Editor: Tuyền Uri
Vũ Di Sơn chúng tôi ngồi trên bè trúc, xuôi theo dòng Cửu Khúc uốn lượn quanh núi, nước suối xanh biếc. Mọi người hướng người trên núi gào lên, tận tình hô hào phát tiết, đây-là của chúng ta, hoạt động lần này học trưởng cũng tham gia, anh ấy hiện giờ là trợ lý hiệu trưởng của trường chúng tôi, mặc dù tôi cùng anh ta không nói gì cả, nhưng Lượng vẫn là không vui, bè trúc sắp xếp là 1 tổ học sinh-1 giáo viên, tổ của chúng tôi rất đặc biệt, học trưởng và tôi, một trước một sau, tôi ngồi hàng đầu, bên cạnh là Trần Mặc, phía sau là Lượng và các vệ sĩ của cậu, phía trên bè trúc liền bị sáng kéo tới một bên, cậu ta thật biết tìm chỗ, sao tôi lại không tìm thấy một góc để cho mọi người không nhìn thấy được, ở chỗ này thật thanh mát, “Không được đi cùng thầy ấy, em không thích.” Thấy học trưởng cùng 1 tổ với chúng tôi, tiểu Thư Lượng lập tức sắc mặt sầm lại, cậu không quan tâm người đàn ông kia là thầy của ai, là học trưởng của ai, tóm lại cô là của cậu, cậu tuyệt sẽ không cho phép ai ngoài cậu tiếp cận cô.
Liếc cậu một cái, bỗng bật cười, Khoát Thư Lượng có chút khó chịu, cậu sắp tức chết rồi, cô vẫn còn cười được.
“Em đang ghen?” Nhón chân hôn lên trán cậu một cái, trái tim thấy ngọt ngào như chạm vào mật ong vậy. Anh chàng này hình như cao hơn rồi.
“Em? Ghen?” Thư Lượng kinh ngạc, còn chưa làm rõ cảm giác trong lòng có phải là ghen hay không, liền được nụ hôn của cô làm dịu trái tim, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, vốn cho rằng chuyện đã được giải quyết rồi, nhưng khoảng 1 giờ phiêu lưu, vẫn cảm thấy ánh mắt “ghen khủng khiếp” phía sau, ai……..tiểu Thư Lượng, ghen mặc dù có ích cho ích cho thân thể, nhưng ghen quá sẽ không tốt cho bao tử.
Ngồi trên bè trúc, Khoát Thư Lượng nhìn Lục Yên Vân phía trước, cậu muốn chỉ là Vân, cậu không thích có người ngồi bên cạnh cô, tình yêu của cậu đã tràn khắp cơ thể rồi, mà cô hình như lại không hiểu.
Lẽ nào tình yêu của cậu không phải là yêu sao?
Lẽ nào vì cậu không bình thường, cho nên tình yêu của cậu cũng là không bình thường?
Buổi tối, Thư Lượng một mình đợi trong phòng, vừa nghĩ tới bộ dạng Vân vùi trong ngực cậu, liền có một cảm giác khó có thể diễn tả.
Cô khi nào mới trở lại đây? Ở cửa ra vào nhìn quanh mấy lần, bên ngoài hễ có tiếng bước chân cậu liền xông ra cửa, khiến cho những người bên ngoài sợ hãi phải nói với nhau “Nơi này nguy hiểm, xin đi đường vòng” Thật nhớ cô a! Khi cô không ở bên cạnh cậu, mỗi phút mỗi giây đều là sự trỗng rỗng khó khăn với cậu, sau cùng, vẫn là quyết định đi ra ngoài tìm cô, bên ngoài khách sạn là từng dãy từng dãy bán đồ trang sức thủ công, những người bán rong các loại đặc sản.” Cậu biết không, người mặc áo vàng kia, tóc dài uốn xoăn là giáo viên.” Một người bán đồ rong nói, “Không nhìn được a, trẻ tuổi như vậy, giáo viên bây giờ sao mà đẹp thế.” Mấy người phụ nữ trung niên, không có buôn bán liền lấy lữ khách ra tán dóc.
Bọn họ đang nói Vân, nghe thấy có người nói Vân đẹp, Khoát Thư Lượng trong lòng cũng vui vui. “Có điều, nghe nói trong tốp học sinh có một kẻ điên.” Một bà thần bí ghé vào bên tai người khác nói, tim Thư Lượng thắt chặt, đang nói cậu, đang nói cậu, bọn họ đang nói cậu!
Cậu là kẻ điên…….
“Thật sao? Sao tôi không nhìn thấy vậy?”
“Chính là phía sau có rất nhiều người cùng đi, tôi nghe một học sinh nói, người kia lúc trước phát bệnh còn đả thương một vị giáo viên.” Ah! Thật đáng sợ! ”...
Nhóm người bán hàng rong vẫn còn đang nói linh tinh, Lượng bên này đã bắt đầu khắc chế cảm xúc của mình, cậu cần Vân, cậu phải tìm được cô, cậu bây giờ bắt buộc phải gặp được cô, cậu bắt đầu cảm thấy nổi nóng, khi tìm thấy cô, lại phát hiện cô đang cùng học trưởng nói chuyện, cậu đột nhiên nóng giận đến độ muốn đập bể chiếc ly, muốn làm đổ ghế, khi chúng tôi đang họp, Thư Lượng đột nhiên xông tới, ánh mắt cậu có chút ảo giác, đứng ở cửa phòng hội nghị của khách sạn, mặt tối sầm, tôi thấy hơi thở mình bất an và tim đập mạnh. Tên nhóc này phát bệnh rồi!
“Anh mau đi gọi bác sĩ Trần.” Tôi nói với học trưởng bên cạnh.
Có lần trước giáo huấn, học trưởng chạy như bay, đáng tiếc vẫn ở cửa, bị Lượng đánh gục. “Khoát Thư Lượng em làm gì vậy!” Tôi thật sự tức giận rồi, Thư Lượng một cái kéo tôi vào lòng, hai tay nâng khuôn mặt tôi lên, trợn mắt với tôi.
“Cô đã là người phụ nữ của em rồi, em không cho phép cô nghĩ tới người đàn ông khác,” Mặc dù không trông thấy biểu cảm của người phía sau, nhưng lại nghe thấy rõ ràng một hơi thở mạnh, dùng lực đẩy cậu ra “Em đang nói hồ đồ cái gì vậy!” Tên nhóc này xem ti vi quá nhiều rồi, lần tới phải thương lượng với Trần Mặc, không cho phép cậu ta xem ti vi nữa, đặc biệt là phim thần tượng!
“Cái gì mà em nói hồ đồ? Cô không thừa nhận sao! Cậu ta hét lên với tôi, tôi vẫn là bị dọa cho sợ rồi.
“Cô không biết là em đang nói gì………” trước mặt nhiều người như vậy, tôi thừa nhận tim mình có chút giả dối, đột nhiên cổ bị cậu ta siết chặt, dọa cho tôi sợ dựng cả tóc gáy lên, người xung quanh xông lại kéo Thư Lượng ra, tôi trong tiếng la của mọi người, trong vẻ mặt lo lắng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ……tên nhóc này thật sự muốn giết tôi.
Chính tại lúc Thư Lượng gần như điên cuồng muốn bóp chết tôi, giữa lúc hoang mang, trước mắt cậu thoáng hiện lên cảnh tượng đen tối, cảnh người cha đã mất nhảy ra khống chế đánh mẹ của cậu……..
“Trời ơi………..em không muốn…… em không muốn” Thư Lượng kích động kêu lớn, thả tôi ra, dùng sức giật tóc của mình, rơi vào trạng thái cuồng loạn, thân thể đập loạn nơi phòng hội nghị. “Em sao vậy? Đừng làm bị thương mình như vậy!” Tôi không biết cậu rốt cuộc đã chịu sự kích động gì, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu tránh để cậu tự làm bị thương bản thân mình.
“Em không muốn làm hại Vân……em không muốn trở thành như cha……….” “Em đương nhiên sẽ không làm hại cô.” Tôi nâng gương mặt thống khổ của cậu lên, hai hàng nước mắt lưng tròng, đứa bé này khiến cho người ta phải đau lòng.
“Ư ư………em không phải tên điên………không phải tên ngốc……….ư ư………..” Đoán chừng Thư Lượng đã nghe được điều gì rồi, nghĩ tới lần trước tên lái xe thể thao đã nói câu “đồ ngốc”, Thư Lượng mới đi đập xe, tôi khẽ ôm lấy cậu, “Đừng để ý những kẻ nói xấu kia, em vốn không phải như lời họ nói, Lượng rất thông minh, rất hiền lành, mọi người đều trách nhầm em rồi!” Hiểu được cậu trước giờ luôn bị người khác hiểu lầm, bị người khác sợ hãi bất đắc dĩ nhận lấy bi oán, càng thêm đau lòng ôm chặt lấy cậu.
Đôi mắt mê loạn của Khoát Thư Lượng từ từ xanh lại, hơi ấm từ cô nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể cậu, cảm xúc kích động cũng dần dịu đi.
“Cô là của em! Của em! Không người nào có thể cướp đi!” Cậu ta dùng giọng điệu bá đạo đầy tính chiếm hữu tuyên bố. Nhưng trong lòng lại bất an như vậy, cậu hiểu, mình không xứng với cô.
“Được được được! Cô là của em, không ai có thể cướp đi!” Cũng chính là câu nói này, kinh động toàn trường, quan hệ của chúng tôi, cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng………