Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 25: Quyết định.




"Học vui vẻ nhé con trai!"

Thiên dắt tay Tiểu Minh tới tận cửa lớp mới thả tay thằng bé ra.

Tiểu Minh buông tay mẹ ra, bước vào lớp học, trước khi vào còn cố tình ngoảnh lại chạy tới ôm lấy cô hôn chụt một phát lên má cô rồi mới an tâm một lần nữa quay trở lại lớp.

Thằng nhóc này...càng ngày càng dính người!

"Bây giờ tới trường?"

Thấy cô đã thắt dây an toàn, Thanh Trì khởi động xe quay sang hỏi.

"Ừm! Tới trường!"

Thiên quay sang liếc nhìn anh qua loa trả lời rồi lại cúi đầu vào điện thoại bấm bấm.

Rõ ràng là cô đang né tránh không muốn nói chuyện với anh.

"Bao giờ thì tốt nghiệp?"

Thanh Trì làm như không để ý thái độ qua loa của cô, tiếp tục hỏi.

"Cuối tháng này có thể lấy được bằng rồi! Tuần sau đi chụp kỷ yếu là xong!"

Thiên đem điện thoại quăng vào túi sách, thẳng lưng nhìn về phía trước trả lời.

"Chụp ở đâu vậy?"

Không để cô được yên, tiếp tục nhiều lời.

Uống nhầm thuốc à? Hay là trúng tà vậy?

Nhiều lời như vậy???

"Sao dạo này anh hỏi lắm vậy?"

Thiên cuối cùng cũng ngoảnh mặt sang nhăn mày thắc mắc.

Thái độ của anh càng ngày càng kì quặc.

Rõ ràng là rất kiệm lời, cao ngạo nhưng không hiểu mấy nay bị chạm dây thần kinh nào chỉ cần hai người ở riêng thì anh liền nhiều lời quan tâm.

"Có sao?"

Thanh Trì trong lòng lộp bộp, quay sang đem câu hỏi quẳng lại cho cô.

"Xem như tôi chưa nói gì đi!"

Thiên không thèm đếm xỉa gì tới anh nữa, nhìn ra ngoài xe ngắm phong cảnh.

Mặc dù ngày nào cũng ngắm rồi.

Không có gì thay đổi.

Nhìn nhiều đến nỗi chỉ muốn làm một trận quét sạch hai bên đường luôn.

"Không có dự định gì sau khi tốt nghiệp sao?"

Thanh Trì không buông tha đem vấn đề mình thắc mắc bấy lâu ra hỏi.

Dự định gì???

Cô cũng không biết nữa.

"Chưa nghĩ tới! Tạm thời ăn bám bố mẹ!"

Sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ cuối cùng cô chốt một câu khiến Thanh Trì mém chút sặc.

Cô suy nghĩ đăm chiêu nghiêm túc như thế tại sao đáp án đưa ra lại tào lao như vậy?

"Nếu cô muốn ăn bám tôi, tôi có thể suy nghĩ. Dẫu sao tôi cũng rất nhiều tiền!"

Thanh Trì mặt dày quay sang nhìn cô bày tỏ ý kiến, đưa ra gợi ý.

Cmn là đang khoe hắn có nhiều tiền đúng không?

Chiếc xe vừa đúng lúc dừng lại trước cổng trường.

"Khục...khục...khục. Không nói nhảm với anh nữa!"

Nói rồi cô đẩy cửa xe chạy chối chết vào trường. Không thèm đếm xỉa gì tới câu nói khi nãy của Thanh Trì.

Câu nói kia của Thanh Trì thật sự khiến cô...mẹ nó tim đập chân run mà.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng kia của cô, khóe môi Thanh Trì bất giác lại kéo lên một đường cong.

Thế nhưng chưa được một lúc ánh mắt anh đã trùng xuống ngay lập tức.

Đang ôm vai bá cổ Thành, Thiên chợt thấy lạnh sống lưng, có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

Cô hơi ngớ người, khé xoay đầu nhìn lại thì thấy xa của Thanh Trì vẫn chưa đi, ngược lại cô có cảm giác anh đang nhìn cô.

Không sai, mặc dù khoảng cách ở rất xa nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thanh trì đang nhìn cô chằm chằm.

Sao mà giống chính thê bắt gặp tiểu tam vậy trời!!!

"Sao vậy?"

Tĩnh Vy thấy người cô cứng đờ thì đập cho nhỏ một cái.

"Không sao! Vào thôi!"

Thiên giật mình đem cảm giác kia ép về, xoay người vui vẻ kéo Thành và Vy vào trong, né đi ánh mắt của Thanh Trì.

Đợi bóng ba người khuất hẳn rồi Thanh trì mới lái xe đi.

Xe của anh vừa đi thì một chiếc xe khác cũng đi vào trường.

"Oa...đẹp trai thế!" Sinh viên A

Sinh viên B "Trái tim tan nát, anh ơi cứu em!"

Sinh viên C "Anh ơi anh đánh rơi người yêu nè!"

Sinh viên D "Xin tờ khăn giấy, rớt máu mũi rồi! Cool ngầu quá!"

Nam sinh A "Vậy mà đẹp, tôi còn oách hơn nè!"

Nam sinh B "Giống tiểu bạch kiểm quá!"

Nam sinh C "Làm sao bằng nam thần Đông Thành của khoa luật được!"

Sau rất nhiều lời bàn tán, cuối cùng là phen mấy nam sinh kia bị đuổi chạy vòng quanh sân trường, đuổi theo họ chính là đám nữ sinh mấy giây trước còn tỏ ra yểu điệu thục nữ.

Lâm Tư Vũ nhìn tràng cảnh trước mắt, trong lòng thầm cười khổ nhưng cũng vô cùng kiêu hãnh.

Đẹp trai là trời sinh dành cho anh.

Nhưng mà mẹ nó sao chỉ có một lúc đã dời đi sự chú ý rồi???

Trong tiểu thuyết không phải là nữ sinh sẽ quây lại xin phương thức liên hệ các kiểu sao?

Kịch bản gì vậy?

Đợi giáo sư của trường ra dẹp đường, lúc này Vũ mới có thể vào phòng hiệu trưởng.

----------------------------------------------------

"Ê nghe nói người tài trợ cho suất du lọc lần này của trường rất đẹp trai đấy!"

Tĩnh Vy hai tay chống mắt ao ước nhìn trời.

"Có thể đẹp trai hơn mình sao?"

Đông Thành nheo mắt nhìn Vy.

"MÌnh còn chưa nhìn thấy thì làm sao biết ai đẹp trai hơn!"

Tĩnh Vy nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của Thành nhưng lại không quan tâm, tâm hồn tiếp tục treo ngược cành cây.

"Cậu..." Thành không nói được gì, ngậm ngùi chịu thua.

"Đẹp trai cũng đâu có ăn được! Đẹp trai mà chu đáo như Thành mới là tốt nè!"

Thiên rời mắt khỏi cuốn sách hết nhìn Thành lại nhìn Vy.

"Chuẩn!"

Thành cười tươi đắc ý nhìn Vy. Trên mặt viết rõ mấy chữ "Mau tới khen bổn công tử đi!"

"Cũng chỉ chu đáo với mình cậu, mình có được đâu mà hiểu!"

Tĩnh Vy nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ lập tức phản bác lại luôn.

Ai mà không biết nam thần và nữ thần có quan hệ không bình thường chứ.

Thành và Thiên chỉ có nước nhìn nhau cười trừ.

Vy nói...ừm không sai đi!

Sau một tràng vỗ tay, ngay sau đó là tiếng gào thét của đám nữ sinh.

Cái gì mà đẹp trai, trai đẹp.

"Thiên...đẹp trai quá đi! Nhưng mà nhìn quen lắm á! Oa!!!"

Tĩnh Vy đã thả tâm hồn theo khuôn mặt kia thế nhưng miệng vẫn nghi hoặc hỏi.

"Không phải nhìn quen, mà thực sự quen!"

Đông Thành đưa mắt nhìn người trên giảng đường liền có thể nhận ra.

"Đó không phải cái người mà cậu nói là em chồng đấy hay sao?"

Hớ...

Thiên nghe thế liền ngớ người đưa mắt rời khỏi quyển sách nhìn lên trên giảng đường.

Quả thật chính là Tư Vũ.

Vậy mà Vũ chính là người tài trợ cho những suất du học này.

Mặc dù khá bất ngờ nhưng cô cũng chỉ liếc qua một chút rồi lại cắm mặt vào quyển sách trong tay.

---------------------------------------------------------

"Sao rồi? Hai cậu giành được chứ?"

Đem cốc nước uống vơi đi một nửa, Thiên ngửng mặt nhìn Thành và Tĩnh Vy.

"Không được! Mình không đạt tiêu chuẩn!"

Tĩnh Vy uống cạn cả cốc nước, muộn phiền mà gọi thêm cốc nữa.

Chỉ có một môn nữa là qua thế nhưng cmn không đạt.

Hận đời aaaa!!!

"Cậu thì sao?"

Thành không trả lời câu hỏi của cô ngược lại đem chính câu hỏi đó hỏi ngược lại.

"Mình... mình đã nói sẽ không đi mà!"

Thiên cụp mắt nhìn cốc nước trước mặt cười.

"Lí do của cậu vẫn là vì cái người tên Lâm Vũ Trạch đấy ư?"

cả người Thiên chợt cứng đơ.

Đôi tay cầm cốc nước của Thành bỗng chốc siết chặt, mím môi kìm nén cảm xúc.

Thiên nhấc mi nhìn cậu rồi lại cụp mắt xuống, từ chối trả lời, âm thầm thừa nhận.

"Mình không thể là lí do để cậu đi cùng hay sao?"

Thành cười khổ.

Cậu mặc dù đã biết rõ câu trả lời của cô, nhưng lại cũng hi vọng cô sẽ vì cậu mà đi cùng cậu du học.

Xem ra là cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Dù cho có thế nào, cậu cũng không thể trở thành lí do của cô.

Càng không thể thay thế được vị trí của người kia trong lòng cô.

Dù cho cậu có cố gắng thế nào, kiên định ra sao thì kết quả vẫn vậy.

"Mình nói rồi! Du học không phải điều mình thích, điều mình luôn theo đuổi chỉ là anh ấy mà thôi. Hơn nữa bây giờ mình có gia đình rồi, mình..."

Thiên cắn răng nói.

Cô biết rất có thể Thành sẽ buồn, thế nhưng cô lại không thể đáp lại tình cảm của cậu.

Du học cũng tốt, ít ra có thể khiến cho cậu ấy từ bỏ.

"Cậu không đi, mình sẽ không đi!"

Thành buông cốc nước xuống, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, thoáng thở dài rồi nhắm mắt nói.

"Cậu điên rồi! Mình không đi thì liên quan gì tới cậu?"

Thiên bất ngờ, tâm trạng vì câu nói kia của Thành liền kích động.

Cô muốn xông qua tát cho cậu tỉnh lại.

Cái gì mà cô không đi, cậu cũng không đi.

Giỡn mặt à???

"Mình chính là muốn nhìn xem cậu bao giờ gặp lại anh ta!"

Thành ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Thiên, giọng chắc nịch.

"Chuyện này..."

Tĩnh Vy ngồi yên lặng lúc này mới lên tiếng nhưng chưa nói được thì lại bị tiếng của Thiên cắt ngang.

"Cậu đừng có nói lung tung! Đừng vì mình mà bỏ lỡ ước mơ cả đời của ba mẹ cậu, và cả của chính bản thân của cậu nữa!"

Thiên cũng nhìn thẳng vào mắt của Thành, kiên quyết.

Cô không muốn tương lai của Thành vì cô mà bị hủy hoại.

"Mình là vì cậu mới bước tới ngày hôm nay!"

Thành hạ mí mắt, lặng lẽ. Nếu không phải cô, anh đã chẳng thiết tha gì cái cuộc sống nhàm chán nhạt nhẽo này nữa rồi.

"Đường là do cậu chọn, nếu là vì mình cậu không cần thiết phải đi nữa! Nếu cậu còn cố tình như vậy, tớ nghĩ mối quan hệ của chúng ta kết thúc được rồi!"

Thiên bực dọc.

Xem ra cô nghĩ không sai rồi.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ.

Tất cả chẳng qua là do Thành vì cô nên mới như vậy.

Khoác cặp lên vai, Thiên toan đứng dậy bỏ đi.

"Cậu thực sự vì Vũ Trạch, vì anh ta mà tình bạn cũng không còn sao? Cậu quan tâm như vậy nhưng anh ta cũng đâu có biết gì đâu? Hai người đến mặt nhau cũng không biết mà. Vì sao cậu phải..."

Cô còn chưa kịp bước được vài bước đã dừng lại.

Tâm trạng dần thả lỏng khẽ nghiêng đầu:

"Hai chúng ta vẫn là bạn! Chỉ cần cậu đừng cứ mãi như vậy! Lựa chọn của cậu là vì bản thân cậu, đừng vì ai khác mà từ bỏ!"

Cô dứt khoát bước chân ra khỏi quán, để lại Thành và Tĩnh Vy.

Thành nhìn theo Thiên dời đi, cụp mắt lẩm nhẩm.

"Mình sẽ đi! Mình sẽ thực hiện ước mơ của cả mình và cậu!"

"Thật ra Thiên rất cố chấp. Vũ Trạch với cậu ấy đã thành chấp niệm. So ra thì trong mắt cậu ấy còn coi chúng ta là bạn là đã rất vui rồi!"

Tĩnh Vy lúc này mới thong thả nói được.

Khi nãy cô bị chen lời hoài.

Nghĩ thôi cũng thấy bực.

Thành ngước mắt nhìn Vy.

Một vẻ yên tĩnh đến sâu sa.

"Cuối cùng thì chị ấy cũng không tham gia dành học bổng sao?"

Vũ xoay cái ghế nhíu mày.

Đối diện với câu hỏi của cậu, nam thư kí chỉ có thể im lặng thừa nhận.

"Từ chỗ của hai người kia có nghe ra được lí do hay không?"

Đem cái ghế xoay lại đối diện với bức tường phía sau, lưng hướng ra phía thư kí, giọng âm trầm hỏi.

"Hình như tiểu thư vì một người tên Vũ Trạch. Tiểu thư nói chỉ theo đuổi mục tiêu duy nhất là gặp được người tên Vũ Trạch ấy, còn vấn đề du học hay không đối với tiểu thư là không quan trọng."

"Vũ Trạch???"

Vũ nhíu máy càng chặt hơn, phất tay ý bảo thư kí lui ra, cậu nghi hoặc.

Vũ Trạch?

Rất quen thuộc.

Hình như là....

Nghĩ tới đó ánh mắt cậu chợt lóe sáng.

Nếu như vậy thì tốt rồi!

Đưa mắt liếc nhìn màn hình vi tính.

Đúng lúc cậu phải ra nước ngoài.

Coi như mọi chuyện cứ thế sắp đặt đi.

Cậu cược một lần.