Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 3




“Nhị”, đầu lưỡi Diệp Nhất chậm rãi di chuyển trên lỗ tai Diệp Nhị, cả người Diệp Nhị dậy sóng run rẩy, làm cho bả vai của nàng không tự giác mà rụt lại, đầu hướng bên kia né tránh.

“Cái gì…” thật lâu sau Diệp Nhị mới trả lời, âm thanh thực mềm thực nhẹ nhàng, hơi thở có cảm giác rất mong manh.

“Ngươi vì cái gì mà thân mình lại cứng ngắt như vậy? Thời điểm mỗi lần chúng ta thân thiết ngươi đều sợ hãi. Ngươi sợ cái gì?” Ngón tay Diệp Nhất vẽ một đường theo cằm Diệp Nhị, chậm rãi dời lên phía trên, chạm vào viền môi của nàng, chậm rãi hướng răng môi của nàng tìm kiếm…

“Ngô…” ngón tay dài nhỏ của Diệp Nhất vòng quanh đầu lưỡi lửa nóng mềm nhẵn của Diệp Nhị, như là không có cố ý khiêu khích, khơi gợi dục vọng của Diệp Nhị, ngón tay kia chậm rãi hướng đến chỗ sâu nhất trong yết hầu của Diệp Nhị tìm kiếm, kích thích càng ngày càng sâu trong yết hầu làm cho Diệp Nhị muốn nôn ra dục vọng.

Loại phương thức tình yêu kèm theo chịu ngược như thế này lại cấp cho Diệp Nhị kì dị khoái cảm, làm cho địa phương tận sâu trong cơ thể nàng chậm rãi tiết ra một cỗ ấm áp, ẩm ướt.

Con người sinh ra trên thế giới này đều mang theo một loại thiên tính, thiên tính tựa như máu bình thường chảy xuôi trong thân thể người đó.

Tựa như Diệp Nhất 33 tuổi trời sinh đối với giường sự đều rất có thiên phú, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được địa phương tối mẫn cảm của 29 tuổi Diệp Nhị là ở chỗ nào; tựa như Diệp Nhất 5 tuổi dù không hiểu loại tình cảm tỷ muội như thế nào nhưng mỗi ngày đều đứng ở đầu giường canh giữ muội muội của nàng; tựa như Diệp Nhị mới vừa qua một tuổi chỉ có nụ hôn thích hợp của tỷ tỷ hôn nàng mới nở ra nụ cười.

Có lẽ trong tiềm thức của các nàng, đều có trúng chút mục tiêu ràng buộc nhất định.

Tiểu hài tử tài năng trong một đêm lớn lên, Diệp Nhất Diệp Nhị đây đối với tỷ muội đây cũng là như thế này.

Diệp Nhất lên tiểu học, chính là sự chán ghét của nàng đối với trường học đều hiện ra trên nét mặt. Nàng không làm bài tập đi học cũng không xem sách, lão sư yêu cầu nàng lắng nghe bài giảng, nàng bất động thanh sắc toàn bộ không để ý tới. Chủ nhiệm lớp thật sinh khí, cầm hai bài thi cuối kì môn toán học và ngữ văn của Diệp Nhất ở trước mặt nàng quơ: “Cho ba mẹ ngươi đến!”

Hai tay Diệp Nhất đặt ở sau người, vẻ mặt mỉm cười, tựa như cảm xúc hoàn toàn thư giãn: “Ba ta không ở trong nước, mẹ ta thân thể không tốt, chỉ sợ không thể tìm đến ngài”.

Chủ nhiệm lớp thật không ngờ đứa nhỏ này bình thường nhìn qua tươi cười khả ái, bộ dạng nắng động lòng người, nói ra lời nói như thế nào lại ế nhân như vậy? Chủ nhiệm lớp hít thở sâu: “Hảo, ta đây đi nhà ngươi thăm hỏi gia đình, bái phỏng mẫu thân ngươi!”

Diệp Nhất tươi cười càng sâu: “Hảo, ta đi trước báo với mẫu thân một tiếng”.

Năm ấy Diệp Nhất tám tuổi, Diệp Thiên vừa mới thoát ly bang Bạch Thế Ngâm, sáng lập Bạch Mộc bang. Bạch Mộc bang lúc này vẫn còn phụ thuộc vào Bạch Thế Ngâm bang, bất quá Diệp Thiên mua một khu nhà cao cấp đem toàn bộ lão bà và tiểu hài tử đón đi ra.