Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 19: Anh đã thích cô ấy




Quá trình trưởng thành cấp ba của Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên

Trong thời gian cấp ba, Tiêu Dương Kì là một học sinh xuất sắc với thành tích rất cao. Tuy nhiên, tình cảm đơn phương của anh dành cho Vũ Uyên đã khiến cuộc sống học đường của anh trở nên rối ren và khó khăn hơn. Nhưng vì mong muốn cô sẽ chú ý nên anh đã nỗ lực học tập, cuối cùng đạt được hạng 2 toàn trường

Đặc biệt là từ lúc biết tin Nhất Phong và cô đang hẹn hò, là thời điểm anh suy sụp nhất.

Tiêu Dương Kì đang ngồi trước bàn học, cảm thấy buồn rầu. Cùng lúc này, Ánh Dương đi đến bàn cậu từ lúc nào.

Giọng của Ánh Dương là một sự kết hợp đầy sức sống và sự dịu dàng. Cô có một giọng nói rất ấm áp và truyền cảm, luôn mang đến sự an ủi và động viên cho những người xung quanh.

Trong từng lời nói, giọng của Ánh Dương phản ánh sự thông thái và sự quan tâm chân thành đến những người xung quanh, luôn sẵn sàng chia sẻ lời khuyên và hy vọng. Ánh Dương là người bạn đáng tin cậy và là nguồn động lực lớn cho Tiêu Dương Kì trong quá trình trưởng thành của anh.

- Sao hôm nay buồn thế?

Ánh Dương nhìn Dương Kì, bộ dạng anh bây giờ như chẳng còn chút sức sống nào

Tiêu Dương Kì nhìn lên, cố gắng mỉm cười

- Chuyện gì cũng không phải. Chỉ là... tớ nghĩ đến người tớ thích thôi

Ánh Dương mím môi, trong lòng cô có chút buồn nhưng nhìn thấy bạn của mình như muốn chết đi sống lại thì cô càng đau khổ hơn

- Vũ Uyên à? Cô ấy có chuyện gì không?

Tiêu Dương Kì cất chất giọng nhẹ nhàng

- Cô ấy thích người khác rồi. Tớ... tớ cảm thấy như tim mình tan vỡ, thật buồn cười

Ánh Dương cười khẽ an ủi

- Đâu phải thế đâu. Cuộc sống vẫn còn nhiều điều tuyệt vời phía trước đấy. Cậu đừng để tình cảm làm mất đi sự tập trung vào học hành. Dạo này bác Tiêu bảo cậu có chuyện buồn, tớ liền đoán ra là có liên quan đến tình cảm

- Nhưng... tớ không thể tập trung được gì cả. Thành tích học tập đang giảm sút... Bây giờ...không biết làm sao nữa

Ánh Dương đặt tay lên vai Tiêu Dương Kì an ủi

- Hãy cố gắng lên. Đừng để bất cứ điều gì làm mất đi niềm đam mê và khả năng của mình. Cô ấy là một phần của quá khứ, nhưng tương lai của cậu là do cậu quyết định mà. Tớ biết cậu sẽ cần thời gian để trải qua... hãy cố gắng lên

- Cảm ơn cậu. Từ giờ, tôi sẽ cố gắng hơn.

Dưới sự động viên của Ánh Dương, Tiêu Dương Kì dần dần lấy lại tinh thần và tập trung vào học tập. Thành tích của anh trở lại ổn định và anh đã thi đậu vào trường đại học có tiếng lâu đời - Bắc Đại

...****************...

- Bạn học Vũ, dù cho thời gian có lâu đến đâu, dù cho khoảng cách của cả hai người có xa đi nữa. Dù đã có tôi bên cạnh cậu ấy, nhưng cậu ấy nhất quyết muốn thích cô

Sau 7 năm, tình cảm của Dương Kì vẫn còn sâu đậm với Vũ Uyên, điều này làm cho Ánh Tương rất đau lòng. Cô đã phải khóc nhiều lần trong phòng ngủ của mình. Dù đã bên cạnh anh suốt 7 năm nhưng trái tim anh vẫn chỉ hướng về một người.

Đây là một tình huống rất cảm động và phức tạp, nơi tình cảm và sự đau đớn giao nhau. Thật đau lòng

- Cậu ấy thích tôi? Nhưng... tôi... tôi

Vũ Uyên bối rối, hôm cá tháng tư cô cũng không ngờ đó là lời nói chân thành nhất từ anh. Quốc tế nói dối cũng là là quốc tế tỏ tình

"Vì muốn cô không khó xử mà anh đã làm đến mức như này sao?"

...****************...

Nói rồi, Ánh Dương như nhớ về một kí ức đau lòng. Cô nuốt nước mắt gào trong lòng, trái tim sau chừng ấy năm vẫn đau nhói

Ánh Dương, sau nhiều năm bên cạnh Dương Kì, dường như đã đến lúc cô muốn thú nhận những tình cảm thầm kín mà cô dành cho anh. Một buổi chiều yên tĩnh, họ đứng bên nhau dưới bầu trời chiều tím nhạt, những tia nắng cuối ngày vẫn còn rải rác vương trên mái tóc của họ.

Ánh Dương nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Dương Kì, cô không thể kìm nén nổi nữa.

- Dương Kì à

Ánh Dương nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghẹn ngào

- tớ muốn nói với cậu rằng... tớ đã thích cậu từ lâu rồi. tớ không dám nói ra trước đây vì sợ làm mất đi tình bạn của chúng ta, nhưng... giờ đây, tớ không thể giấu nổi nữa

Dương Kì nhìn Ánh Dương với ánh mắt ngạc nhiên và xúc động. Anh cảm nhận được sự dày vò trong từng lời cô nói. Nhưng sau một khoảnh khắc im lặng, anh lắc đầu nhẹ.

- Ánh Dương ơi... Xin lỗi, nhưng... tớ... tớ không cảm thấy như vậy đối với cậu. Chúng ta là bạn bè tốt, và tớ không muốn làm mất đi điều đó, tớ xin lỗi...

Ánh Dương cảm thấy tim mình như vỡ ra từng mảnh. Cô cố giấu đi nước mắt nhưng không thể nào ngăn được. Cảm giác bị từ chối và sự thất vọng chật vật bao trùm lấy cô. Cô buông lỏng hơi thở dài và nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng giữ vững nụ cười.

- Không sao đâu, Dương Kì. Chúng ta vẫn là bạn, như trước đây.

Hai người đứng đối diện nhau trong sự im lặng, với khoảng cách tình cảm bất ngờ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, mặc dù bầu trời vẫn đang chiếu sáng nhẹ nhàng.

"Trái tim em cũng như mọi vì tính tú

Cứ thế xoay mãi theo vũ trụ

Đuổi theo ánh sáng của mặt trời mà cứ xa rời suốt đời"

"Và nếu lúc đó mình đừng như thế

Có lẽ...có lẽ"

...****************...

- Tôi hy vọng rằng, khi cậu tỉnh giấc khỏi giấc ngủ dài, người cậu ấy có thể thấy được là cô - Vũ Uyên

Ánh Dương nở nụ cười chua xót, ám chỉ rằng cô đang trải qua một cảm xúc đơn phương đau đớn. Cô không muốn đối diện với Dương Kì vì vậy đã quyết định mua vé bay sang một đất nước khác.

Cô đã chấp nhận và cố gắng để tự giải thoát khỏi tình huống đau buồn, tìm kiếm một khoảng không gian mới để lấy lại bình yên cho bản thân.