"Nữ thần, cậu mau nói gì đi! Nữ thần! Nữ thần!"
Mọi người không kiên nhẫn đổ dồn ánh mắt vào chỗ của Thiên và đám người Tĩnh Vy.
Lời tỏ tình lãng mạn như vậy sao mà kiên nhẫn cho được.
Ai cũng mong chờ couple này nhất đấy.
Mọi người từng nghe qua giai thoại của hai người họ rồi.
Có thể cùng nhau học với nhau gần năm năm, lại vô cùng hiểu nhau nữa.
Hai người như vậy không đến với nhau thì thật tiếc.
"Mọi người đừng ép cậu ấy!"
Tĩnh Vy thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Thiên liền mở lời.
Thiên cúi mặt nhìn xuống đất, sau đó bỏ mặc lời nói của mọi người, cô dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Thành đứng trên sân khấu nhìn thấy cô chuyển động, xoay người rời đi liền không an tâm muốn đuổi theo nhưng lại dừng bước.
Có phải cậu làm quá lên rồi không?
Cô có gia đình rồi. Cậu làm vậy có phải làm cô thấy mất mặt rồi không?
Mọi người nhao nhao lên khi thấy nữ thần bỏ đi.
Một vài nhóm còn muốn kéo nhau đi theo phía sau Thiên.
"Mọi người, để cậu ấy yên tĩnh một lúc đi!"
Tĩnh Vy bất lực nhìn mọi người cầu khẩn.
Cô cùng với mấy bạn nữ khoa mình chặn lại dòng người.
"Bỏ đi! Nữ thần cũng cần yên tĩnh! Mọi người chúng ta cùng chơi trò khác thôi!"
Mọi người nhìn nhau gật đầu đồng tình.
Một vài người không theo nhưng thấy đám đông như thế cũng đành từ bỏ.
"Thành, đừng lo, cậu cứ ở đây, Thiên để cho mình! Cậu ấy không giận cậu đâu!"
Tĩnh Vy nhìn đám đông tản ra mới xách làn váy chạy lên sân khấu an ủi Thành.
Dứt lời liền đi xuống chạy về phía Thiên vừa mới đi.
Thành nhìn theo bóng dáng của Vy, tâm trạng liền cứ vậy trùng xuống.
Nét u buồn hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
Đúng ra buổi tiệc này sẽ rất vui nhưng vì lời tỏ tình của cậu mà không còn nữa.
Vỗn dĩ hai người sẽ có thêm kỉ niệm đẹp trước khi cậu ra nước ngoài thế nhưng vì cậu cũng không còn nữa.
"Trạch Đông Thành, một lần nữa, mình muốn cảm ơn tình cảm cậu giành cho mình bao năm qua. Từ trước tới nay mình chưa bao giờ giận cậu cả. Dù thế nào thì trong lúc mình suy sụp, yếu đuối, cậu vẫn ở cạnh mình. Ngoài ba mẹ, anh chị ra, cậu vẫn là người quan tâm tới mình nhất. Chỉ là trong mắt mình, giữa chúng ta chỉ có thể dừng lại ở hai chữ 'tình bạn' mà thôi!"
Khi mọi người đang chơi đùa thì bỗng từ bốn phía, các thùng loa vang lên giọng nói.
"Là nữ thần! Là giọng của nữ thần!"
Mọi người đảo mắt tìm kiếm người đang nói thế nhưng lại không thấy ai cả.
Tĩnh Vy đang ở sau trường tìm kiếm Thiên, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
Vy liền dừng tìm kiếm, quay người chạy về phía hội trường.
Cô lên từng bước chân vào đám đông để tìm Thành.
Phụt.
Cả hội trường bỗng tối thui khiến mọi người hoảng loạn không dám di chuyển.
Cạch.
Ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên khiến mọi người giật mình đưa mắt tập trung nhìn về sân khấu.
Từ sau cánh gà, Thiên vẫn mặc bộ lễ phục chụp kỷ yếu, bước từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển về giữa sân khấu.
Khi đã đứng ở trung tâm, cô ngẩng đầu nhìn mọi người cười dịu dàng.
Ánh đèn vẫn di chuyển theo từng bước chân của cô, lung linh mà huyền ảo.
Vẻ đẹp của cô lúc này như được thoát kén mà bộc lộ ra hết vậy.
Sau khi nhìn mọi người một lượt, cô ngồi vào chiếc ghế cạnh đàn piano.
"Khúc ca này mình giành tặng cho cậu, Trạch Đông Thành. Nó chỉ là bài hát mình vừa mới nghĩ ra, về phần nhạc điệu hay
lời cũng chưa ổn lắm. Mình chỉ là vừa kích động nên mới tuôn ra được. Minh tặng cậu mong cậu đừng chê!"
Thành ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thiên.
Cô ấy nói không giận cậu.
