Chiếc xe lăn bánh tới trước Thẩm thị thì dừng lại, Thẩm Nhược Giai mở cửa xe, vừa định bước xuống thì nhớ ra một chuyện liền quay đầu lại nói vói Lục Lệ Thành: " Tối nay em có rảnh không? "
" Để làm gì vậy? "
" Chị có hai vé xem phim , nếu tối nay em rảnh thì đi cùng chị. Lúc 6 giờ! "
Lục Lệ Thành nghĩ nghĩ một hồi, vẫn chưa trả lời.
Thẩm Nhược Giai chớp chớp mắt, ngọt ngào mà ngây thơ hỏi lại: " Vậy là tối nay em có rảnh để đi xem phim với chị không? "
" Có! "
Nụ cười thấp thoáng trên môi Thẩm Nhược Giai, cô vui vẻ bước xuống xe, qua cửa kính cô nói vào: " 6 giờ là phải có mặt ở rạp chiếu phim rồi đó nha! "
" Vâng. Vậy em đi học đây! "
" Ừm, đi đường cẩn thận! "
Tổng bộ tập đoàn Thẩm thị.
Tại văn phòng chủ tịch.
Thẩm Tư Hoàng đứng trước cửa sổ sát đất, một tay nhét ở túi quần, một tay cầm di động cùng người khác nói chuyện. Dường như hai người nói chuyện không được vui vẻ, Thẩm Tư Hoàng nhíu chặt mi có chút tức giận.
“Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả cái tôi nhận được chỉ là thứ bỏ đi, nếu như cậu không thể làm, hiện tại có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức.”
Nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại, quay người ném di động lên bàn.
Lúc Thẩm Nhược Giai mở cửa đi vào thấy được một màn này, sửng sốt hỏi.
“Làm sao vậy? ”
Thẩm Tư Hoàng không phản ứng lại cô, đi về phía bàn làm việc ngồi xuống lưng dựa vào ghế rồi mới ngước mắt nhìn Thẩm Nhược Giai.
“ Có việc gì sao?”
Thẩm Nhược Giai đi qua: " Ừm...... hạng mục phía bên thành phố A không phải là do Lý Dương phụ trách sao. Tại sao bây giờ lại điều em tới đấy? ”
" Thư ký Ôn nói lại với em rồi à?"
" Ừm. "
Thẩm Tư Hoàng giơ tay mở máy tính lên rồi nói: “Anh ta không làm được, lâu như vậy mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ, em qua đó giải nhanh chóng giải quyết, chúng ta không thể kéo dài tiến độ của công trình nữa.”
“ Thế công việc bên này của em thì sao?”
Thẩm Tư Hoàng thuận tay mở hai gói bưu kiện rồi nói với cô.
“Giao cho anh là được, em hãy sắp xếp một người cùng anh bàn giao công việc.”
Thẩm Nhược Giai mím môi, không do dự cự tuyệt: " Nhưng em không muốn đi! "
" Anh cảm thấy em không có lý do gì để từ chối! "
Thẩm Nhược Giai im lặng, không trả lời.
" Không lẽ có gì khiến em không nỡ rời đi? "
Mi mắt Thẩm Nhược Giai khẽ động, Thẩm Tư Hoàng liền nhìn ra, anh thở dài: " Chúng ta đã là người trưởng thành, phải biết cân bằng giữa cảm xúc, tình cảm với công việc. Ngoài em ra, anh thực sự không tin tưởng ai khác. Huống hồ nếu em cố gắng làm nhanh thì sẽ được trở về sớm! "
"... Em hiểu rồi. Hôm nào đi? "
Thẩm Tư Hoàng gật đầu: " Dù sao em cũng cần có thời gian thu xếp! Bây giờ em đi xem tài liệu để nắm rõ tình hình hơn đi! Ngày mai sẽ xuất phát! "
" Anh bảo em cần có thời gian xem tài liệu, mà chỉ cho một ngày? "
" Đối với khả năng của em thì thời gian như vậy là quá nhiều rồi. "
" Thôi được, em hiểu rồi! "
Thẩm Nhược Giai chán nản ngồi xuống bàn làm việc. Đúng lúc này, thư ký Ôn lại vào phòng cùng với một xấp tài liệu dày cộp đặt lên bàn làm việc của cô, Thẩm Nhược Giai cảm thấy cảnh tượng này thật déja vu, thực chất thì ngày nào cũng vậy hết.
