Buổi tiệc kéo dài ba ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người ai ai cũng vẻ mặt buồn thiu chào nhau.
Hôm nay là buổi cuối cùng họ gặp mặt rồi!
Ra trường rồi sẽ rất khó gặp nhau.
"Nữ thần, tạm biệt. Hẹn ngày gặp lại!"
Mọi người rối rít chào nhau câu cuối rồi bịn rịn chia tay.
Ở thành phố này đều là con cháu có quyền có chức cả, bọn họ ra trường rồi đều sẽ trở về hoàn thành sự nghiệp của gia đình.
Người ở nơi này, người ở nơi khác, nếu có chạm mặt cũng chỉ là trên thương trường, cạnh tranh nhau.
Tình bạn đến lúc đó cũng không còn sâu đậm.
Bây giờ vẫn còn tình cảm, thì ắt sẽ trân trọng.
Mấy cặp đôi yêu nhau thì vẫn cứ dính lấy nhau không muốn xa rời.
Tiệc tàn người tan.
Không có cuộc chơi nào không bao giờ tàn cả.
"Mọi người mạnh khỏe nhé!"
Chào mọi người xong, xe của Thanh Trì cũng vừa tới nơi.
Thanh Trì xuống xe, đem đồ của cô để vào ghế sau rồi mở cửa cho cô lên.
Chào đón cô là cái ôm ấm áp của Tiểu Minh.
Ba ngày không gặp, nhớ mẹ muốn chết.
Vì thế nên thằng bé không khách khí cứ thế ôm chặt lấy Thiên, một tấc không rời.
"Vy Vy, có gì thì liên hệ với mình nhé!"
Trước khi chiếc xe chuyển bánh, Thiên vẫn nhoài người ra dặn dò.
Tĩnh Vy chào bạn học xong mới quay ra làm dấu OK với Thiên.
Chiếc xe cuối cùng cũng đi khuất, Thiên thoải mái dựa vào ghế, một tay xoa xoa lưng của Tiểu Minh, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Minh được ôm và xoa như vậy liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trẻ con thật là....
"Vui vẻ chứ?"
Thanh Trì thấy cô như vậy liền hỏi thăm, phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe.
"Vui chứ nhưng cũng khá buồn! Chia tay rồi!"
Thiên mở miệng nhàn nhạt nói.
Giọng nói có vài phần vui vẻ, vài phần tiếc nuối.
"Tại sao em không đi du học?"
Thanh Trì nhớ ra trong buổi tiệc hôm qua, anh thấy trường cô còn chúc mừng những người thành công dành học bổng ra nước ngoài.
Anh nghĩ không có khả năng cô không dành được.
Với năng lực của cô, ắt là sẽ dành được thế nhưng cô lại không dành.
Nếu không phải cô không dành được thì có thể là cô không tham gia.
"Không có hứng thú! Ở trong nước viết vài bản nhạc kiếm sống qua ngày thôi!"
Thiên thản nhiên trả lời.
Du học gì đó cô quả thực không có hứng thú.
Hứng thú của cô chắc là anh ấy nhỉ???
"Thật sao?"
Thanh Trì nhìn cô, ánh mắt khó tin.
Không phải là anh nghi ngờ lời nói và năng lực của cô nhưng đứng trước cơ hội phát triển lớn như vậy, người có tham vọng, ý chí như cô sẽ lựa chọn từ bỏ ư?
"Anh không tin cũng không sao. Nếu anh đã dành thời gian xem phát sóng trực tiếp, chắc chắn cũng biết tôi là thiên tài âm nhạc rồi!"
Cô vẫn thản nhiên nhún vai, ánh mắt nhìn anh lộ rõ vẻ tự tin.
Tin thì tin, không tin thì thôi.
Cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả.
Cô mới lười quản.
"Ồ nhắc tới phát sóng trực tiếp, cảnh mà em được nam thần tỏ tình cũng được dân mạng share rầm rộ đấy! Hình như là rất ngưỡng mộ em. Nếu như họ biết em đã có gia đình rồi thì sao nhỉ?"
Thanh Trì híp mắt nhìn cô cười cợt.
Anh muốn xem thái độ của cô thế nào.
"Cũng có mất miếng thịt gì đâu. Thanh danh gì đó với tôi không quan trọng, người tôi yêu nhìn tôi như thế nào mới quan trọng!"
Thiên chẳng bận tâm tới vấn đề mà Thanh Trì đề cập.
Miệng lưỡi thiên hạ làm sao tránh được.
Nếu chỉ vì lời đàm tiếu của người ta mà mất đi giá trị thực của bản thân thì liệu có đáng không?
Con người sinh ra lại không thể làm vừa lòng người khác được.
Sống vì bản thân chứ đâu phải vì người khác.
Bận tâm làm gì mấy chuyện vụn vặt đó cho mệt.
----------------------------------------------------------
Hộc...hộc...hộc...
Hai chân đã mỏi nhừ, cô dừng lại cúi người thở dốc.
Đem từng giọt mồ hôi trên trán lau đi, Thiên vẫn không ngừng vẫy tay gọi xe.
Không biết hôm nay gặp vận rủi gì mà cô đã gọi xe rất nhiều nhưng lại chẳng có chiếc nào trống cả.
Lấy lại được một chút sức, cô lại đứng thẳng người tiếp tục chạy đua với thời gian để bắt xe.
Ba mươi phút trước.
"Thiên, Thành ra sân bay rồi! Mày nhanh ra sân bay đi nếu không sẽ không kịp đâu. Chuyến bay bắt đầu cất cánh lúc mười giờ! Nhanh lên!"
Qua điện thoại, giọng Tĩnh Vy gấp rút gào thét.
Tĩnh Vy cũng không ngờ Thành sẽ ra đi bất ngờ như vậy.
Hoàn toàn không nói gì với hai người.
Nếu không phải cô tình cờ ra ngoài tiếp khách cùng trưởng phòng vô tình gặp được mẹ của Thành thì cô cũng không biết hôm nay Thành xuất ngoại.
Biết được tin tức, Tĩnh Vy liền xin nghỉ một lúc, bắt xe ra sân bay, vừa đi vừa gọi cho Thiên.
Nghe xong máy, Thiên thẫn thờ một lúc rồi mới vơ vội đồ đạc vào ba lô chạy vụt ra khỏi tòa nhà cao tầng.
"Trạch Đông Thành, cậu lại dám bỏ đi mà không cho mình nói lời từ biệt! Cậu quá đáng lắm!"
Đứng giữa sân bay đông nghịt người, Thiên lo lắng tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Nhiều người như vậy, làm sao cô tìm được Thành đây.
Cô lại không biết Thành bay chuyến nào.
Gọi điện cho Tĩnh Vy thì tắt máy, cô phải làm sao mới tìm được người giữa dòng đông nghịt thế này đây?
"Trạch Đông Thành! Trạch Đông Thành! Trạch Đông Thành!"
Chỉ còn hai mươi phút nữa máy bay cất cánh rồi, Thiên liền cố gắng lấy giọng hét tên của Thành chỉ mong cậu nghe thấy.
"Trạch...AAA..."
Không để ý đường đi, cô liền vấp phải thứ gì đó ngã sõng soài xuống đất.
Cơn đau truyền đến từ lòng bàn tay khi ma sát với mặt đất khiến cô nhăn mày nhíu mi.
"Tại sao cậu vẫn hấp tấp như vậy? Sau này mình đi rồi ai đỡ cậu dậy đây?"
Thành đẩy vali tới trước mặt cô, cậu cúi người đưa tay ra trước mặt Thiên muốn kéo cô đứng dậy.
"Trạch Đông Thành! Cậu... cậu...cậu..."
Quá uất ức kèm thêm cơn đau truyền tới chân, Thiên bám vào tay cậu đứng dậy, nước mắt nước mũi cũng tèm lem hết cả.
Ngay cả gọi tên của cậu cũng ngập tràn cảm giác ấm ức.
"Xin lỗi, là mình không tốt! Đừng khóc nữa!"
Nhìn thấy Thiên khóc, Thành liền bối rối tự trách bản thân.
Ban đầu cậu nghe thấy tiếng cô gọi tên cậu, cậu còn nghĩ mình nghe lầm nhưng sau đó tiếng gọi càng nhiều hơn càng rõ hơn cậu mới chắc chắn là cô đã tới tìm mình.
Vừa mới thấy được thân ảnh của cô, cậu còn chưa kịp lên tiếng thì thấy cô vấp chân ngã sõng soài trên mặt đất cậu mới hốt hoảng chạy lại.
"Ai mượn cậu đi không thèm thông báo với ai một tiếng chứ? Nếu không phải Tĩnh Vy gặp được bác gái, thì ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cậu cũng không cho mình! Cũng chỉ vì tính ích kỷ của cậu, hại mình chạy bộ gần hai cây số mới bắt được xe tới đây. Lại còn ngã đau như vậy..."
Thiên cố gắng lau nước mắt nhưng giọng vẫn là oán trách Đông Thành.
Đến cuối cùng nếu không phải có bác tài thương hại dừng xe chở thêm người thì chắc giờ này cô vẫn còn đang chạy thục mạng trên đường chứ chẳng đùa.
"Xin lỗi! Là lỗi của mình!"
Đông Thành biết bản thân sai nên cố gắng năn nỉ, dỗ dành cô nín khóc.
"Còn mười phút nữa cậu phải đi rồi! Ra nước ngoài, cậu phải giữ gìn sức khỏe nhé! Nhớ ăn uống đầy đủ, không được học hành vất vả quá. Mỗi tháng phải gọi điện về báo cáo tình hình với mình. Cậu mà không báo cáo coi như cậu vứt bỏ tình bạn của chúng ta. Sang đó càng không được quên tớ và Vy Vy, nhưng cũng không thể nhớ tớ và Vy Vy nhiều. Hai bọn tớ sẽ bị cậu nhớ nhung tới tâm tê phế liệt!...."
Thiên tuôn một đống câu dặn dò từ việc nhỏ nhất tới việc lớn nhất.
Thành nghe mà choáng váng đầu óc.
Lại còn bị nhớ thương tới tâm tê phế liệt nữa!!!
"Được rồi, mình đã biết! Còn cậu ở lại cũng chăm sóc tốt cho bản thân đấy. Mình không còn ở cạnh lo cho cậu từng chút được nữa! Phải tự thân lo thân thôi!"
Thành khó khăn lắm mới nghe hết được lời dặn dò của Thiên, sau đó cậu bất đắc dĩ dặn dò lại cô.
"Mình biết rồi! Không có cậu mình sẽ lo cho bản thân thật tốt. Cậu cũng thế. À Vy Vy...cậu ấy...''
"Không sao, mình gặp được Vy Vy rồi! Cô ấy đang trong giờ làm nên không ở ngoài quá lâu được đành phải quay về. Điện thoại cậu ấy hết pin nên tắt máy."
Thành biết cô muốn nói gì liền lên tiếng.
Cậu đã gặp Tĩnh Vy, chỉ là cậu không nghe Vy nhắc tới rằng Thiên cũng đang tới.
Trước khi trở về, Vy chỉ nói với cậu rằng 'Đừng bất ngờ, cũng đừng vội vã!' rồi chạy đi luôn.
Ban đầu cậu không hiểu cuối cũng cũng hiểu ra Vy nói là 'đừng vội vã lên máy bay, cậu sẽ không gặp được Thiên'.
Thiên nghe vậy liền nhào vào người Thành ôm cậu thật chặt.
"Tớ phải đi rồi! Cậu buông được chưa?"
Thành ôm cô vỗ về hai cái rồi cất tiếng.
Đằng xa tiếng loa thông báo đã vang lên.
"Thành, tạm biệt! Bảo trọng!"
Thiên buông tay khỏi người cậu, tách người ra lau nước mắt sụt sịt.
Thành không nói gì chỉ xoa đầu cô một chút rồi kéo vali xoay lưng rời đi.
"Thành...bảo trọng!"
Nhìn thấy cậu đi được một quãng rồi, Thiên lại chắp tay trước miệng hét lên.
Bước chân của Thành chợt dừng lại, cậu khẽ xoay người nở nụ cười ấm áp.
"Bình an và hạnh phúc nhé! Người tớ thương!"
Cậu đáp lại lời chúc của Thiên, câu cuối cùng cậu chỉ nói cho một mình mình nghe sau đó dứt khoát xoay lưng rời đi.
Cậu đã hoàn toàn buông bỏ cô rồi!
Yêu một người là nhìn người ấy hạnh phúc cũng cảm thấy mãn nguyện.
Mặc dù cậu không biết hiện tại cô có hạnh phúc hay không nhưng cậu tin con đường cô lựa chọn sẽ đem đến cho cô hạnh phúc.
Người con gái cậu thương suốt năm năm, bây giờ chỉ có thể dừng lại.
Đứng ngước nhìn chiếc máy bay cất cánh rời đi, Thiên mới nhẹ nhõm thở dài.
Người quan tâm cô nhất cũng xuất ngoại rồi.
Xem ra sau này chỉ mình cô tự lo thân cô mà thôi.
Sau này có chuyện biết tìm ai tâm sự đây?
Cô cười nhẹ rồi xoay người trở về nhưng vừa xoay người cô đã chết lặng.
Hai chân không nhúc nhích, cả người căng thẳng.
Vậy mà đứng trước mặt cô lúc này lại là anh.
"Thanh Trì..."
Cô lắp bắp, lúng túng nhìn anh.
Anh sẽ nói cô như thế nào đây?
Anh sẽ không phải nhìn thấy màn ôm ấp kia chứ? Hình như chứng kiến hết rồi!
"Về thôi!"
Thanh Trì không nói nhiều chỉ đi tới nắm tay cô nhẹ giọng.
Anh từ chỗ Tĩnh Vy biết cô chạy tới sân bay tiễn Thành nên mới lái xe tới đây.
Nếu không phải dùng tới quyền lực để uy hiếp thì anh cũng chẳng moi được tin tức của cô.
Xem ra phải mua chuộc cô bạn thân này của cô để nắm bắt tin tình báo mới được.
Ừm...ý kiến hay!!!
Trên đường tới sân bay, anh rất lo sợ cô đổi ý mua vé, bay cùng cậu ấy.
Nếu thực sự như vậy chắc anh sẽ....
Anh cũng chẳng biết mình sẽ làm gì nếu cô thực sự bỏ đi.
Sau khi tận mắt nhìn thấy cô lặng lẽ ngước nhìn chiếc máy bay ẩn vào mây, anh mới yên tâm.
Cô không bỏ đi!
"Sao anh biết...tôi ở đây?"
Mặc kệ anh nắm tay mình kéo đi, Thiên bối rối hỏi.
"Tĩnh Vy nói. Anh thấy lo lắng nên mới lái xe tới đón em. Sợ em vì chia xa mà suy sụp!"
Thanh Trì nghiêng mặt cười, đùa giỡn với cô.
Anh sợ cô chạy theo người ta nên mới lái xe tới!
Thiên nhìn nét mặt của anh cũng cười theo.
Tự nhiên thấy anh rất đáng yêu.
Khi cười rất đáng yêu!