“Không muốn, không muốn…” Khi Diệp Nhất đem Diệp Nhị kéo đến ngồi xuống trên ghế nhỏ ở hoa viên thì Diệp Nhị lúc đó vẻ mặt còn sợ hãi, miệng thì thào nói, Diệp Nhất sờ sờ đầu tròn của nàng sau đó đem ra một túi kẹo đường phóng tới trước mặt của nàng:
“Muội muội muốn ăn không?”
Diệp Nhị nhìn Diệp Nhất, sau đó lại quay sang nhìn túi kẹo được đóng gói bằng những cái bao bì màu sắc sặc sỡ, không lên tiếng.
Diệp Nhất đem mở giấy gói kẹo ra, nắm viên kẹo quơ quơ trước mặt Diệp Nhị. Ánh mắt Diệp Nhị đi theo viên kẹo lúc ẩn lúc hiện trong tay Diệp Nhất, mắt thấy Diệp Nhất nhất định sẽ đưa viên kẹo vào miệng Diệp Nhị, đơn thuần muội muội đã muốn đem đôi môi đầy đặn mở ra, Diệp Nhất lại co tay đem viên kẹo kia trực tiếp bỏ vào trong miệng của mình.
“Ô…” đôi mày Diệp Nhị chưa giãn ra được bao lâu đã co lại tất cả cùng một chỗ, bộ dạng lại muốn khóc.
“Ai, muội muội ngươi đừng động một cái là khóc a. Đến đây, gọi một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ liền cho ngươi kẹo ăn được hay không?” Diệp Nhất đối Diệp Nhị nháy mắt mấy cái, đôi môi nở nụ cười mỉm chi, chờ đợi phản ứng của Diệp Nhị. Muội muội này còn chưa có một lần gọi tiếng “tỷ tỷ” đâu, nếu không kêu sẽ bị hai đệ đệ song sinh Diệp Tam Diệp Tứ kia giành trước.
Diệp Nhị cuối đầu tập trung nhìn vào hai ngón tay đang quấn quanh một chỗ, môi chu lên yên lặng không nói.
“A? Chẳng lẽ thất bại?”
Nguyên lai ngay cả đồ ăn cũng không hấp dẫn được tiểu hài tử này sao? Diệp Nhất không thừa nhận là chính mình thất bại.
**********
“Tỷ tỷ…” Tình dục làm cho hai mắt Diệp Nhị phủ một tầng sương mù, sốt ruột, nàng nhìn ngón tay nhỏ dài của Diệp Nhất từ trong miệng mình rút ra, cùng với chất lỏng trong suốt, trong lúc nhất thời không biết được thân mình đang ở phương nào.
Cằm Diệp Nhị bị Diệp Nhất nắm, đầu bị bắt nâng lên. Đầu lưỡi Diệp Nhất thâm nhập chạm vào môi, răng của nàng, dùng đầu lưỡi khiêu khích nàng. Diệp Nhị hô hấp còn trầm trọng hơn, tay Diệp Nhất thuận thế vuốt ve cặp đùi bóng loáng của Diệp Nhị, tựa hồ nhớ tới một ít chuyện thú vị, liền rời môi đi, khẽ cười:
“Nhị, ngươi còn nhớ lần đầu tiên gọi ta tỷ tỷ là khi nào sao?”
Ánh mắt Diệp Nhị lóe ra một chút, né tránh đi ánh mắt của Diệp Nhất, lại ngầm cảm giác được Diệp Nhất chậm rãi đem quần áo của mình cởi bỏ.
“Có chút… ấn tượng…” Diệp Nhất đem quần áo của Diệp Nhị cởi bỏ sạch sẽ, hôn lên trên xương quai xanh của nàng. Diệp Nhị giơ cánh tay lên lấy mu bàn tay che khuất một nửa mặt phía dưới của chính mình, thần tình đỏ bừng vì kỳ thực nàng nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên nàng gọi “tỷ tỷ”.
**********
Ngày đó người hầu té bị thương, quản gia mang nàng đi bệnh viện, Diệp Nhất vừa vặn có mặt ở nhà vì là cuối tuần. Nàng thấy muội muội quì rạp ở dưới đất vẽ tranh nên bước nhanh tới xem thử nàng đang vẽ cái gì. Ai ngờ khi nàng mới vừa tới gần thì Diệp Nhị đã nghĩ đứng lên, kết quả hai cái đầu nhỏ “Đông” một tiếng hung hăng cụng vào một chỗ. Diệp Nhị run run đem hộp màu vẽ ở bên chân hất bắn lên trên người của chính mình.