Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 27: Lời tỏ tình không cần hồi đáp.




"Đốt lửa trại lên thôi!"

Đám đông hò hét nhau đòi đốt lửa trại.

Nếu đã tổ chức tiệc thì sinh viên các cô đương nhiên muốn theo ý của mình.

Đốt lửa mặc dù không phải trong rừng nhưng ở tại giữa sân trường cũng không sao.

Và thế là trong tiếng reo hò cổ vũ của đám sinh viên, các giáo sư không thể không chấp nhận, chỉ có thể đành dẹp thảm nhung, sân khấu, tất cả ra giữa sân trường chất củi thành một ngọn núi nhỏ chuẩn bị nổi lửa.

Tất cả các sinh viên quay thành một vòn tròn quanh đống củi được xếp thành quả núi kia hò hét vang trời.

Sau đó cử ra một vài người , trên tay mỗi người cầm một ngọn đuốc.

Xong xuôi tất cả, tất cả mọi người cùng nắm tay nhau đi xung quanh núi củi kia hô bài ca " Gọi lửa ".

"Lửa thiêng ơi

Hãy đến bừng sáng lên trong đêm âm u

Soi đời tăm tối bao nhiêu âu lo

Lửa thiêng ơi hãy đến bừng cháy lên

Mang cho đời ngàn ánh vinh quang

Vui hân hoan."

Trong khi mọi người đang hát, những nam sinh viên tay dơ đuốc quay về phía tay phải và xoay tại chỗ ba vòng rồi tập hợp thành một vòng tròn lớn thì một vị giáo sư lớn tuổi đẩy gọng kính, mời viện trưởng ra châm lửa trước, sau đó các nam sinh cầm đuốc tiếp tục châm lửa bằng ngọn đuốc mình đang cầm vào đống lửa.

Ngọn lửa được tiếp thêm sức, bùng cháy sáng rực khoảng sân.

Cùng với ngọn lửa đang nhảy múa tí tách, mọi người cũng hùa theo nắm tay nhau nhảy quanh nó.

Ai nấy đều vui vẻ, háo hức.

"Chúng ta chơi trò Hot Seat đi mọi người!"

Đám nam sinh khoa Luật bắt đầu giở trò.

"Trò đó không thú vị, chơi True or Dare mới hợp lí!"

"Đúng đấy đúng đấy, chơi True or Dare đi!"

Mọi người trong khoa hùa theo đồng loạt tán đồng.

"Vậy chúng ta chơi True or Dare! Hội trưởng, anh làm quản trò đi!"

Người được điểm danh là hội trưởng của khoa nhún vai đồng ý.

"Hình thức như nào đây???"

"Mọi người sẽ cùng nhau nghe một đoạn nhạc, Nghe xong, tôi sẽ chỉ định bất cứ một người nào đó đoán tên bài hát. Ai không đoán được thu cuộc! Người thua sẽ chọn 'thật hay thách'! Đồng ý không?"

Hội trưởng của khoa lên tiếng quả nhiên có uy lực và rất hợp lí.

"Đồng ý, chơi thôi!"

Mọi người đồng loạt tán đồng.

Dù không tán đồng cũng phải tán đồng.

'There's a girl, but I let her get away

It's all my fault 'cause pride got in the way

And I'd be lying if I said I was okay

About that girl, the one I let get away.'

Đoạn nhạc đầu tiên vang lên mọi người đã đăm chiêu suy nghĩ.

"Mời nữ thần Trịnh Thiên!" Hội trưởng ẩn ý nhắm ngay Thiên đầu tiên.

"Hội trưởng anh hỏi thừa rồi! Bài That Girl!"

Thiên đắc ý cười. Tưởng gì chứ lĩnh vực âm nhạc cô biết thừa.

'Remember when I told you

"No matter where I go

I'll never leave your side

You will never be alone"

Even when we go through changes

Even when we're old

Remember that I told you

I'll find my way back home'

Nhạc vừa dứt, mọi người đã nhao nhao tranh nhau trả lời không để cho hội trưởng có cơ hội gọi tên ai khác.

"Way back home!"

"Tiếp tục nhé!"

Hội trưởng tiếp tục bật nhạc.

'I love it when you call me señorita

I wish I could pretend I didn't need ya

But every touch is ooh-la-la-la

It's true, la-la-la

Ooh, I should be runnin'

Ooh, you keep me coming for ya.'

"Tôi biết hội trưởng, mau gọi tôi, mau gọi tôi!"

"Được rồi mời bạn nữ Liêu Như nào!"

Hôi trưởng nhìn theo hướng bạn nữ gào lên.

"Señorita nè!"

"Có vẻ rất dễ nhỉ, chúng ta đổi qua nhạc trung được không?"