Thư ký Ôn nở nụ cười công nghiệp, sau đó nói: " Thẩm tiểu thư, đây là tài liệu liên quan đến phương án thiết kế bên thành phố A! "
Thẩm Nhược Giai há hốc miệng nhìn chồng tài liệu cao hơn mặt thư ký Ôn, hỏi: " Toàn bộ? "
" Chưa phải toàn bộ, vẫn còn một chồng nữa nhưng tôi không thể mang vào, bây giờ tôi sẽ đi lấy ngay! "
" Nhiều như vậy? "
" Vâng. "
Nhiều như vậy mà Thẩm Tư Hoàng chỉ cho cô một buổi để thu xếp rồi mai tới luôn thành phố A để tiến hành? Thẩm Nhược Giai thật muốn chửi thề, anh trai cô rất biết cách khiến người khác phải đau khổ mà!
Nhưng cũng không còn thời gian suy nghĩ nữa, Thẩm Nhược Giai nhất định phải hoàn thành trước 6 giờ để còn đi xem phim với Lục Lệ Thành nữa chứ! Nghĩ như vậy, Thẩm Nhược Giai liền hừng hực ý chí chiến đấu.
" Phù, cuối cùng cũng xong!" Thẩm Nhược Giai ngước nhìn lên đồng hồ, 5 giờ chiều. Vẫn đủ thời gian để cô thay quần áo rồi trang điểm. Thế rồi, Thẩm Nhược Giai một mạch phóng ra xe rồi phi như bay về biệt thự của mình.
Hiện tại là 5 giờ 50 phút chiều.
Ánh nắng của buổi chiều tà thật đẹp. Nắng chiều chầm chậm tắt dần, kéo dài thân ảnh người đang mặc chiếc váy màu xanh trắng. Gió nhè nhẹ thổi qua, lay động những phiến lá rậm rạp kêu xào xạc khiến cho người ta dường như có thể mường tượng ra khung cảnh thanh xuân tràn đầy.
Thẩm Nhược Giai đứng trước rạp chiếu phim, đang bồn chồn đi đi lại lại, bỗng nhiên trời đổ mưa không báo trước, báo hại cô phải chạy thật nhanh vào trong trú cho khỏi ướt.
Thời tiết ở thành phố S thay đổi thất thường nên tiết trời vẫn lúc nóng lúc lạnh. Chiều nay lúc Thẩm Nhược Giai ra ngoài, bầu trời vẫn còn trong xanh, nắng ấm rải đều khắp nơi, vậy mà đến gần tối lại bắt đầu có mưa nhỏ.
Thẩm Nhược Giai chốc chốc còn giơ tay lên nhìn đồng hồ, hết nhìn đồng hồ lại lôi điện thoại ra xem.
Đã 7 giờ, trễ hẳn một tiếng rồi.
Thẩm Nhược Giai có gọi rất nhiều cho Lục Lệ Thành nhưng cậu đều không bắt máy. Cô đây là bị cho leo cây rồi? Bây giờ Lục Lệ Thành có tới thì cũng có xem phim được đâu.
Thẩm Nhược Giai tức giận gọi cho Thư Nghi.
" Alo. "
" Thư Nghi, bây giờ cậu có rảnh không? "
" Hả...để tớ nghĩ coi... ừm, có rảnh, sao vậy? "
" Đi bar với tớ đi! "
Mãi một lúc không thấy Thư Nghi trả lời, Thẩm Nhược Giai hỏi lại: " Alo, cậu có nghe thấy không? "
" À có có. Tại lâu rồi mới thấy phiên bản này của Thẩm Nhược Giai quay lại nên hơi không quen. Được rồi, đi thì đi! Chỗ nào? "
" Chỗ cũ đi. Nhanh lên nhé! "
" Ừm, tớ tới ngay đây. "