Hai người nhanh chóng trở về trường đua ngựa, Thẩm Nhược Giai loay hoay muốn nhảy xuống, nhưng hai tay Lục Lệ Thành vẫn giữ chặt dây cương, đang chặn cả hai bên lại.
" Ờm... Xuống dưới thôi..."
Lục Lệ Thành buông tay ra, nhảy xuống dưới trước, sau đó xoay người lại dang hai tay ra.
" Em làm gì vậy? "
" Em đỡ chị xuống! "
Đúng là Thẩm Nhược Giai mặt dày thật, nhưng tình huống này có hơi... Cô mà lại để cho cậu nhóc bế mình xuống ư? Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi chứ Thẩm Nhược Giai vẫn để cho Lục Lệ Thành ẫm mình xuống, hiếm khi cậu chủ động như vậy, phải biết nắm bắt!
" Chị đối với chuyện này định giải quyết thế nào? "
" Giải quyết? Kệ đi, chỉ là con nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi! "
Nghe cô nói vậy Lục Lệ Thành có hơi tức giận: " Nhưng chuyện vừa rồi rất nguy hiểm, ảnh hưởng tới tính mạng của chị. Nếu cứ để vậy tha thứ cho cô ta thì chắc chắn sau này cô ta sẽ lại không biết điều mà ra tay với chị! "
" Ồ~ " Thẩm Nhược Giai nhón chân lên xoa đàu Lục Lệ Thành : " Em trai biết quan tâm chị rồi đó hả? Ngoan ghê ta ơi! "
Bàn tay đang yên vị trên đầu Lục Lệ Thành bị cậu nắm lại: " Em nói nghiêm túc đấy! "
" Nhưng em cũng biết đó, Lạc Tuyết Giang là tiểu thư Lạc gia, rất mực được cưng chiều, cô ta cũng chỉ là một con nhóc 18 chưa lớn thôi, nếu giải quyết Lạc Tuyết Giang thì há chẳng bảo chị lớn đầu rồi còn chấp nhặt một đứa nhóc! " Thẩm Nhược Giai lại nói tiếp: " Với lại, chị vẫn bình an vô sự nên chuyện này chưa phải chuyện lớn, nếu muốn xử lý gọn gẽ thì mình cần bằng chứng thuyết phục hơn! "
Ngẫm nghĩ lại, Lục Lệ Thành cảm thấy Thẩm Nhược Giai nói rất có lý. Đang yên đang lành, không ai muốn hai bên gia đình mất đi hoà khí.
" Cơ mà tại sao Lạc Tuyết Giang lại cố chấp đối với em như vậy? Em đã thẳng thừng từ chối cô ta chưa? "
" Rất nhiều là đằng khác! Mọi chuyện đều bắt nguồn từ lời nói bông đùa của người lớn, mẹ em nói rằng muốn kết thông gia với bên đó, Lạc Tuyết Giang luôn cho lời đó là thật và kể từ đó luôn đeo bám em, theo tới tận trường bên nước ngoài! "
" Thâm tình thật nha! " Thẩm Nhược Giai cười cười.
" Em cảm thấy Lạc Tuyết Giang không hề thích em! " Lục Lệ Thành chắc nịch nói.
" Tại sao? Tâm tư tình cảm phụ nữ khó đoán lắm! Em làm sao biết? " Thẩm Nhược Giai ngạc nhiên hỏi.
" Hồi bé, Lạc Tuyết Giang tính cách lầm lì, không ai dám lại gần, chỉ có em tiếp xúc, nói chuyện và đối xử tốt với cô ta nên Lạc Tuyết Giang mặc nhiên coi em là đồ của cô ta, không muốn ai động vào hết! "
Ôi vãi? Đúng là biến thái mà!!
" Biết vậy hồi đó em không lo chuyện bao đồng làm gì, giờ tự rước phiền phức vào thân!" giọng nói của cậu trầm đi.
Thẩm Nhược Giai vỗ vai Lục Lệ Thành, cảm thán: " Em có thể chịu đựng được Lạc Tuyết Giang từng ấy năm, bái phục thật đấy! "
" Chịu thôi! Có đuổi cũng không đi! Mà thôi, đừng nhắc tới cô ta nữa! Đúng là đáng ghét! "
Thẩm Nhược Giai ồ một tiếng. Vậy là Lục Lệ Thành rất ghét Lạc Tuyết Giang.
" Vậy chúng ta về thôi, cũng muộn rồi! " Thẩm Nhược Giai lên tiếng nói. Dù sao không có Rose ở đây, cô cũng mất hứng không muốn cưỡi nữa!
" Chị về Thẩm gia hay khu biệt thự SSS? "
" Đưa chị về biệt thự đi, chị từ giờ sống ở đó rồi, một tuần mới về nhà ông nội một lần thôi! "
" Ừm."
