Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Chương 17




Editor: Tuyền Uri
Ngay khi mọi người chuẩn bị đón kỳ nghỉ hè, tôi được mời tới bổn gia Khoát thị.

Đương khi Khoát Nhiên nói lão gia muốn gặp tôi, tôi còn cười thầm người có tiền đúng là quan trọng hóa, muốn kêu tôi tới mộ tổ còn nói bóng như vậy, là giọt, tôi vẫn luôn nghĩ rằng cha của Thư Lượng đã đi gặp Thượng đế rồi–!
Chiếc xe cấp tốc chạy suốt một tiếng đồng hồ, phong cảnh bên ngoài xe cũng khiến cho tâm tình đang căng thẳng cũng liền trở nên thoáng đãng trong trẻo.

Lúc này, Khoát Nhiên chỉ chỉ một tòa kiến trúc xa xa, “Cô Lục, chính là dinh thự kia.”

Nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, đôi mắt mở to, “Đó là trang viên?” Không ngờ Khoát thị rất có rất có tiền a, rất có rất có loại đó ………..

Khoát Nhiên nghe vậy cười ha ha, Thư Lượng vẫn kéo tay tôi, nhếch miệng lên, hình như cũng rất vui.

Tôi thừa nhận, tôi rất nghèo, tính ra khoảng cách từ quá khứ đến hiện tại, căn phòng kia không lớn giống như lời nói.

“Cô Lục, gia tộc Khoát thị chúng tôi mặc dù trên chính trị không có làm gì, nhưng………” 

Khoát Nhiên ngừng lại, không nói rõ. Không nói thì tôi cũng biết, Trần Mặc đã nhắc tôi rồi, có vẻ như họ cũng rất cởi mở trong chính trị, cha của Thư Lượng là một tướng quân rất khó lường, không chỉ trong nước, cũng có qua lại mật thiết với các nhà lãnh đạo chính trị nước ngoài, tôi không muốn đi tìm hiểu những thứ này, biết càng nhiều, cảm thấy khoảng cách với Thư Lượng càng lớn, chúng tôi là người của hai thế giới.

Bổn gia Khoát thị là một biệt thự phong cách châu Âu trông như Hoàng cung vậy, tôi rất tò mò, đã ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, một nơi tấc đất tấc vàng, sao vẫn có khu nhà VIP như vậy, không biết còn tưởng mình đã tới một hòn đảo, sang chảnh không theo luật an toàn kiến trúc trong truyền thuyết?  

Cuối cùng đã gặp được ông nội của Lượng - Khoát Phong, ông ta người không còn mấy thịt, đôi mắt hõm sâu đặc biệt sáng, rất ít khi thấy một đôi mắt sáng quắc sắc bén như vậy.
Quả nhiên là một nhân vật tinh nhanh sáng suốt, Khoát bị giữ lại ở phòng khách.

Chúng tôi vừa vào thư phòng, lão gia nhân đã không chút khách khí hỏi tôi “Cái cô yêu là Khoát nhi hay là tiền của cậu ấy?” Đừng nhìn ông ta già cả, nói tới nói lui, giọng hùng hồn có lực như tiếng chuông lớn vậy.

“Yêu cậu ấy.” Tiện đó cũng yêu luôn tiền của cậu ta, nửa câu sau không có nói.

“Vậy cô đưa cho tôi bản chứng thực tài sản trước hôn nhân.”

“Éc……….. Khoát thị tiên sinh………” nên nói như thế nào đây? “Tôi tạm thời chưa có ý định kết hôn.”

“Hả? Khoát Phong đi tới, quan sát tôi thật lâu, chậm rãi nói “Vậy cô đang làm việc thiện?”

“Tôi không cho rằng việc sống cùng Lượng là một việc thiện.” Tôi nhịn cười.

Có điều, bây giờ nghe ông ta nói vậy, tôi đột nhiên có chút hoang mang, sống cùng Lượng, thật sự là vì thương hại cậu sao? Trong tâm trí tôi hiện lên đôi mắt đẫm lệ sau phong ba, tôi thừa nhận, tình cảm đối với cậu “thương hại” chiếm tỉ trọng rất lớn.

“Nếu không phải làm việc thiện, cô lại không chịu kết hôn, vậy cô đang đùa giỡn với cháu của ta sao!” Khoát Phong tức giận, nhưng ông ta như cũ vẫn ngồi đó, hai tay nắm chặt đầu gối, có tác phong của một quân nhân. Dưới mí mắt của ông ta “lửa giận” đang hừng hực thiêu đốt.

“Sau này ta không cho phép cô gặp cháu ta nữa!”

Bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi cưỡng chế mình không cho đi dày vò làm đau huyệt thái dương. Tôi có thể bình tâm hòa khí đối diện với tính khí nóng nảy bạo lực có khuynh hướng của Thư Lượng, thì đi tức giận làm gì đối với một ông nội già khọm của lượng, trong lòng tự động viên bàn thân, cũng may Thư Lượng vẫn còn đang đợi ở phòng khách, nếu không lại nháo ra một trận rồi.

“Cháu từ chối.”

“Ta quyết không để các người ở bên nhau!” Râu của ông già cũng mau vểnh lên, mắt trợn to.

“Thư Lượng đã là người lớn rồi. Bản thân đang làm gì, cậu ấy rất rõ!”Tôi có thể hiểu sự đau lòng của Khoát gia gia đối với cháu trai, nhưng ông ta cũng không tưởng tưởng được, người yêu tiền nhiều như vậy, trước tôi có mấy người dám tiếp cận Thư Lượng? Nghe Trần Mặc nói từ đó đến giờ có mỗi một người, bị dọa cho sợ gần chết, Thư Lượng liền bị đàm tiếu, dù sao, trên thế giới này, người chịu được sự tàn bạo vẫn chiếm số ít.

“Vậy cô hãy về đi!” Ông ta không muốn nói chuyện cùng tôi nữa, tôi cũng có chút tức giận, liền đi.

Sau đó, quả nhiên 3 ngày không thấy Thư Lượng xuất hiện.

Ngày thứ 4 Trần Mặc gọi điện thoại nói Thư Lượng sắp không được rồi.

Tôi nhanh như chớp lần nữa chạy đến bổn gia, trông thấy Thư Lượng bị nhốt trong phòng quan sát chuyên dụng, trên tường và trên sàn đều được phủ nệm êm, đề phòng cậu đụng bị thương.

Tiểu Thư Lượng bị nhét trong một túi bông dày (thứ lỗi, tôi cũng không biết thuật ngữ chuyên dụng nên nói như thế nào–!),miệng cũng dùng dụng cụ che lại, có lẽ sợ cậu cắn bị thương chính mình.

Bởi vì tiêm thuốc an thần, cậu nằm đó co quắp.
Trần Mặc nói, mấy ngày này cậu không ăn bất cứ thứ gì, cảm xúc hết sức kích động, thể lực tiêu hao nhiều, chỉ có cách tiêm chất dinh dưỡng vào, sức khỏe như vậy không thể dùng thêm thuốc an thần nữa, cậu ấy 3 ngày này dường như không ngủ, tinh thần hoảng hốt luôn nói: Vân không ở đây………. Vân không ở đây nữa rồi………..     

Lượng sau khi được thả ra, hoảng hốt nhìn chằm chằm tôi một hồi, khẽ kéo người tôi vào, rồi sau đó dùng lực ôm chặt “Còn sống, tuyệt sẽ không rời xa cô……….”

Tiếp đó, bàn tay lạnh lẽo run rẩy lau má tôi, dịu dàng nói “Vân………..đừng khóc.” Chậm rãi nhắm đôi mắt lại………….

Bệnh viện, phòng bệnh hộ lý cao cấp.

Tôi và Trần Mặc ở bên ngoài đang cùng các bác sĩ bàn về tình trạng bệnh của Thư Lượng, lắng nghe sau khi xuất viện cần chú ý những gì, biểu hiện của các bác sĩ đột nhiên thay đổi.
Quay đầu, thấy Thư Lượng vừa rồi hãy còn rất tốt, bộ dạng có chút không đúng, thân thể lảo đảo chực ngã, bộ dạng giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Vội vàng chạy tới, đỡ lấy cơ thể cậu, Thư Lượng thừa dịp ôm lấy eo tôi, cằm đặt trên vai tôi, một mặt yếu ớt nhìn Trần Mặc và bác sĩ ở cửa cách đó không xa, nhếch miệng cười.

Tôi lại không phát hiện ra động tác nhỏ bên dưới tay Thư Lượng, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao? Hay là, chúng ta hôm nay không xuất viện nữa, em ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa?”

“Xuất viện, xuất viện!” Thư Lượng không ngừng la hét. Cậu không quan tâm vết thương trên người, điều khiến cậu không chịu nổi chính là nam y sĩ không có chuyện gì liền lấy lòng Vân Vân nhà cậu.

“Sao như  trẻ con vậy chứ!” Đánh xuống đầu hắn, nếu không phải tự mình làm bị thương mình, thì sao phải tới viện chứ, nhà cậu ta cũng không phải không có y sĩ và phòng trị liệu chuyên môn.

Thư Lượng cau mày, sờ sờ đầu của mình, bất mãn nói: “Vân, cô đừng đánh vào đầu em nữa, sẽ thành kẻ ngốc đấy!”

“Hừ! Ai kêu cậu cứ luôn khiến người khác lo lắng chứ!” Lại nói, cậu vốn cũng không thông minh.

Trần Mặc đi tới cắt ngang chúng tôi: “Được rồi, nhìn xem cũng đã mấy giờ rồi, thiếu gia muốn cãi nhau thì về nhà rồi cãi được không.”

Lúc này ba người mới ra khỏi cửa phòng bệnh.

Trời đêm thấm lạnh, gió khẽ thổi qua, con đường tình yêu này, đối với chúng tôi mà nói, sẽ rất khó đi…