Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 7




Sáng sớm Duy Vũ đã chờ cô ở cửa. Cô chạy vào bếp bà Mạc đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.

– "Mẹ nay con đi học luôn đây anh Duy Vũ đang chờ con ở cửa".

Cô thơm mẹ rồi chạy thẳng đi, bà Mạc chỉ biết lắc đầu cười cô con gái.

– "Anh chờ em lâu không"

Anh lắc đầu rồi đội mũ vào cho cô vỗ tay vào yên sau ra hiêu cho cô ngồi lên, nhanh nhẹn chèo lên xe cô ôm chặt lấy anh. Không khí buổi sáng rất mát mẻ cô rất thích ngồi sau dựa vào vai anh như vậy thoáng chốc đã đến trường anh cùng cô vào căng-tin ăn sáng rồi anh đưa cô lên lớp. Tạm biệt Duy Vũ, cô vừa vào chỗ ngồi đã thấy Thanh Thanh chạy đến

– "Thích thật có người được người yêu lai đi đón về chăm sóc tí một hạnh phúc quên cả bạn thân luôn".

Thiên Băng vẻ mặt nũng nịu cầm tay Thanh Thanh.

– "Làm sao mà quên được người bạn thân sinh đẹp dễ thương rộng lượng như bà chứ".

– "Thôi đi cô nương"

Thanh Thanh dí nhẹ vào đầu Thiên Băng.

– "Mà kể cho tôi nghe hôm qua bà với anh Duy Vũ đi đâu thế".

Thiên Băng cười tươi như hoa

– "Bà biết không anh Duy Vũ còn trồng tặng tôi một cách đồng toàn hoa oải hương rất đẹp và tuyệt vời".



– "Tôi thật sự rất hạnh phúc"

Thanh Thanh trợn tròn mắt ngạc nhiên.

– "Bà nói thật ư, sao bà sướng vậy cái gì cũng nhất đến cả người yêu cũng tuyệt vời đến vậy".

– "Ganh tị với bà chết mất"

Bỗng Thanh Thanh đập bàn nhảy cẫng lên.

– "Ngày kia mùng 1-5 sinh nhật bà rồi đúng không"

Thanh Thanh không nhắc Thiên Băng cũng không nhớ cô không nghĩ thời gian trôi nhanh đến vậy.

– "Thế bà năm nay có dự định gì không"

Cô lắc đầu, trống vào lớp vang lên trong suốt buổi học cô không chú tâm vào học được. Ra về anh thấy cô có hơi lạ hỏi cô chỉ lắc đầu. Duy Vũ có chút lo lắng nhưng cô không nói anh không muốn ép cô. Về đến nhà Thiên Băng chạy thẳng lên phòng làm việc của ông Tần tìm quanh không có ai trong lòng cô có chút hụt hẫng, "chẳng phải mẹ bảo bố đi mấy hôm thôi sao" cô nghĩ.

Đi thẳng lên phòng Thiên Băng thả mình vào giường mấy năm nay sinh nhật cô ông Tần đều đi công tác xa không về được nhưng ông vẫn gửi quà về cho con gái cô đâu cần quà quý giá gì, điều cô cần nhất là bố cô ở bên cô. Từ lúc Thanh Thanh nói sắp sinh nhật cô, Thiên Băng chỉ nghĩ có phải năm nay cô lại không có bố bên cạnh chúc mừng khi cô thêm tuổi mới không. Cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy đã là tối cô vào thay quần áo xuống phòng thì nghe thấy tiếng cười rất quen thuộc. Cô bước nhanh xuống cầu thang thấy ông Tần bố cô đang nói chuyện với mẹ.

– "A.. Bố"

Thiên Băng chạy lại ôm chặt lấy cổ bố thút thít khóc. Ông Tần cười hiền từ xoa đầu con.

– "Con gái bố lớn rồi sao lại khóc thế này sắp lấy chồng đến nơi mà còn như trẻ con vậy. Ngoan nín đi nào"

Thiên Băng không khóc nữa cô ngồi cạnh cầm tay bố.



– "Bố về lúc nào vậy sao không gọi con ra đón"

Ông Tần xoa đầu cô

– "Bố gọi bác Minh ra đón được mà con còn đi học nên không cần phiền bố cũng mới về thì mẹ bảo con đang ngủ nên cũng không muốn đánh thức con".

Bố cô luôn ân cần như vậy cô đã từng mong bố cô không đi làm xa cũng không cần giàu sang chỉ cần bố làm việc bình thường hằng ngày cô được gặp bố là hạnh phúc rồi.

– "Vậy bao giờ bố đi"

Giọng Thiên Băng hơi trầm xuống.

– "Lần này bố sẽ ở nhà vài ngày để chúc mừng sinh nhật con gái chứ"

– "Thậy ạ, bố hứa nha"

Cô giơ tay ra

– "Ngoắc tay nào bố"

Ông Tần cười lớn đưa tay ra ngoắc tay Thiên Băng

– "Con lớn rồi mà vẫn rất con nít"

Cô ôm trầm lấy bố mỉn cười trong hạnh phúc.