Tiêu Dương Kì nằm yên trên chiếc giường bệnh trong bệnh viện, gương mặt anh thanh tú dưới ánh đèn y tế nhấp nháy. Mái tóc đen của anh rối bù, và ánh mắt hững hờ trong giấc ngủ sâu. Hơi thở êm đềm cho thấy anh đang trong tình trạng hôn mê do chấn thương ở đầu.
Sau thời gian dài điều trị, Dương Kì được đưa về phòng thường để tịnh dưỡng và hồi phục chức năng. Ánh Dương thở phào nhẹ nhõm nhưng bì muốn tốt cho bạn bè của mình, cô liền trả tiền nâng cấp phòng - cho bạn mình một căn phòng tốt nhất để tịnh dưỡng
- Bác sĩ nói rằng Dương Kì bị chấn thương ở đầu, khá nghiêm trọng. Nhưng nếu chúng ta chăm sóc và điều trị kịp thời, anh ấy sẽ có cơ hội thoát khỏi tình trạng hôn mê
Ánh Dương tuy khá lo lắng như cô vẫn trấn an Vũ Uyên, cố gắng làm dịu đi sự lo lắng trong lòng cô.
Gia đình của Tiêu Dương Kì đến bệnh viện với nỗi lo lắng vô cùng. Mẹ anh hốt hoảng khi thấy con trai nằm trên giường bệnh, với mặt mày căng thẳng và ánh mắt mơ hồ dưới ánh đèn y tế. Bà ấy không kìm được những cảm xúc sợ hãi và lo lắng, vội vã chạy đến bên cạnh con trai, vỗ về và nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiêu Dương Kì, cầu nguyện cho sự hồi phục nhanh chóng của con trai mình.
- Con ơi là con, sao ra nông nỗi như thế này??
Những thành viên khác trong gia đình cũng không kém phần lo lắng. Bầu không khí tại bệnh viện trở nên căng thẳng và lo âu, nhưng đầy sự đoàn kết và hy vọng vào một kết quả tốt đẹp.
Trần Ánh Dương, một người bạn thân của Tiêu Dương Kì, xuất hiện bên cạnh giường bệnh. Cô ấy cảm thấy lo lắng và căng thẳng, nhưng vẫn giữ được sự kiên nhẫn khi kể lại chi tiết về quá khứ của Tiêu Dương Kì. Ánh mắt cô ấy thể hiện sự quan tâm sâu sắc và hy vọng rằng Tiêu Dương Kì sớm hồi phục.
Lúc này mẹ của Tiêu Dương Kì như thấy được sự hiện diện của hai người con gái. Trần Ánh Dương và Vũ Như Uyên, bà như ngay lập tức hỏi dồn dập
- Có chuyện gì xảy ra với con trai tôi vậy?
Vũ Uyên không thể giữ bình tĩnh trước cú sốc như này nữa, với lại thủ tục nhập viện cũng được cô hoàn tất. Suốt quãng đường cùng với vết thương ở đùi, cô cũng thật sự không trụ được nữa rồi
- Bác Tiêu, Dương Kì cậu ấy bị bọn xã hội đen vây đánh. Vũ Uyên và Dương Kì đều là nạn nhân ạ. Giờ cậu ấy qua khỏi nguy kịch rồi ạ, chăm sóc tận tình thì khả năng tình dậy cũng cao hơn
Gia đình Dương Kì đang trải qua một thử thách lớn và đau đớn, nơi mà mỗi thành viên không chỉ cảm nhận được nỗi đau của riêng mình mà còn phải chia sẻ nỗi lo lắng và hy vọng vào một kết quả tích cực. Nỗi đau xé lòng khi con trai yêu quý của họ đang phải chiến đấu với sự thương tích, là điều không thể lường trước được.
- Vậy... vậy bác sĩ nói như thế nào?
- Bác sĩ nói rằng Dương Kì bị chấn thương ở đầu, khá nghiêm trọng. Nhưng nếu chúng ta chăm sóc và điều trị kịp thời, anh ấy sẽ có cơ hội thoát khỏi tình trạng hôn mê
Nói xong, ánh mắt của Ánh Dương chuyển về hướng của Vũ Uyên.
- Cô ấy... là người đã lo hết tất cả. Cháu cũng chỉ vừa mới đến. Cậu ấy tạm thời đã ổn rồi, bác đừng lo quá, cháu nghĩ cậu ấy cũng sẽ ổn thôi
Nói rồi Vũ Uyên cũng chào hỏi gia đình của Dương Kid một cách đàng hoàng, cô cũng tường thuật lại tất cả mọi việc cho gia đình anh và cảnh sát. Xong xuôi hết tất cả mọi việc đã là 3 giờ sáng
Vũ Uyên tuy hơi mệt nhưng cô biết được mình cần phải làm gì, cô thở một hơi mạnh. Lấy điện ra nhắn tin cho Tô Bội Chi để xin được nghỉ phép riêng cho anh, bao gồm cả mình nữa
Vừa nhắn tin xong cô liền quay về phòng bệnh của Tiêu Dương Kì, mẹ của anh vẫn ngồi ở đó chờ anh tỉnh dậy. Ba của anh và em gái cũng đã rời đi từ lúc nào, để lại trong căn phòng có chút tiếng nức nở
- Bạn học Vũ, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
Bất ngờ xuất hiện ở phía sau, Ánh Dương không đợi Vũ Uyên kịp phản ứng thì đã mang cô lên sân thượng của bệnh viện
Một sân thượng ở tầng 8 vào ban đêm có thể mang lại cảm giác yên bình và huyền ảo. Ánh đèn từ các căn hộ xung quanh chiếu sáng nhẹ nhàng, tạo ra các đốm sáng rải rác trên mặt sân. Bầu trời đêm thường rất trong và đậm màu, trải dài bao la trên đầu, nhấn nhá bởi ánh sao và có thể là cả một vầng trăng sáng lung linh. Không khí yên tĩnh và mát mẻ thường xuyên, với tiếng gió thoảng qua nhẹ nhàng làm cho cảnh quan trở nên thư thái hơn
Mục đích Ánh Dương kéo cô lên đây là để muốn cô được thư giãn hơn
Khi gió thổi vào ban đêm trên sân thượng tầng 8, bạn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo nhẹ nhàng từ làn gió. Nó không mạnh mẽ nhưng đủ để làm lay động những cây cối nhỏ hoặc những chiếc lá nhẹ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng của lá cây xào xạc. Những làn gió như thế có thể mang theo hương thơm của hoa quả, cây cỏ từ những khu vườn xung quanh, tạo thêm một chút hương vị tự nhiên trong không khí đêm. Sự nặng nề trong lòng cô cũng trở nên thoải mái
- Tôi có chuyện muốn nói từ lâu với cô rồi bạn học Vũ, về chuyện tôi đã thích Tiêu Dương Kì và... chuyện cậu ấy... cũng thích cô
Giọng run của Ánh Dương không phải vì sợ hãi mà do cảm thấy hồi hộp và căng thẳng. Đó là một sự thấp thoáng, nhẹ nhàng nhưng không thể kiểm soát hoàn toàn, có thể là do hơi thở nhịp nhàng, những âm thanh mỏng manh khi nói.