Cô ấy nói bài hát này cô ấy giành tặng riêng cho cậu.
Hơn nữa lại chính do cô sáng tác.
Không thể nói dối, cậu đang rất mong chờ bài hát của cô.
"Chúng ta đều đã trưởng thành rồi! Sau này mọi người đều đã bước chân ra ngoài xã hội! Mình lấy tư cách là một người được cậu thích, không phải là bạn học tặng cậu bài hát này!"
"Không hổ là nữ thần! Làm sao có thể nhanh như vậy sáng tác được một bài hát chứ! Chuyên ngành của nữ thần không
phải âm nhạc mà! Nữ thần sao có thể theo đuổi được tốc độ sáng tác âm nhạc của thiên tài khoa nhạc vậy?"
Mọi người đổ dồn về sân khấu bàn tán sôi nổi.
Với tài năng sáng tác bài hát tốc độ như vậy, bọn họ chính là không tin được.
Thiên nghiêng đầu vừa cười nhạt vừa nhìn mọi người, đôi tay đã uyển chuyển di chuyển trên phím đàn.
Bọn họ không biết thiên tài âm nhạc trong lòng bọn họ với nữ thần cô đây là một người.
Thiên tài âm nhạc vốn muốn giấu thân phận nên mỗi lần biểu diễn đương nhiên là đem mặt nạ, hơn nữa còn yêu cầu ngăn cách khán đài với sân khấu bằng một tấm màn mỏng.
Mọi người đương nhiên không nhận ra thiên tài đó là ai rồi.
"Ngày hôm qua em nhận lá thư, đến từ anh nói thương em lâu rồi
Em cảm ơn mỉm cười cho qua, vì với em đâu mới là hạnh phúc
Đường tình duyên khó quá người ơi, con tim em nay đóng băng thật rồi
Nói xin lỗi mà sao thấy khó, chỉ sợ anh không buông bỏ được em.
Cả thanh xuân anh dành cho em.
Cả thanh xuân em chỉ yêu một người.
Nhưng người em yêu nay đã không còn, chỉ bước tiếp trên con đường mình em.
Cảm ơn anh đã trao em tình cảm.
Cảm ơn anh đã yêu em thầm lặng.
Em cảm ơn tình anh đã trao em, nhưng tim em không chấp nhận người ơi!
Nói xin lỗi, em nói xin lỗi anh
Bởi vì em mà anh đã lỡ
Cả thanh xuân cả tình yêu chân thành
Mà anh đã trao cho em từ đây.
Nói xin lỗi, em nói xin lỗi anh
Qua bao lâu tình không được hạnh phúc
Chỉ nhận toàn là bao nhiêu đắng cay
Con tim em nay ân hận người ơi.
Nói xin lỗi, em xin lỗi anh nhiều, tình yêu em nay đã không còn
Chỉ mong anh hãy lãng quên em, để thanh xuân anh dành cho người khác
Em không muốn lún sau và tình cảm
Bởi vì em đã đau rất nhiều.
Anh cứ đi như chưa từng yêu em, như chưa từng gặp em
......."
"Không phải nhầm đi, mình thấy được thiên tài qua hình ảnh nữ thần. Là thật hay đùa vậy?"
"Không phải chứ? Đây có phải chính là thiên tài trong truyền thuyết không trời?"
"Tuyệt đối là mơ đi! Phong cách này ngoài thiên tài ra tôi còn chưa thấy ở ai đâu."
"Mau véo tôi một cái xem nào!"
Mọi người lại bắt đầu nhao nhao bàn luận.
"Ca khúc này tuyệt đối chưa có trên đời. Nữ thần là vừa sáng tác thật hay sao?''
Một học sinh nhanh tay tra điện thoại sau đó hét lên khiến mọi người càng thêm kinh ngạc.
Vậy thực sự là vừa mới ra đời rồi.
Tốc độ này...năng lực này...
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Toàn bộ người trong hội trường bùng nổ. Không chỉ vậy trên diễn đàn trường, ai đang xem live trực tiếp cũng đã bùng nổ.
Một cái hot search lập tức bùng nổ.
"Ca khúc này tên là 'Xin lỗi anh'! Ca khúc này mình viết riêng tặng cậu- Trạch Đông Thành."
Bỏ qua lời bàn tán của mọi người, Thiên đem âm thanh cuối cùng đánh xuống rồi cất tiếng.
Ánh mắt cô hướng nhìn thẳng vào Thành.
Đối diện với ánh mắt của Thiên, Thành cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cô cười.
Hiện tại cậu chính là thấy nhẹ nhõm đi.
Mọi cảm xúc bộc lộ ra rồi, cậu không nuối tiếc.
"Nữ thần, cho một lời giải thích đi! Nữ thần có quan hệ thế nào với thiên tài âm nhạc trong truyền thuyết vậy?"
"Quan hệ như mọi người suy đoán! Hai bọn mình là một!"
Thiên híp mắt, mỉm cười thật tươi nhìn mọi người.
Cô đã được trường đào tạo về âm nhạc gần chục năm rồi chỉ là chưa bao giờ suất đầu lộ diện thôi.
Ngày hôm nay cô lựa chọn nói ra chính là cũng vì cô ra trường rồi, không muốn biểu diễn một cách thần thần bí bí, trở
thành thiên tài âm nhạc trong truyền thuyết gì nữa.
Đứng mãi ở một vị trí, cô cũng cảm thấy nên rời khỏi rồi.
"Nữ thần lại chính là thiên tài âm nhạc! Tôi không mơ phải không?"
"Nữ thần xin chữ kí được không nữ thần!"
"..."
Mọi ánh mắt sùng bái đổ dồn về phía Thiên.
----------------------------------------------------
Sáng tác riêng?
Thanh Trì lâm vào hồi ức.
[ "Đợi em khỏi mắt rồi, em nhất định sẽ học nhạc!"
Giọng nói lanh lảnh của một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi vang lên.
"Tại sao em lại muốn học nhạc!"
Cậu bé ngồi trên nền cỏ, duỗi thẳng chân cho cô bé gối đầu lên chân cậu tò mò hỏi.
"Anh nói rằng anh thích âm nhạc! Đến lúc đó em sẽ viết một ca khúc thật hay cho anh!"
Cô bé cười tít mắt, đôi tay giơ lên cao vẽ vời.
"Anh sẽ rất mong chờ!"
Cậu bé đem tay mình đưa ra đặt vào lòng bàn tay cô bé, nắm chặt lấy tay của cô bé, cất giọng ngập tràn hi vọng.
"Anh, có phải anh rất đẹp trai không? Có phải anh sẽ yêu đương không? Ước gì em nhìn thấy anh nhỉ?"
Cô bé đột nhiên chồm dậy, nghiêng đầu nhìn cậu bé. Đôi mắt không thấy nhưng tâm của cô thấy.
"Anh xấu như vậy, sẽ không ai yêu anh đâu.Như vậy em có còn muốn sáng tác ca khúc tặng cho anh không?"
Cậu bé vuốt mái tóc của cô bé, trầm lắng hỏi.
"Muốn! Nếu không có ai lấy anh, em nhất định sẽ lấy anh! Tâm em chính là duyệt anh!"
Cô bé ngây thơ ôm lấy cánh tay cậu bé, dụi đầu vào người cậu.
"Không được nuốt lời đấy! Tâm anh cũng chỉ duyệt em!"
"Chúng ta ngoắc nghéo tay đi! Không được nuốt lời!"
Dưới ánh chiều tà, trên nền cỏ xanh mượt ấy, phía sau là sắc tím ngập trời ấy, khung cảnh thơ mộng ấy, lời thề ấy được
định ra, mãi trôi cùng năm tháng.]
Đem máy tính gập lại, Thanh Trì phiền muộn thở dài.
Là cậu đã bội ước.
Bây giờ cô bé ấy chắc cũng trưởng thành rồi.
Cậu không biết cô bé ấy có còn nhớ hay không, lời thề ấy.
"Tên của em khi viết xuống giấy chẳng qua chỉ dài có vài centimét, nhưng lại xuyên suốt cả một quãng thời thanh xuân của anh. Thực ra em không biết rằng em chính là ước mơ của anh."
Là ước mơ không thể theo đuổi.
Là hoài bão không thể thực hiện.
Là muốn chạm tới nhưng nhận ra bản thân không đủ tư cách.
Nếu được trở lại, anh sẽ hít sâu hơn nữa mùi hương mái tóc của ngày đó, ngắm nhìn lâu hơn nữa để khắc sâu khuôn mặt của ngày đó và chấp nhận đau hơn nữa để giữ ngày đó gần nhất có thể với thực tại hôm nay.
Đáng tiếc, ngày đó, người đó, mãi mãi không còn.
Liệu có phải là: Dù quan trọng mấy...cứ cách xa... rồi cũng trở thành không quen biết???
Lâm Thanh Trì nhiều lúc nghĩ mình thật bỉ ổi.
Mười tám tuổi vì gia đình bỏ lại cô gái với lời hứa dưới trăng.
Hai mươi tuổi vì gia tộc bước vào cuộc hôn nhân.
Hai hai tuổi có con với người phụ nữ mình không yêu.
Hai ba tuổi ly hôn vì cô gái không phai trong kí ức năm ấy.
Đã nghĩ sẽ như vậy, độc thân tới già thế nhưng một lần nữa động tâm.
Hai bảy tuổi yêu một người khác.
Cuộc sống đôi khi thật trớ trêu.
Luẩn quẩn qua lại, cuối cùng vẫn là từ bỏ.