Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 8




Hôm nay sinh nhật Thiên Băng cô không tổ chức như mọi năm vì năm nay, ông Tần ở nhà nên cô chỉ muốn dành thời gian bên gia đình. Sáng tỉnh dậy cô nghe thấy ở phòng khách có tiếng nói chuyện và cười đùa rất lớn. Chẳng phải hôm qua Thiên Băng đã nói sẽ tổ chức sinh nhật bên bố mẹ cô thôi sao "Sao lại có người dưới phòng khách chứ?" cô vừa lẩm bẩm vừa vào phòng vệ sinh thay đồ.

Vừa mở cửa ra cô giật mình suýt nữa ngã ngửa về phía sau. Cô ngạc nhiên

– "Anh Duy Vũ sao anh lại ở đây?"

– "Em nhớ hôm qua em không mời anh mà?"

Nói song cô vội bịt miệng biết mình đã nói gì đó sai cô vội lắc đầu

– "Không phải em không nhớ đến anh mà bố em về em vui quá nên quên mất nói cho anh biết".

Anh mỉm cười dựa người vào cạnh cửa đối diện với cô.

– "Thế em không định xuống nhà để anh đứng mãi ở đây?"

Nói anh hơi nghiêng đầu nhìn vào phòng cô anh cố nín cười, nhìn theo ánh mắt anh Thiên Băng quay vào phòng mình cô vội đẩy anh ra khóa phòng lại. Phòng cô rất bừa bộn quần áo khăn tắm sách vở mỗi thứ vứt một nơi. Cô cúi mặt xuống

– "Mọi khi phòng em không vậy đâu"

Anh cố gắng nhịn cười gập đầu

– "Có mỗi hôm nay mới như vậy?"

Câu hỏi của anh khiến Thiên Băng càng ngượng hơn cô kệ anh đằng sau đi một mạch xuống phòng khách.

Ra đến phòng khách cô thấy ông bà Hoàng bố mẹ anh đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bố mẹ cô. Thiên Băng chạy lại lễ phép chào bố mẹ rồi quay sang ông bà Hoàng

– "Cháu chào hai bác nay hai bác tới chơi ạ".

Bà Mạc lên tiếng.

– "Nay bố mẹ mời Duy Vũ cùng hai bác sang dự sinh nhật con mẹ nghĩ con sẽ rất thích".

– "Vâng" cô cười tươi.

Mẹ anh kéo cô lại ngồi gần cạnh bà

– "Con bé càng lớn càng xinh đẹp".

Ngồi chơi cùng mọi người lúc lâu cô xin phép đứng dậy ra ngoài vườn để người lớn nói chuyện thoải mái hơn. Hôm nay trời rất đẹp không khí thoang thoảng mùi hương hoa rấy rễ chịu cô ngắm nhìn những bông hoa đang khoe sắc trông chúng rất đẹp. Nãy giờ không thấy anh đâu cô ra ngoài này cũng để tìm anh thì ra anh đang nằm ngủ ngon trên bãi cỏ ở cuối vườn, bước thật nhẹ nhàng đến chỗ anh ngồi xuống, lâu lắm rồi cô mới được ngắm anh kĩ như vậy hằng ngày anh rất đẹp rồi, lúc ngủ hai hàng lông mày khẽ nhíu lại mũi anh rất cao, mặt anh trắng và mịn khuôn mặt anh đẹp một cách hoàn mĩ "ngay cả lúc ngủ anh cũng rất thu hút người khác" cô nghĩ. Nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng vào mắt anh bỗng anh nắm tay cô kéo nhẹ Thiên Băng đã ngã gọn vào lòng Duy Vũ.



– "Anh làm gì vậy?"

Cô đánh nhẹ vào ngực anh giờ cô muốn đứng lên cũng không được vì anh ôm cô rất chặt.

– "Anh mới hỏi em đang định làm gì lúc anh đang ngủ?"

Lúc này mặt cô và anh đang rất gần có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương mặt Thiên Băng càng đỏ hơn cô không dám nhìn vào mắt anh giờ cô chỉ ước có một cái lỗ thì cô sẽ lập tức chui xuống đó.

– "Em.. Em không làm gì hết"

Cô ngập ngừng nói. May mà cứu tinh của cô xuất hiện bác Minh đi lại gần đó nói lớn

– "Cô chủ vào ăn chưa ông bà chủ đang chờ"

Lúc anh không để ý cô bật dậy may bác Minh không nhìn thấy chứ không hôm nay Thiên Băng không biết phải chui bao nhiêu cái lỗ nữa.

– "Vâng cháu vào liền"

Thiên Băng đinh chạy thẳng vào trong không thể để anh nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này được anh sẽ lại chêu cô. Anh bỗng cầm tay kéo cô quay lại phía anh nụ cười của anh rất gian Thiên Băng cố lảng đi.

– "Vào ăn thôi không bố mẹ và hai bác đang chờ"

– "Em chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của anh"

Anh đúng là xấu tính chọc cô mãi biết thế nãy cô ngồi trong phòng khách cùng mọi người cô nghĩ trong đầu.

– "Anh hỏi gì em không nhớ?"

Cô giả bộ làm ngơ cũng không nhìn vào mắt anh.

– "Vậy anh nhắc lại câu hỏi nha?"

Anh vẫn đanh cầm tay cô không thì cô đã chạy lâu rồi.

– "Anh nói gì em không nghe rõ aaaaa.."

Cô liên tục lắc đầu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô

– "Giờ em nghe rõ rồi chứ"

Anh cười rất tươi rồi bước vào trong còn cô vẫn đứng đơ một chỗ đưa tay lên môi nãy anh hôn cô ư. Tim cô đập rất nhanh và mạnh mặt cô đỏ bừng.

Vào phòng ăn anh đã ngồi xuống đang nói chuyện rất vui vẻ nhìn thấy cô anh còn nháy mắt nhìn rất ghét.



– "Thiên Băng con làm gì mà lâu vậy ngồi xuống ăn thôi mọi người chờ con rất lâu rồi"

Mẹ cô nói tay chỉ vào chỗ ngồi cạnh anh cô gật đầu lại gần kéo ghế ngồi xuống.

– "Thiên Băng sao mặt cháu đỏ vậy"

Bà Hoàng nói làm mọi sự chú ý trong bàn ăn dồn hết vào cô. Cô liếc sang anh bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn cô "lại còn cười được, đồ đáng ghét"

– "Dạ không có gì đâu ạ cả nhà ăn đi đồ ăn nguội hết rồi"

Cô nhanh chóng lảng tránh.

– "Nay sinh nhật con ăn song con muốn đi đâu"

Ông Tần hỏi Thiên Băng.

– "Đèo Mimosa và đường Mai Anh Đào nha bố"

Cô rất thích hai nơi này cô nghe nói nơi đó rất đẹp ở Đà Lại nên cô muốn cùng mọi người đến đó.

Tất cả đều tán thành Thiên Băng rất háo hức ăn song cô chạy lên phòng thay đồ.

– "Nhìn con bé vui chưa kìa"

Bà Mạc ghé tai chồng mình. Ông Tần cũng thấy rất có lỗi với Thiên Băng vì từ trước đến giờ ông dành rất ít thời gian bên con gái.

Nay Thiên Băng mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài được tết gọn phía sau khuôn mặt trang điểm nhẹ cô như thiên thần vậy. Bước xuống cầu thang ai cũng trầm trồ khen ngợi.

– "Thiên băng đẹp thật đấy đúng không Duy Vũ"

Bà Hoàng nói con trai đang đứng bên cạnh. Duy Vũ nãy giờ chỉ hướng ánh mắt về phía Thiên Băng.

– "Đi thôi mọi người"

Thiên Băng bước xuống. Hai bên bố mẹ muốn Thiên Băng và Duy Vũ đi chung xe nhưng Thiên Băng lại bám lấy tay ông Tần.

– "Nay con muốn dành nhiều thời gian bên bố được không ạ"

Cô nhìn sang anh để xem thái độ của anh, Duy Vũ hiểu cho cô anh gập đầu nhẹ. Gia đình Thiên Băng đi trước còn Duy Vũ cùng bố mẹ anh đi sau.

Hai chiếc xe lần lượt tiến ra khỏi vùng ngoại ô. Trên xe là sự phấn khởi và thích thú của Thiên Băng.