Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 20: Câu trả lời trong tim




Sau bao nhiêu chuyện, Vũ Uyên ngồi bên cạnh chăm sóc cho Dương Kì. Sau mỗi giờ làm việc, cô đều sẽ đến đây thăm hỏi và chăm sóc anh

Đã hơn một tháng rồi, Dương Kì vẫn chưa hề tỉnh

Vũ Uyên, trong nội tâm của cô, đang phải đối mặt với một cuộc xung đột nội tâm phức tạp và đau đớn. Cô đã cảm nhận những rung động đặc biệt đối với Dương Kì, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng và không chắc chắn về việc nảy sinh tình cảm này

Trong những khoảnh khắc gần gũi với Dương Kì, Vũ Uyên thường cảm thấy lòng mình tan chảy trước sự quan tâm và sự gần gũi của anh. Những nụ cười, những lời nói và những cử chỉ nhỏ của Dương Kì khiến cô không thể không để ý và cảm thấy dễ chịu.

Tuy nhiên, trong lòng cô lại vẫn có một sự lo lắng và sợ hãi. Cô nghĩ rằng tình cảm này có thể gây hại đến mối quan hệ hiện tại của họ. Cô e ngại rằng việc thú nhận tình cảm có thể làm thay đổi tình bạn thân thiết giữa họ, hoặc khiến cho Dương Kì cảm thấy bối rối và xa cách.

Do đó, dù Vũ Uyên đã thầm thương trộm nhớ Dương Kì, cô cố gắng giữ nó trong lòng mình và không để nó phát triển thành một điều gì đáng ngại. Cô muốn bảo vệ mối quan hệ hiện tại của họ và không muốn mạo hiểm mất đi điều gì quan trọng.

Bây giờ cô cũng đã biết anh có tình cảm với mình, không những vậy nó đã tồn tại suốt 7 năm qua từ lúc cô còn học trong môi trường cấp ba rực rỡ

Tình cảm của cậu, cô đã thấu rồi

"Bây giờ, cậu tỉnh dậy được không? Tôi không thể để mất cậu được"

Vũ Uyên gục xuống bên giường, nắm chặt tay Dương Kì với ánh mắt lo lắng và đầy hi vọng. Cô hít thở nặng nề, dường như từng giọt nước mắt đều lăn dài trên gương mặt nhỏ bé của cô.

- Dương Kì, tỉnh lại đi. Có phải cậu nghe thấy tôi không? cầu xin cậu, hãy tỉnh lại đi

Dương Kì nằm yên, hơi thở yếu ớt nhưng dường như những lời cầu nguyện của Vũ Uyên đang dần thấu đến trong tiềm thức anh. Một cử chỉ nhẹ từ tay anh, như một sự đáp lại lặng thầm, và anh mở mắt.

- Uyên... Tôi đây...

Những từ ngữ chỉ có thể nói lời thì thầm, nhưng đủ để thấu hiểu sự lo lắng sâu sắc của cả hai trong khoảnh khắc này.

Vũ Uyên, sau khi thấy Dương Kì mở mắt, không kìm được niềm vui và lo lắng trong lòng, vội vàng gọi cho bác sĩ và người nhà của cậu. Cô nhìn Dương Kì với ánh mắt hồi hộp và vô cùng hạnh phúc, giọng nói có chút run rẩy vì vui mừng

- Cậu tỉnh rồi! Tôi gọi bác sĩ ngay, cậu đợi một chút

Với một nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng, Vũ Uyên cảm thấy như mọi lo toan bấy lâu tan biến. Cô bồi hồi lo lắng, nhưng một phần trong lòng lại đầy hy vọng về sự phục hồi của người mình thương.

...****************...

Tô Bội Chi, Nhược Châu và Hồng Dược nhẹ nhàng cầm theo một rổ trái cây tươi mát và đủ loại hoa quả đa dạng. Họ đến thăm Dương Kì, người bạn thân và đồng nghiệp đã gặp phải sự cố sức khỏe. Bước vào phòng, ánh mắt của họ tỏa sáng đầy quan tâm khi nhìn thấy Dương Kì nằm yên.

Tô Bội Chi, với vẻ mặt diễm lệ và tình cảm, tiến đến gần giường bệnh của Dương Kì và cười nhẹ:

- Cậu Tiêu, chúng tôi đã mang đến những loại trái cây yêu thích của cậu. Có lẽ nên bắt đầu từ quả táo xanh này đầu tiên, đây là loại cậu thường ưa thích phải không?

Nhược Châu, với nụ cười ấm áp, nhấc lên một trái cam tươi và nói:

- Dương cậu, mong cậu sớm hồi phục. Có một món quà nhỏ này, mong cậu thích.

Hồng Dược, với vẻ ngoài dịu dàng và lời nói ôn hòa, chia sẻ:

- Chúng tôi đang nhớ cậu lắm đấy. Bạn bè luôn mong cậu sớm khỏe lại, công ty thiếu cậu thì chẳng có ai đẹp để ngắm nữa

- Đây là?

Tiêu Dương Kì thấy một người lạ đến thăm, bất giác tỏ sự ngạc nhiên. Đường Nhược Châu cũng thấy được sự bối rối nên đành giới thiệu

- Là Lưu Hồng Dược, bộ phận chăm sóc khách hàng. Cô ấy fan cậu từ lâu, nghe nói cậu bị thương nên mới đến thăm

Dương Kì, mặc dù còn yếu đuối, nhưng vẫn nở nụ cười cảm kích:

- Cảm ơn các cậu đã đến thăm tôi. Điều này thật tuyệt vời! Thật may mà có các cậu bên cạnh, tôi sẽ mau khỏe lại thôi

Họ tiếp tục dành cho nhau những lời chuyện trò ấm áp, bố mẹ của Dương Kì thì cảm ơn trời phật vì giúp con trai mình vượt qua kiếp nạn. Và bà Tiêu cũng đã thấy được thành ý của Vũ Uyên, bà khá ưng cô gái này.

Ánh Dương thấy Dương Kì khỏe lại thì cũng rất mừng, sau khi Vũ Uyên về nhà thay đồ và mang những vật dụng cần thiết đến. Cô một mình ngồi bên giường của Dương Kì, ánh mắt cô đau buồn nhưng không thể hiện rõ

Dương Kì dường như đọc được nội tâm của cô, giọng cậu dường như vẫn trầm ấm như lúc từ chối lời tỏ tình của cô

- Lâu rồi không gặp lại Ánh Dương, cậu ít nói hơn từ ngày hôm đó nhỉ?

Ánh Dương "Ừm" một tiếng, kí ức bên cậu trai ngây ngô thư sinh ngày hôm đó sẽ không phai nhạt trong lòng cô

- Cô gái cậu thầm thích đó, hình như cô ấy đã dành nhiều tình cảm cho cậu hơn rồi. Thật sự rất buồn vì biết tớ không phải người trong lòng cậu, dù rất buồn nhưng tớ hy vọng cậu hạnh phúc

Ánh Dương nở nụ cười buồn, ánh mắt như đang chứa đựng nhiều cảm xúc khác nhau. Cười buồn đó là sự biểu lộ của một trái tim đau xé vì những gì đã xảy ra

- Cảm ơn cậu, tuy không thể mang cho cậu loại tình cảm kia. Nhưng...

Chưa kịp nói hết câu, Ánh Dương nở một nụ cười như chê bai cậu thanh niên đang bị bệnh bên cạnh mình

- Nghe tin cậu bị vậy nên tớ bỏ dở công việc mới bay qua đây, giờ cậu cũng đã bình phục rồi, tớ ở lại đây thì cũng sẽ là tấm bình phong chứng kiến cặp đôi chim chuột mất