Trời mưa vẫn rất to, không có dấu hiệu ngừng lại.
" Này, chị thấy trời mưa to như vậy thì còn lâu mới tạnh á. Hay là em ở lại đây ngủ đi, có nhiều phòng trống lắm. "
Lục Lệ Thành do dự, cái này có hơi...
" Ngại à? Có gì đâu phải vậy, chúng ta là chị em cũng gọi là thân thiết. Em cứ yên tâm ngủ ở đây đi, chị sẽ gọi về nhà xin phép cho em! "
" Ừm... Vậy thì...à không, em còn phải học nữa, ở đây không có máy tính. "
" Chị có mấy cái laptop ở trong phòng làm việc đó, thích cái nào thì cứ lấy mà dùng! " Thẩm Nhược Giai hào phóng trả lời, đúng là phong cách của người có tiền, hẳn là mấy cái laptop...
" Thế... đêm nay, em đành làm phiền chị rồi." Đôi môi Lục Lệ Thành thoáng hiện lên nụ cười.
Sau đó hai người họ trở về phòng.
Thẩm Nhược Giai nhớ ra gì đó, cô tới phòng thay đồ lấy ra một quần áo nam mới toanh, vẫn còn nguyên mác, rồi đứng trước cửa phòng Lục Lệ Thành gõ cửa.
" Có chuyện gì sao ạ? " Lục Lệ Thành mở cửa ra.
" Chuyện em ở lại đêm nay không lường trước được, nên chắc chắn không có quần áo đem theo để thay! Này, em mặc cái này đi! " Thẩm Nhược Giai đưa quần áo tới trước mặt Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành bỗng chốc nhăn mày, hỏi ngược lại Thẩm Nhược Giai: " Chị là phụ nữ chỉ sống một mình, sao lại có quần áo của đàn ông? "
Hình như cái này không phải trọng điểm! Thẩm Nhược Giai không hiểu sao cậu lại hỏi vậy nhưng cũng nhanh chóng trả lời: " Mấy cái này đều là quần áo mới chị mua cho anh trai chị, nhưng quên mất không đưa nên chúng vẫn ở trong phòng thay đồ. Em nhìn này, vẫn còn nguyên mác, yên tâm đi! "
Nghe vậy, chân mày Lục Lệ Thành mới dãn ra, trong lòng cũng vì vậy mà nhẹ bớt, cậu mỉm cười nói: " Vậy em cảm ơn! "
" Ờ ờ, không có gì. Em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi! Mai còn đi học. "
" Vâng. "
Đêm.
Thẩm Nhược Giai đang đọc sách thì bỗng dưng đèn tắt bụp một tiếng. Quái lại, mất điện rồi sao? Cô mò mẫm tìm điện thoại nhưng không biết bản thân đã vứt ở xó xỉnh nào rồi, rất may là Thẩm Nhược Giai có mở cửa sổ phòng mình nên ánh sáng từ trăng rọi thẳng vào, không đến mức tối mịt, ngoài trời, mưa đã tạnh.
Thẩm Nhược Giai còn chưa kịp làm gì, bỗng dưng cô nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh, đó là phòng Lục Lệ Thành chọn. Cô lo lắng đi tới trước của cậu, lại không nghe thấy động tĩnh gì, Thẩm Nhược Giai khẽ mở cửa phòng sau đó bước vào trong, căn phòng tối mịt, không có chút ánh sáng chiếu vào.
Thẩm Nhược Giai nói vừa đủ để Lục Lệ Thành bên trong nghe thấy: " Thành Thành, chị vừa rồi nghe thấy tiếng động, có chuyện gì không em? "
Không nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Nhược Giai nói lớn hơn câu trước một chút: " Thành Thành? "
Vẫn là một âm thanh tĩnh lặng, cô vốn dĩ rất sợ bóng tối nên chỉ đứng ở mé ngoài, không dám bước vào sâu hơn, ở ngoài hành lang vẫn có chút ánh sáng từ trăng. Đang có chút lo lắng, bỗng "rầm" lên một tiếng, cánh cửa phòng không hiểu vì sao đóng sầm lại, một căn phòng tối hoàn toàn. Chứng sợ bóng tối của mình đã lên đến đỉnh điểm, sự hoảng loạn khến Thẩm Nhược Giai không tự chủ được hét lên và chạy về phía ban công. Gần đến ban công thì một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt phần eo và giữ chặt cô lại.
Thẩm Nhược Giai giật mình hét lên: " Ối mẹ ơi! "
" Chị Nhược Giai, là em! " Một âm thanh dịu dàng đáp lại.
Nghe thấy giọng Lục Lệ Thành, Thẩm Nhược Giai mới bình tĩnh lại: " Khiếp, làm chị giật cả mình! Mà sao phòng em tối om thế? "
" Em kéo hết rèm cửa vào mà! " Lục Lệ Thành đi tới ban công, kéo rèm ra, ánh trăng trực tiếp rọi vào phòng. Lục Lệ Thành cười ra tiếng: " Em chỉ tính hù chị một chút, ai ngờ chị bị doạ sợ thành thế này! "
" Tất nhiên là sợ rồi... Chị sợ bóng tối mà! " lúc này cô cực kì xấu hổ, muốn tìm cái gối mà đập đầu chết đi cho rồi.
" Vậy ạ? Em xin lỗi, tại em không biết... "
" Không sao, nhưng hồi nãy phòng em có tiếng động, chuyện gì vậy? "
" Mất điện đột ngột quá, em tìm điện thoại nhưng không thấy đường nên va vào ghế khiến nó bị đổ. "
" Ừm, chị còn tưởng xảy ra chuyện gì. Không còn gì nữa thì chị về phòng đây. "
" Nhưng chị sợ bóng tối, ở một mình có ổn không? "
" Không sao, đêm nay trăng sáng lắm. Mà có chuyện gì thì chị chỉ cần hét lên một tiếng thì em bên này sẽ nghe thấy mà bay sang cứu chị kịp thời mà! "
Lục Lệ Thành cười cười: " Được! "
" Vậy chị về phòng đây, ngủ ngon nhé! "
" Chị ngủ ngon..." Giọng nói Lục Lệ Thành lúc này trầm ấm như tiếng đàn hồ cầm.
Ngày hôm sau, là một ngày cực kỳ trong xanh. Ánh mắt trời buổi sáng chói lóa, chiếu xuyên qua tầng mây.
Bác Khê nấu xong bữa sáng, rồi cả ba người ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn ăn mọi người trò chuyện rất là vui vẻ.
“Tay nghề nấu ăn của bác Khê đúng là tuyệt vời! Món mì bò này ngon lắm ạ. "
Bác Khê cười gật đầu.
“Ngon thì con ăn nhiều vào nhé, đừng có làm khách.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Nhược Giai ăn xong, nhắc nhở Lục Lệ Thành cũng mau chóng ăn rồi còn đi học, sau đó cô lên lầu thay đồ. Lúc xuống dưới nhà, cô vẫn còn thấy Lục Lệ Thành ngồi ở ghế sofa, dường như là đang đợi cô.
" Em không đi học đi? Muộn giờ thì sao? "
Lục Lệ Thành đứng dậy, nhìn kim giờ trên đồng hồ, sau đó nói: " Vẫn còn sớm, chị bây giờ tới Thẩm thị à, em đưa chị đi! "
" Ấy không cần, chị cũng có xe, tự đi được. Không phiền tới em! " Thẩm Nhược Giai lắc đầu xua tay.
" Không phiền, tiện đường thôi! "
Tiện đường? Có nhầm không vậy? Đại học S và Thẩm thị ngược đường mà, tiện chỗ nào vậy? Nhưng Thẩm Nhược Giai cũng không tiếp tục từ chối, em trai đã có lòng thì cô cũng nhận. Thẩm Nhược Giai hí hửng ngồi vào xe Lục Lệ Thành, đột nhiên cậu chồm tới chỗ cô, khiến cô giật mình nhắm mắt lại, nhưng chờ mãi không thấy gì xảy ra, Thẩm Nhược Giai mở mắt ra, đã thấy Lục Lệ Thành trở về vị trí. Cô lại nhìn trên người mình, ồ, hoá ra cậu ấy chỉ giúp cô cài dây an toàn, thế mà Thẩm Nhược Giai còn tưởng cậu nhóc đó tính hôn mình nữa chứ. May mà Lục Lệ Thành không để ý thấy cô nhắm mắt, đúng là nhục quá đi mất!!!
Ở nơi nào đó Thẩm Nhược Giai không nhìn thấy, khoé miệng Lục Lệ Thành khẽ dâng lên nụ cười.