Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 6




Mấy hôm liền Thiên Băng đều mong được gặp lại Duy Vũ đi học về cô lại bảo bác Minh dừng ở chỗ hôm trước cô gặp anh.

– "Bác Minh có phải anh Duy Vũ không muốn gặp cháu không tại hôm ý Thiên Băng khóc nhè nên anh ghét cháu phải không?"

Thiên Băng mặt buồn hiu. Bác Minh quay lại ghế sau bảo cô

– "Giờ mình về nha cô chủ chúng ta chờ rất lâu rồi".

Thiên băng gật đầu mấy hôm không gặp anh cô chẳng cười mấy nữa. Nay chủ nhật Thiên Băng ra vườn hoa nhỏ của cô chơi. Bà Mạc đi đến gần

– "Thiên Băng à có bạn đến tìm con kìa"

Cô mừng rỡ đặt bình tưới nước nhỏ nhắn xuống chạy lại chỗ mẹ.

– "Bạn con là ai mẹ"

– "Một cậu bé rất đẹp trai"

Thiên Băng mừng rỡ chạy thẳng vào trong phòng khách. Bà Mạc thấy con mình vui như vậy bà cũng yên tâm hơn bác Minh cũng đã kể chuyện hôm trước cho ông bà nghe hết rồi mấy hôm thấy Thiên Băng buồn bà rất lo lắng.

Chạy một mạch vào cô thấy Duy Vũ đang ngồi ở ghế cô chạy đến nắm tay anh.

– "Sao nay anh mới đến gặp Thiên Băng"

Duy Vũ hơi ngạc nhiên vì hành động đáng yêu của cô bé. Anh cười xoa đầu cô

– "Anh phải đi học nghỉ mới đến gặp em được"

Cô kéo Duy Vũ ra vườn hoa



– "Ra đây em chỉ cho các bạn hoa của em chúng đẹp lắm anh sẽ rất thích".

Duy Vũ chỉ biết đi theo cô bé vườn hoa rất đẹp và dễ thương như Thiên Băng vậy nhưng chủ yếu là hoa oải hương Duy Vũ tò mò.

– "Em thích hoa oải hương"

Câu nói của anh luôn mang tính khẳng định. Thiên Băng ngây thơ cứ tưởng anh cho phép thuật biết cả cô thích hoa gì nhất, cô vỗ tay nhảy lên.

– "Anh Duy Vũ siêu quá biết cả Thiên Băng thích hoa gì".

Duy Vũ chỉ biết cười trước sự hồn nhiên của cô bé.

Cô kéo Duy Vũ ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh đu đưa cái chân.

– "Sao anh biết nhà em anh có phép thuật phải không, anh dạy cho Thiên Băng đi"

Duy Vũ không biết nên nói gì với cô bé, cô đâu biết hôm đó anh theo cô về đến tận nhà mà cô đâu biết. Duy Vũ lại xoa đầu Thiên Băng.

– "Phép thuật này chỉ mình anh biết thôi không được nói cho ai"

Thiên Băng gật đầu nghe theo.

Ở xa bà Mạc và ông TƯ lái xe của Duy Vũ chỉ biết đứng cười trước sự trẻ con của hai cô cậu bé này.

Cứ thế hôm rảnh Duy Vũ lại sang nhà Thiên Băng chơi hay thỉnh thoảng cô lại xin mẹ sang nhà anh chơi. Lên cấp một, cấp hai anh đều học trên cô một lớp hai người luôn đi cùng nhau, mãi lâu sau cô và anh mới biết bố mẹ cô và anh cũng là bạn thân.

Mùi thơm dễ chịu của cánh đồng hoa oải hương làm cho Thiên Băng chìm vào giấc ngủ ngon lúc cô tỉnh dậy đã chiều tối cô dời khỏi vai anh.



– "Em xin lỗi em ngủ quên anh mỏi vai lắm hả"

Anh lắc đầu, anh đã ngồi như vậy vài tiếng đồng hồ rồi còn gì cũng tại cô ham ngủ quá. Anh xoa đầu cô đỡ cô đứng dậy

– "Về thôi trời sắp tối rồi"

Cô gập đầu cùng anh đi ra chỗ xe. Thiên Băng quay đầu lại nhìn nơi tuyệt đẹp lần nữa cô cố hít thật sâu mùi hương này vì khi về thành phố không còn cảm giác dễ chịu yên bình này nữa.

– "Anh sẽ thường xuyên đưa em ra đây".

Cô vui vẻ theo anh lên xe về những chuyện anh hứa anh sẽ làm cô luôn tin tưởng tuyệt đối với anh. Anh lai cô về nhà gỡ mũ ra

– "Mai anh đón em"

Cô gật đầu nhìn anh chạy xe khuất cô mới vào nhà.

– "Nay con đi với Duy Vũ à"

Vào nhà cô thấy bà Mạc đang ngồi phòng khách.

– "Vâng nay anh đã dẫn con đến một nơi toàn hoa oải hương rất đẹp hôm nào con sẽ đưa mẹ ra đó nha".

Cô đến ôm vòng cổ mẹ nói.

– "Thôi đi cô chỗ riêng của hai đứa mẹ đến làm gì. Lên phòng thay đồ đi còn xuống ăn tối"

Về việc cô và anh yêu nhau hai gia đình đều biết và tán thành vì họ tin anh và cô sẽ không làm gì vượt quá giới hạn cho phép.

Cả đêm Thiên Băng không ngủ được cô nghĩ mãi đến việc hôm nay cô đã rất hạnh phúc. Cuộc sông của cô hiện giờ rất tốt ích kỷ cũng được tham lam cũng được cô muốn mọi thứ mãi diễn ra tốt đẹp và bình yên như vậy.