa ra một ánh sáng rực rỡ. Lúc này khá nhiều người đến gần chụp ảnh và quay video tôi, còn có cả người live trên các nền tảng xã hội nữa, họ dường như không để ý đến sự có mặt của cánh cổng và đang nghĩ tôi là một cosplay nào đó.
Zoẹt………..
Cảm nhận thứ gì đó chuẩn bị ùa ra từ cánh cổng, tôi liền ra hiệu cho những người xung quanh rời đi, nhưng có vẻ họ không hiểu và cũng không có ý định rời đi thì phải.
Grao….
Con quái vật đầu tiên bắt đầu xuất hiện, lúc này một số người bắt đầu run bần bật rùi tháo chạy dần, một số vẫn cố chụp choẹt một vài tấm rồi mới chạy.
Rầm…
Tôi ném cây thương của mình xuyên thẳng qua họng con quái vật rồi thu nó về, lúc này bắt đầu tràn ra thêm nhiều con quái vật nữa. Mọi người đã sợ xanh mặt rồi bỏ chạy hết rồi, duy nhất chỉ còn một chàng trai vẫn trốn trốn để quay lại. Tôi nhanh chóng tiếp cận lại gần rồi nói:
“I will protect you, keep your fb live, let the world see that moment”.
Chàng trai kia vừa ngơ ngác vừa gật đầu, tôi đoán chắc anh ta cũng hiểu. Mà hình như anh ta cũng là dân chơi đường phố thì phải, khả năng di chuyển khá là linh hoạt, vừa cầm điện thoại quay vừa chạy, anh ta luôn di chuyển quanh những chỗ tôi có thể để mắt tới và bảo vệ anh ta, trông cứ như một pro parkour.
“Chiến Trường Ánh Sáng”.
Những tia nắng từ trên cao chiếu xuống thẳng vào cánh cổng và lan rộng ra xung quanh, những con quái vật nào dính đều sẽ bị giảm tốc độ đi khá đáng kể trong một thời gian ngắn. Tôi lập tức tận dụng điều đó và tiêu diệt gần hết đám quái vật. Đám này toàn là loại yếu kém nhất nên tôi cũng chả tốn sức lắm để giải quyết chúng, cứ như một màn khởi động vậy.
Vù…
Một không khí vô cùng khác lạ mà tôi bỗng nhiên cảm nhận được, tôi từ từ nhìn lại đôi tay của mình, nó đang run thì phải. Lập tức tôi ra hiệu đuổi chàng trai kia đi ngay. Xem ra lần này gặp đối thủ ra hồn rồi, mới cảm nhận thôi mà đã hơi run rồi. Một cánh cổng khá nhỏ xuất hiện, từ trong đó có một bóng người đi ra:
“Hà hà, chào Kỵ Sĩ Rồng nhé”.
Một tên cũng trang bị áo giáp đầy đủ khá giống tôi, nhưng những họa và bộ phận trên những thứ đó đều là của rồng, răng nanh, vuốt, vảy… thậm chí là cả đầu rồng ở trước ngực hắn nữa, không cần hắn giới thiệu tôi cũng biết là loại nào rồi.
“Ồ, điều gì khiến một thợ săn rồng như ngươi lại mò đến tận đây tìm ta thế hả ?”.
“Không phải vì đám rồng của chúng mày sao”.
Dứt lời hắn liền lao thẳng vào tôi với một tốc độ khá nhanh, vũ khí hắn sử dụng cũng là một song kiếm giống sức mạnh bóng tối của tôi.
Keng…Keng…
Tiếng vũ khí chạm nhau
“Chỉ cần giết được mày ở đây, thì cái đám còn lại và mấy con rồng cũng chung số phận ngay thôi mà”.
Rầm…
Tôi vụt mạnh cây thương về phía hắn rồi hét lớn:
“Dễ thế nhờ”.
Zoẹt…
Hắn né được đòn tấn công đó và quay ngược lại chém tôi một cái vào giữa ngực, nhưng cũng may áo giáp khá cứng nên đến một vết xước cũng không có.
“Xem ra đám rồng cũng cho mày khá nhiều đồ tốt nhỉ ?”.
“Chứ đồ mày đang dùng là của ching chong à ?”.
