Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 4




Anh tiến lại phía cô ôm cô từ đằng sau

– "Em thích chứ"

Cô gập đầu liên tục cô rất thích hoa oải hương giờ đây không phải một bó hoa hay chậu nhỏ anh từng tặng cho cô nữa mà là một cánh đồng mênh mông trải dài một màu tím, cô quay lại đối diện anh.

– "Thật sự em rất rất rất thích" cô cười rất tươi ánh mắt đen của cô long lanh cô giờ đây như một đứa trẻ được quà vậy. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn khung cảnh thật lãng mạn.

– "Mặt em đang rất đỏ" anh còn nhấn mạnh nữa, mắt anh có ánh cười, anh lại chọc cô. Thiên Băng cúi mặt xuống giờ cô đang rất ngượng. Cô không biết những lúc này cô thật đáng yêu và xinh đẹp anh nhìn cô mãi, Thiên Băng quay mặt ra phía cánh đồng hoa để chánh ánh mắt của anh.

– "Đi theo anh"

Duy Vũ chìa bàn tay mình ra nắm lấy tay cô. Không kịp để cô hỏi đi đâu anh đã chỉ ra phía giữa cánh đồng rồi kéo cô đi. Hôm nay anh đã cho cô rất nhiều bất ngờ ở giữa bức tranh màu tím tuyệt đẹp này lại có một bãi cỏ màu xanh mướt. Anh ngồi xuống để cô gối đầu lên đùi anh. Anh vuốt ve mái tóc cô. Thiên Băng có một mái tóc đen dài và rất mượt, cảm giác khi vuốt mái tóc cô rất thoải mái và dễ chịu.

– "Sao anh lại biết một nơi đẹp như vậy?"

Cô ngửa mặt lên nhìn anh. Anh nhìn cô âu yếm.

– "Em đã từng nói muốn có một cánh đồng hoa oải hương cho riêng mình để mỗi ngày em được ngắm và ngửi mùi thơm của chúng."

Cô hơi ngạc nhiên đúng cô đã từng nói với anh như vậy:



Một năm trước cô đã cùng anh đi qua một ngôi làng nhỏ trồng toàn hoa oải hương lúc đó cô đã nói với anh "Anh Duy Vũ hoa đẹp lắm phải không" cô chỉ vào những bông hoa, "Em thích đến vậy à" anh nhìn ánh mắt thích thú của cô. Thiên Băng cười rất tươi "Em ước sau này sẽ có một cánh đồng hoa oải hương riêng cho mình để mỗi ngày em được ngắm và ngửi mùi thơm của chúng". Lúc đó cô chỉ buột miệng nói vậy cô không ngờ một năm trôi qua rồi anh vẫn nhớ từng câu cô nói.

– "Anh đã tìm rất lâu mới thấy mảnh đất này anh đã thuê người trồng chúng"

Cô cũng chỉ nghĩ anh đã tìm thấy chỗ này do một lần tình cờ nào đó không ngờ anh đã tự mình đi tìm chỗ và trồng lên những cây hoa đẹp đến vậy. Cô chồm dậy ôm chầm lấy anh, cô khóc trong hạnh phúc. Anh xoa đầu cô rồi lau những hàng nước mắt đang chảy dài trên má cô.

– "Lớn rồi còn khóc nhè này"

Mặc kệ anh có coi cô như con nít hay khóc trước mặt anh là xấu nhưng cô không nín được anh lại ôm chặt cô vào lòng. Cô rất thích những lúc anh ôm như vậy nghe được nhịp tim đập đều đều của anh cảm giác an toàn và ấm áp lạ kì. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đặt vào mắt cô một nụ hôn.

– "Em khóc thật sự xấu lắm từ dầy không được khóc trước mặt người khác ngoài anh ra".

Giờ Thiên Băng nín hẳn mặt cô mếu trông rất dễ thương cô phụng phịu

– "Thật sự xấu lắm sao"

Anh bật cười thành tiếng

– "Rất xấu"



Cô không biết là anh đang đùa, cô vội lấy tay lau những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt. Cô lúc nào cũng xinh đẹp và đáng yêu, những lúc cô khóc ai nhìn thấy cũng muốn bảo vệ cô nên anh mới nói vậy vì anh không muốn chàng trai khác ngoài anh quan tâm chăm sóc cho cô cả.

Cô dựa đầu vào vai anh, anh vòng tay ôm cô và thì thầm vào tai Thiên Băng

– "Rồi chúng ta sẽ có một ngôi nhà nhỏ ở đây, anh và em cùng nhau chăm sóc hoa trồng thêm thật nhiều hoa em thích và sẽ sinh ra những đứa nhóc tinh nghịch như em vậy".

Cô ôm anh chặt hơn, giờ từ hạnh phúc không thể diễn tả tâm trạng cô lúc này.

– "Anh hứa rồi đó không được nuốt lời em mà thấy anh yêu cô gái khác lúc đó em sẽ.."

Anh cốc nhẹ vào trán cô

– "Vậy em sẽ làm gì?"

Cô cười và thơm nhẹ vào má anh

– "Em sẽ không làm gì cả vì em biết anh sẽ mãi yêu mình em thôi"

– "Sao em biết, em rất tự tin"

Nhìn mặt anh lúc này rất đáng ghét cô chỉ muốn cốc vào đầu anh như anh hay làm với cô vậy.