Hội trưởng đăm chiêu một lúc.

Quả thật là rất dễ, mọi người hầu như ai cũng biết cả.

"Ý kiến được đó!"

"Nhưng mà tôi không biết tiếng trung!"

"Không biết mới khó. Biết rồi chơi làm gì!"

"Bản cover lời việt thôi mọi người!"

Mọi người nhao nhao lên. Người phản đối người đồng ý.

Cuối cùng hội trưởng bày ra hình thức nửa vời.

/Thân cây còn xanh ngày qua, nay úa tàn không nở hoa

Cái giá trả cho đáp án đó mà

Chiều tà nhuộm bóng theo người đi dần xa

Buông lơi chàng buông hết xót xa

Người bước qua

Chợt hiện về bóng hình kiếp trước

Thoáng lướt nhẹ qua

Khắc thật sâu

Trong bàn tay ta

Giọt lệ chàng rớt rơi rung đôi mi từng giọt

whoo~

Như Phật Kinh Ngài nói

Chẳng vấn chẳng vương

Bỏ hết chấp niệm

Không cầu không mong

Còn ngại ngần sóng xô sao đành lòng bước theo?/

"Lần này mời nam thần khoa Luật trước nhỉ?"

Mọi người hưởng ứng người mắt nhìn về phía Đông Thành.

Nhận được ánh mắt của mọi người, Đông Thành bối rối.

Cậu lại không biết thể loại này nhiều, đương nhiên không biết nó là bài gì rồi.

"Nam thần, chọn thật hay thách đây?"

Không để thời gian dài, quá ba mươi giây, hội trưởng đã tuyên bố.

"Thách!"

Biết mình thua cuộc thế nhưng vẫn can đảm chọn thách khiến mọi người ồ lên.

"Mọi người nghĩ xem nên chọn thử thách gì đây?"

"Nam thần, anh hãy tỏ tình với người mình thích trước mặt mọi người đi."

Một ý kiến vừa đưa ra, mọi người lại đồng loạt tán đồng.

Người trong khóa tốt nghiệp này ai cũng muốn đẩy thuyền cho Thành và Thiên. Người ngoài không hiểu nhưng chính chủ hiểu bọn họ chẳng thể thành.

Thành liếc mắt nhìn Thiên vẫn đang cười với mọi người, hoàn toàn không để ý gì đến yêu cầu kia của mọi người, trong lòng không khỏi cảm thấy trống giỗng.

"Lời tỏ tình không cần hồi đáp nhé!"

Dứt lời, Thành đi về phía sân khấu đến gần chiếc piano.

Nhìn thấy cảnh tượng đấy, mọi người đồng loạt ồ lên nhìn theo. Ai ai cũng háo hức.

Thiên không tự giác, mày hơi nhíu nhưng không quá lộ liễu, cô chỉ có thể dõi mắt nhìn theo hành độ của Thành.

Tiếng đàn piano vang lên nghe thật êm tai, cả hội trường hoàn toàn im lặng.

Cậu đã không dám mở lời với Thiên, không dám nói ra.

Ngày hôm nay, cậu sẽ nói trực tiếp với cô vậy.

Yêu thầm cô từ rất lâu rồi. Cậu muốn cô biết tình cảm của cậu sâu đạm tới mức nào.

Dù lần này tiếp tục bị từ chối, sau này cậu cũng không hối hận.

Ít ra cậu đã từng đứng trước mặt mọi người, bày tỏ với người con gái mình yêu.

Sau một đoạn nhạc dạo, giọng hát trầm ám của Thành vang lên khiến trái tim thiếu nữ của bao người đều rơi rớt.

Nam thần của bọn họ thực sự có giọng hát rất tuyệt.

Lần đầu tiên nghe nam thần hát.

"Một ngày em đến, con tim anh như một khúc ca

Chợt bừng lên tia nắng xua tan bóng tối hiu quạnh nơi con tim này

Em ơi, thật lòng cám ơn em

Cám ơn vì tất cả những gì em đã trao

Chẳng hề vô cớ, cũng chẳng cần lí do

Vì yêu chỉ cần cả hai yêu hết lòng

Hy sinh vì nhau, vứt bỏ đi cái tôi

Mong em lắng nghe con tim mình lên tiếng

Chỉ một lần thôi em nhé, hãy để anh yêu em

Chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ, cứ khóc khi em yếu mềm

Và cười thật tươi em nhé, bởi vì em luôn có

Có anh dang vòng tay bất cứ khi nào em lo

Chặng đường tương lai phía trước, chắc chắn ko dễ dàng

Chỉ cần bên nhau ta bước, có khó khăn cũng chẳng màng

Rồi ngày bình yên sẽ tới, mình ngồi bên hiên vắng

Dưới ánh hoàng hôn cùng tách trà thơm

Mọi ưu phiền chẳng còn vương

Chỉ có hai ta mộng mơ."

Tiếng đàn vừa dứt, mọi người đồng loạt vỗ tay hò reo.

Đúng là nam thần có khác.

Ngay cả âm nhạc cũng hiểu rõ như vậy.

"Trịnh Thiên..."

Mọi người vừa nghe tiếng loa vang lên liền im lặng nhìn nhau, ánh mắt đổ dồn tìm về phía người được gọi tên.

Cả trường này không ai không biết đến Trịnh Thiên chứ.

Nhắc tên thôi đã thấy ánh mắt sùng bái cùng ngưỡng mộ rồi.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thiên bỗng chốc ngại ngùng, cô né tránh ánh mắt của mọi người núp sau lưng của Tĩnh Vy và một số bạn nữ khác.

"Trịnh Thiên, lần tỏ tình này mình không cần hồi đáp vì mình đã biết trước câu trả lời của cậu rồi. Mình năm lần bảy lượt tỏ tình với cậu nhưng mà cậu vẫn dứt khoát từ chối, mình nhận ra được. Thế nhưng những lần trước đó, mình tỏ tình nhưng vẫn không đủ tự tin ngẩng cao đầu nói lời yêu cậu. Lần này, mình sẽ đúng trước mặt mọi người, mình muốn nói MÌNH THÍCH CẬU! Từ trước tới nay, dường như vô tình hay cố ý, mình đều muốn tiếp cận cậu, muốn thân thiết với cậu nhiều hơn, thích cậu nhiều hơn. Chỉ là giữa chúng ta vẫn không thể nào bước qua được danh giới của hai chữ 'bạn thân'. Hôm nay mình nói lời này, chỉ là muốn cho cậu biết rằng, tình cảm mình giành cho cậu không hề thua kém người ấy một chút nào, nếu có, chỉ là người ấy có được trái tim cậu, mình thì không. Trịnh Thiên MÌNH YÊU CẬU!"

Đông Thành lấy hết dũng khí bật ra âm thanh cuối cùng, sau đó cậu cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào người Thiên.

Cuối cùng lời nói mà cậu giữ kín trong lòng bấy lâu nay đã được nói ra rồi.

Cậu sợ cậu nhận được ánh mắt và vẻ mặt ghét bỏ của cô.

Cậu muốn nói ra hết tâm trạng của lòng mình, để sau này cậu có nghĩ lại cũng không cảm thấy hối hận.

Hai người không có duyên tình thì sẽ có duyên bạn.

Mọi người xì xào bàn tán.

Nam thần của bọn họ quả là si tình với nữ thần đi.

Thế nhưng bọn họ cũng rất tò mò. Người nào có thể chiếm được trái tim của nữ thần sớm như vậy?

Người ấy là ai?

Buổi tiệc chia tay lớn như vậy vẫn đang được hội đồng nhà trường phát trực tiếp trên diễn đàn.

Đương nhiên các hoạt động diễn ra nãy giờ đều đang được live trên mạng.

Sau màn tỏ tình vừa rồi, cư dân mạng chủ yếu là sinh viên đã ra trường hay là các sinh viên khóa dưới không được tham gia buổi tiệc bình luận.

[Nam thần mấy năm nay cũng si tình như vậy?]

[Lãn mạn quá đi! Giá như mình cùng khóa nhỉ?]

[Nữ thần của khóa này cũng đẹp ghê. Còn hơn cả nữ thần Chiêu Vy của khóa mình nữa!]

[Si tình như vậy, nói xem người mà nữ thần kia yêu là ai vậy?]

[Cái này quá cảm động đi! Tỏ tình nhưng không cần hồi đáp! Ước gì cũng có người yêu tôi như vậy!]

Mà ngồi trước màn hình lúc này chính là bộ mặt xa xầm, đen như đít nồi của Thanh trì.

Mẹ nó tên tiểu tử này dám ngang nhiên công khai đào góc tường nhà anh.

Mẹ nó đó là vợ anh đấy!

Si tình cái gì?

Trong mắt anh chính là loại ATSM(*) thì đúng hơn đấy!

Hừ...tức chết anh mà.

Vợ anh sao lại có thể xinh đẹp quyến rũ chết người như vậy chứ?

Thanh Trì muốn bùng nổ, muốn xuyên qua màn hình mà bóp chết nam thần trong mắt người khác đi.

Nhưng cũng may cậu ta biết giới hạn, còn biết bản thân mình thua kém anh!

Hiển nhiên Thanh Trì nghĩ người ấy trong lời nói của Đông Thành kia chính là bản thân mình.

--------------------------------