Trận chiến này khá là cân sức, nhưng hắn luôn nhỉnh hơn tôi một nhịp, có lẽ là về mặt tốc độ. Tôi đứng lại và cắm cây thương của mình xuống mặt đất, tạo ra một làn sóng khiến hắn ta dừng lại.
“Sức Mạnh Bóng Đêm, Song Kiếm Bóng Đêm, muốn nhanh thì tao chơi nhanh với mày”.
Vù…Vù…
Lúc này xung quanh chỉ còn tiếng gió và những bóng ảnh vụt vụt qua nhau, vì bây giờ trận chiến của tôi đã đẩy lên một tốc độ mà mắt người thường khó có thể theo kịp. Trận chiến này cứ như ở trong phim viễn tưởng vậy, cả tôi và hắn đều chờ chỉ một lỗi sai nhỏ của nhau để tung đòn dứt điểm, nhưng cứ vù vù nãy giờ phải nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ai dính đòn gì cả.
Xẹt…Xẹt…
Lúc này lại một cánh cổng nhỏ khác xuất hiện, cũng có một tên thợ săn rồng nữa bước ra từ đó và nói:
“Mày vẫn chưa xử lý xong thằng này à ?”.
“Không, tên này khá đấy, chưa đánh hết sức nhưng chắc cũng ngang nhau đấy”.
“Ôi dào, thợ săn rồng hàng đầu của chúng ta bị một tên nhãi dọa ư”.
Mặc kệ cho hai tên kia nói chuyện với nhau, tôi tranh thủ làm ngay việc mình cần.
“Hoàng Kỳ Bóng Tối, triệu hội Zed”.
“Hai đấu hai thôi bọn khốn”.
Tôi bẻ các ngón tay của mình, ánh mắt đổi sang màu đỏ rực rồi cùng với Zed lao vào hai tên thợ săn kia.
“Phân Thân Bóng Tối, Đường Kiếm Bóng Đêm”.
“Zed, dùng chiêu đó nào”.
Zed gật đầu hiểu ý rồi hai chúng tôi hòa vào những cái bóng của mình:
“Dấu Ấn Tử Thần, Dấu Ấn Bóng Tối”.
Xoẹt…
Keng…
Sau một loạt chiêu thức vô cùng chính xác với một tốc độ cực nhanh, bọn tôi đã áp đảo được hai tên kia, lúc này Zed vòng ra sau lưng định tung một đòn chí mạng thì bỗng nhiên có hai cánh cổng nữa xuất hiện và ngăn cản lại đòn đánh của Zed. Thấy có nguy hiểm, Zed lập tức đổi vị trí với cái bóng của mình về ngay cạnh tôi rồi nói:
“Xem ra cậu lại có thêm bạn mới đấy”.
Lúc này lại có hai kẻ nữa bước ra từ những cánh cổng đó, một nam một nữ, xem ra lần này phiền phức rồi đây.
“Ở đây vẫn chưa xong à, bên ta xong xuôi hết rồi đấy”.
Ả thợ săn lên tiếng rồi từ từ rũ trên người một lớp băng xuống, ngay lúc này tôi chợt nhớ đến Linh, đám thợ săn này cũng có bốn đứa thì phải mà cả bốn tên đều đang ở đây là sao.
Vù…
Tôi lao thẳng đến trước mặt ả thợ săn tung một đường kiếm sắc bén nhưng ả đỡ được và nói:
“Gì mà nóng nảy vậy chàng trai ?”.
Ngay lập Zed liền xuất hiện tung thêm một đòn chặn nữa rồi kéo tôi về:
“Cậu nên xem xét đến phương án rút lui đi, hai tên lúc nãy chưa đánh hết sức đâu, thêm hai tên mới này nữa thì khả năng chúng ta sẽ khá vất vả đấy”.
“Zed, cảm ơn anh, mà anh có lui ngay bây giờ được không, tôi sẽ sử dụng thứ sức mạnh mà vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được nó”.
“Được, nhưng cẩn thận đấy, đừng có bị làm sao, chúng ta gặp nhau chưa nhiều đâu”.
Dứt lời Zed dần dần biến mất vào cái bóng của tôi, lúc này mắt tôi chuyển hẳn sang màu trắng…
Đùng…Đùng…
Tiếng sấm sét vang ầm cả trời, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại…