Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 3




Tan học cô đã thấy anh chờ ngoài cửa lớp.

– "Bao giờ mới có người chờ tôi như vậy nhỉ".

Thanh Thanh khoác vai Thiên Băng thở dài. Thanh Thanh cũng là một cô gái xinh chàng trai theo theo đuổi cô không phải là ít. Thiên Băng cũng đã từng hỏi cô bạn của mình.

– "Tôi thấy cũng rất nhiều người tốt theo đuổi bà mà".

Lúc đó Thanh Thanh đã vỗ ngực nói rất tự tin với Thiên Băng.

– "Tôi sẽ chỉ yêu người như anh Duy Vũ thôi, một người hoàn hảo không có chỗ nào để chê vậy".

Thiên Băng cười lớn giọng chọc gẹo Thanh Thanh.

– "Người như anh Duy Vũ của tôi chỉ có một thôi nha tiêu chuẩn của bà cao vậy thì bà ở vậy đến già đi".

– "Tôi không tin là có một mình anh Duy Vũ của bà là tốt rồi tôi sẽ dẫn về một người hoàn hảo hơn người yêu của bà gấp trăm lần".

Đến giờ những người theo đuổi Thanh Thanh chỉ đáp ứng được một hoặc hai tiêu chuẩn cô đề ra. Nên lần nào Thấy anh Duy cô cũng bắt đầu một bài ca "tại sao chưa ai được một góc nhỏ của anh Duy Vũ vậy?, sao lại có người hoàn hảo vậy nhỉ?" mỗi lần như vậy Thiên Băng liền lén chạy mặc kệ cô bạn thân thao thao bất tuyệt một mình. Lần này cũng thế Thiên Băng chạy ra cửa lớp quay lại nói với Thanh Thanh.



– "Bà cứ mơ về hoàng tử của bà đi nha tôi về trước đây bye bye.."

- "Này con nhỏ kia lại vì trai bỏ bạn hả"

Thanh Thanh gọi với theo Thiên Băng.

- "Nay anh sẽ dẫn em đến một nơi".

Chưa kịp để cô trả lời anh đã nắm nay cô chạy ra phia nhà để xe. Sport bike của anh nổi bật nhất với màu đỏ và trắng nó là một chiếc moto phân khối lớn. Anh lấy mũ bảo hiểm ra đội lên cho cô.

– "Nào lên xe đi nhóc" anh lúc nào cũng coi cô như trẻ con vậy. Thiên Băng vội trèo lên xe, anh không quên nhắc cô bám chắc. Tiếng xe nổ gây ra tiếng động lớn tập chung sự chú ý của mọi người anh phóng xe ra thẳng cổng trường. Cô chỉ kịp nghe được tiếng hét lớn của Thanh Thanh.

– "Mai lên lớp bà chết với tôi Thiên Băng".

Đi được đoạn khá xa cô không thể dấu được sự tò mò của mình,

– "Anh định dẫn em đi đâu vậy".

– "Đến nơi em sẽ biết. Em sẽ rất thích".

Duy Vũ còn nhấn mạnh câu đằng sau để chọc cô anh biết cô đang rất tò mò. Thiên Băng nghĩ trong đầu "việc gì mà bí mật vậy chứ anh không nói tí em cũng sẽ biết thôi".



Bỗng dưng anh đi vào một đứa con đường đất nhỏ anh dừng lại ở một khu đất trống.

– "Đến nơi rồi"

Cô xuống xe nhìn quanh một vòng không có gì ở đây ngoài cây và cổ. Cô quay sang chỗ anh. Anh biết cô đang định nói gì không để cô lên tiếng anh móc trong túi quần ra một chiếc khăn nhỏ màu đen. Xoay người cô lại lấy chiếc khăn đen đó bịt mắt cô, Thiên Băng hơi ngạc nhiên.

– "Anh Duy Vũ sao anh lại bịt mắt em lại?"

Anh giơ tay ra cầm lấy tay cô

– "Đi theo anh, sắp đến rồi".

Cô luôn yên tâm khi có anh bên cạnh nên không hỏi thêm nữa cô ngoan ngoãn đi theo anh một đoạn.

– "Đến nơi rồi" giờ anh mới lên tiếng từ từ gỡ chiếc khăn ra cho cô.

– "Đẹp thật!"

Cảnh tượng trước mặt Thiên Băng là một cánh đồng hoa oải hương tràn ngập sắc tím với mùi thơm thoang thoảng.