Chiếc xe vừa lăn bánh trước biệt thự, tiếng gió rít qua khe cửa và mây đen ùn ùn kéo tới che khuất Mặt Trời. Mưa to trút xuống, đôi khi còn có tia chớp cắt qua bầu trời, tiếng sấm ầm vang, mặt đất đều bị hạt mưa to bằng hạt đậu đập lõm thành lỗ thủng. Cuồng phong gào thét, cây cối cỏ dại sớm đã khô vàng giờ phút này đang ở trong gió vô lực chống chọi, thỉnh thoảng truyền đến răng rắc một tiếng.
" Trời mưa to quá! Thành Thành, em vào nhà đi! Đợi khi trời tạnh rồi hẵng về! "
Lục Lệ Thành ngập ngừng nói: " Em đi ô tô mà... Không sao đâu! "
" Nhưng đi đường trời mưa nguy hiểm lắm! Mau vào nhà với chị! " Thẩm Nhược Giai ra lệnh.
Lục Lệ Thành tất nhiên không từ chối nữa, cậu cung kính không bằng tuân lệnh, Lục Lệ Thành bật ô ra, đi vòng qua che cho Thẩm Nhược Giai, sau đó hai người chạy nhanh vào trong nhà.
" Hello siêu cấp đầu bếp thân yêu của con…”
Thẩm Nhược Giai vừa tiến vào phòng ăn đã cười thật xinh đẹp chào hỏi bác Khê.
Bác Khê nhìn thấy cô thì vui vẻ nói: " Cô chủ, sao bây giờ cô mới về? Để bà già này cô đơn một mình trong căn biệt thự rộng lớn như vậy suốt 1 tuần giời! "
Thẩm Nhược Giai cười hì hì tới ôm bác Khê: " Con có việc bận chút! "
“Cháu chào bác ạ..." Lục Lệ Thành đi tới, lễ phép chào hỏi.
" Đây là? "
" Em ấy tên Lục Lệ Thành... ừm... bạn con? " Thẩm Nhược Giai vừa nghĩ vừa trả lời. Hiện tại cô với Lục Lệ Thành có quan hệ gì... cô cũng không biết nữa, nên tạm thời cứ nói là bạn đi!
Bác Khê vỗ vỗ vai Thẩm Nhược Giai, chân tình nói: " Bạn trai cô chủ à? Yêu nhau từ lúc nào rồi mà bây giờ mới giới thiệu cho bà già này biết? "
" Ơ không..." Thẩm Nhược Giai luống cuống xua tay: " Chỉ là bạn- "
Còn chưa dứt lời, Lục Lệ Thành đã chen ngang vào: " Bác Khê, bác đang nấu ăn ạ? Để cháu phụ giúp bác! " Lục Lệ Thành xắn tay áo lên.
" Bạn trai cô chủ còn biết nấu ăn? Ai nha, về sau cưới rồi, có phải bà già này sẽ không thể làm ở đây nữa không? "
Lần này Thẩm Nhược Giai vẫn tiếp tục không có cơ hội nói, cô chẳng qua muốn phủ định chuyện này, nói rõ với bác Khê, bởi vì cô lo rằng Lục Lệ Thành sẽ vì chuyện này mà sinh ra cảm giác ghét bỏ cô. Lục Lệ Thành tiếp lời bác Khê: " Sẽ không đâu bác! Bác nấu ăn ngon như vậy, bọn con chỉ muốn ngày nào cũng có thể được ăn món của bác! "
Bác Khê cảm thấy đầu mũi mình sắp vểnh lên trời, bác lấy làm vui sướng, cười cười: " Hô hô, đúng là cậu nhóc lẻo mép! Được rồi, mau vào đây, bác phải xem tay nghề của con có vượt qua tiêu chí của bác không mới được! "
Thẩm Nhược Giai thì khó hiểu kéo tay Lục Lệ Thành lại, nói rất nhỏ: " Không nói rõ với bác ấy thì bác ấy cứ hiểu lầm như vậy đó! "
" Không sao! Chúng ta càng giải thích thì họ sẽ càng hiểu lầm thôi. Cứ thuận theo lời họ nói thì họ mới không nhắc thêm gì tới chuyện này! Người già là vậy mà! "
Thẩm Nhược Giai ồ một tiếng, kiến thức mới đã được tiếp thua, nhưng đồng thời qua chuyện này, Thẩm Nhược Giai cũng cảm nhận rõ được Lục Lệ Thành không hề bài xích cô, quá tuyệt vời.
Nhưng có vẻ lời nói của Lục Lệ Thành sai rồi, thế quái nào trong suốt cả bữa ăn, bác Khê cứ hỏi tới hỏi lui về cô với Lục Lệ Thành, không khác nào hỏi cung, còn Lục Lệ Thành lại trả lời như đúng rồi. Kẻ xướng người hoạ nói chuyện hợp nhau đến lạ. Thẩm Nhược Giai cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ có cắm mặt vào ăn.
Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt.