Mà … dù sao tớ cũng sắp sang Pháp rồi, hôm nay là bữa cuối ở Trung Quốc, cũng như là đến để chào tạm biệt cậu đi.Tiêu Dương Kì nằm trên giường bệnh, cảm thấy một chút xao xuyến khi nghe tin Vũ Uyên sắp sang Pháp làm việc và định cư. Hai người bạn đã quen nhau từ hồi từ nhỏ, cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng giờ đây, cuộc sống đưa họ đi hai hướng khác nhau.
- Thật sự? Pháp à?
Dương Kì nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và buồn bã.
Vũ Uyên gật đầu, nụ cười thoải mái nhưng cũng có chút hối tiếc trên môi.
- Đúng rồi, Dương Kì. Tớ đã suy nghĩ kỹ và quyết định bắt đầu một cuộc sống mới ở đó. Cơ hội làm việc tốt và môi trường sống thoải mái hơn.
Dương Kì không trả lời ngay, cậu nhìn vào đôi mắt của Vũ Uyên với sự thấu hiểu. Cuộc trò chuyện bỗng dưng lặng im, những khoảnh khắc của quá khứ như nhấp nhô trong suy nghĩ của cả hai
Sau một hồi im lặng, Dương Kì lắng nghe tiếp, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
- Tớ hiểu rồi. Pháp chắc chắn sẽ mang lại cho cậu nhiều cơ hội mới và trải nghiệm thú vị. Tớ thực sự vui mừng cho cậu
Vũ Uyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Kì.
- Cảm ơn nhiều. Cậu luôn là người bạn đồng hành đáng tin cậy. Dương Kì, chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc nhé?
Dương Kì gật đầu, nụ cười ngập tràn trên môi.
- Tất nhiên là vậy. Dù ở nơi đâu, chúng ta vẫn là bạn của nhau. Chúc cậu may mắn và thành công trên con đường mới, Vũ Uyên
Hai người bạn ôm nhau trong sự chia ly, nhưng cả hai đều biết rằng tình bạn của họ sẽ không bao giờ thay đổi, dù cho khoảng cách vật lý có là bao xa.
“Mình chọn rời xa để quên đi cậu ấy, dù có khó đi chăng nữa nhưng nếu quyết tâm. Chắc chắn sẽ được”
Nói rồi cô buông Dương Kì ra, nở một nụ cười tươi
- Mau khỏe nhé! Tớ đi đây, hôm nay là ngày bay rồi
- Nhanh vậy, tớ hiểu rồi. Ở phương trời xa, hy vọng cậu luôn gặp bình an
Ánh Dương nở một nụ cười quyết thắng, cô tỏ ra vẻ năng động vốn có của mình. Nháy mắt đáp lại:
- Tất nhiên rồi
…****************…
Vũ Uyên đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn xa xăm vào không gian phía trước mặt. Trong tim cô như có một cảm giác uất ức hòa quyện với sự thương cảm. Cô cảm thấy buồn thương cho Ánh Dương, cô ấy đang cố gắng quên đi mối tình đầu đau đớn bằng cách rời xa.
Tâm trạng của cô hiện lên sự đồng cảm cùng với sự lúng túng trước sự rời đi của người bạn mới gặp không lâu. Nụ cười mỉa mai hiện lên càng làm nổi bật nỗi đau trong lòng cô. Cô không thể ngờ rằng Ánh Dương lại phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy chỉ vì một mối tình. Những suy nghĩ xoay quanh cuộc đời, tình yêu và sự chia ly như mây đen chồng chất trong tâm trí Vũ Uyên, khiến cô cảm thấy cô đơn và bất lực
…****************…
Ánh Dương bước ra từ cánh cửa sân bay với bộ đồ giản dị nhưng mang đậm phong cách quý phái. Cô khoác trên mình chiếc áo khoác màu xanh dương nhẹ nhàng, phối cùng chiếc áo len màu trắng bên trong. Đôi quần jean nhạt và đôi giày bệt màu nâu hoàn chỉnh phong cách trẻ trung, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế.
Ánh Dương cầm chiếc vali xách tay nhỏ, thể hiện sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi. Cô vượt qua các thủ tục sân bay, bước đi với vẻ bình tĩnh và sự kiên định trong ánh mắt, dù không thể che giấu hết sự nhức nhối và hoài nghi về quyết định rời xa nơi đây.
Bước chân của Ánh Dương nhấn mạnh sự quyết tâm và sự nghiệp phát triển về tương lai.
Với sự nổi tiếng về thời trang và phát triển ngành công nghiệp thời trang hàng đầu thế giới, Pháp là một đích đến lý tưởng cho Ánh Dương - một nhà thiết kế thời trang. Đất nước này không chỉ có Paris - trung tâm thời trang của thế giới với các nhà mốt danh tiếng như Chanel, Dior, Louis Vuitton - mà còn có nền văn hóa sâu sắc và lối sống sang trọng, tạo ra môi trường sáng tạo và phong phú cho các nhà thiết kế
Cô có thể tận dụng sự đa dạng về nguồn cảm hứng từ kiến trúc cổ điển của Paris, vẻ đẹp tự nhiên của vùng Provence hay sự thanh lịch của bờ biển French Riviera để thúc đẩy sự sáng tạo trong các bộ sưu tập của mình.
Bên cạnh đó, cô có thể hưởng lợi từ việc tiếp xúc và hợp tác với các chuyên gia và nghệ nhân trong ngành thời trang tại Pháp, từ việc chọn vải chất lượng cao đến thực hiện các chiến lược tiếp thị toàn cầu.
Là một cơ hội để cô có thể tỏa sáng, vùi đầu vào công việc và có thể quên đi gánh nặng trong tim của mình.
…****************…
Lúc này trong bệnh viện, nội tâm của Dương Kì dâng lên cảm giác buồn khó tả khi bạn mình ra nước ngoài định cư. Anh cảm thấy sự ra đi này như một mất mát. Tình bạn giữa hai người không còn như xưa, và điều này khiến anh cảm thấy bất an và khó xử.
- Cậu ăn chút gì không? Tôi thấy cảm thấy cậu có chút gì đó không ổn
Dương Kì nghe xong thì gật đầu, cậu trẻ con đòi cô gọt táo cho mình
- Chị Vũ Uyên gọt táo cho tôi được không?
- Được
Trong bệnh viện, Vũ Uyên đã tạo ra một khoảnh khắc vui vẻ giữa những thời điểm buồn của Dương Kì. Với tính cách hài hước của cậu, đòi cô gọt táo cho mình.
Vũ Uyên vui vẻ đồng ý và bắt đầu công cuộc gọt táo cho bệnh nhân, khi cô gọt xong, cô đưa táo cho Dương Kì
Cô gọt táo và đưa cho Dương Kì, nhưng trước khi anh kịp nhận, cậu đã lại liếm ngón tay cô
- Cậu …??
Dương Kì mặt mày thản nhiên:
- Tôi … tôi xin lỗi, tôi tưởng tay cô là… táo
Vài phút sau, cả hai cười vang trong bệnh viện, bàn tán về những trò đùa và dẫn chuyện vui vẻ.
Hành động này khiến Dương Kì ngạc nhiên và sau đó là một cú đùa nhẹ từ Vũ Uyên.
Cả hai cười đùa với nhau, tạo nên một không khí hài hước và thân mật giữa họ. Đâu đó phần nào làm vơi đi cảm xúc tiêu cực của Dương Kì sâu trong anh