Editor: Tuyền Uri
“Vân, mai có bận gì không?” Anh chàng này, sau khi xuất viện, càng dính lấy tôi hơn, thiếu điều treo trên người tôi.
“Ngày mai có cuộc họp về giáo dục” tiễn những đứa trẻ này, thấy đã là nghỉ hè rồi, trước khi nghỉ hè có chút công chuyện cần tổng kết.
“Mai là sinh nhật em,” cậu khẽ nói, ánh mắt điềm đạm đáng yêu “Bọn họ muốn tổ chức tiệc mừng cho em.”
“Éc. . . . . .Buổi họp ngày mai không thể vắng mặt, sau khi hội nghị kết thúc, cô lập tức sẽ tới, là nhà của em phải không?”
“Vâng!” Lượng vui vẻ nhảy lên. Bất giác sờ túi, tối nay, mình nhất định phải thành công.
Buổi họp giáo dục kết thúc cũng đã chạng vạng tối, tôi lái chiếc xa rùa của mình đến dinh thự Khoát gia (nhà của Trạch Nhiên), bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng treo thành một đường, giống như là Tết vậy, cảm giác đó lại ùa lên trái tim.
Vào tới sảnh, liền nhìn thấy Lượng, anh chàng này vẫn chưa phát hiện ra tôi, cậu ta trầm ngâm không nói nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như tiên nhân cách xa trần thế huyên náo, mắt tự nhiên nhìn vào khuôn mặt cậu. Nếu tính cách Lượng có thể ôn hòa một chút, nhất định sẽ làm mê mẩn một đống con gái.
Khuôn mặt anh tuấn, da như bạch ngọc, sáng long lanh, lông mày lưỡi mác ẩn trong mớ tóc đen mềm mại, chiếc mũi quật cường, đôi môi mỏng. Đặc biệt là mắt của cậu, đen tựa hàn ngọc, mang theo sức mạnh của hồn phách………nếu như không phải một đầu tóc đen tự nhiên cắt ngắn làm hòa hoãn gương mặt tà khí, cậu sẽ khiến người khác càng sợ, khi cậu trầm tư ngũ quan liền có chút hướng nội.
Mặc dù đôi lông mày thẳng thường chau lại, nhưng lúc này vì lòng đang trầm tư mà không có sinh ra vẻ thô bạo, cả gương mặt nhu hòa một chút……..thật ra thì chỉ có một chút chút, nhưng cũng đủ khiến cho tôi không rời mắt khỏi cậu.
Cậu ta quả thực là một nam sinh rất có ma lực!
Chính tại lúc này, cậu chuyển người một cái, đột nhiên đi về phía tôi, tôi bỗng giật mình, lúng túng dời khỏi khuôn mặt, giả đò như đang nhìn bức tranh sơn dầu trên tường sau lưng cậu.
“Cô nhìn gì vậy?” Cậu nhạy cảm hỏi.
“Hả? Nhìn bức tranh kia,” tai hơi nóng lên, cố trấn tĩnh lại.
“Cô đang nhìn em.” Thư Lượng kiên định nói, cô vừa là nói đang nhìn em.” Có loại……cảm giác vô cùng dị thường, cậu nhất định bắt cô phải thừa nhận.
“Nhìn em không được sao?” Chuyện này rốt cuộc có gì hay đâu mà truy vấn, nhìn thì nhìn.
“Vậy sao cô lại dời tầm mắt đi?"
“Mắt cô thích nhìn nơi đâu, sẽ nhìn đi nơi đó, em quản được sao!” Tôi toát ra khí thế, đây là muốn tranh cãi sao!
Không muốn tiếp tục đôi co với cậu, từ trong túi lấy ra hộp quà, đưa cho cậu “Này, quà sinh nhật.”
Thấy đại sảnh chất đống quà tặng, bên ngoài đậu các xe hạng sang, quà của tôi đoán chừng giá rẻ nhất rồi.
Thư Lượng mặt mang vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, vội vàng mở lớp vỏ bọc ra, tôi có cảm giác giống như đang trong phim (vườn sao băng) vậy, đáng tiếc Đạo Minh Tự này tinh thần lại không được bình thường cho lắm.
“Đồng hồ!” Một tiếng kêu kinh ngạc, khiến cho cả sảnh đang huyên náo bỗng nhiên trở nên yên lặng.
“Ừ…….” Trong sự lúng túng……….
“Thật đẹp! Cám ơn!” Chưa bỏ màng dán liền đeo lên tay, còn ôm tôi một cái, cảm nhận được sự run run của cậu.
“Ui……..ui……..đừng khóc a………” Đó thật sự là một món rẻ tiền (đối với cậu ta mà nói)
“Ư ư……….”
“Em đừng khóc nữa a, ướt áo cô rồi…….” chỉ có thể bất lực nhìn đèn thủy tinh treo phía trên.
“Em cũng có thứ tặng cho cô.” Lượng cảm xúc hòa hoãn lại, cười với tôi nói, mắt Lượng sáng như sao,
“Hả?” Sao, người có tiền còn có cả đáp lại có cả quà đáp lễ sao.
Lượng từ túi ngực lấy ra một hộp màu tím thẫm, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên……..
Lượng đột nhiên quỳ xuống “Lấy em nhé.”
Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trước mặt, một viên kim cương thật lớn a……..Ít nhất cũng 7 con số đi (Đáng tiếc hiện tại không phải là lúc yêu của)……..
Sảnh lớn lúc này hết sức yên tĩnh, thời gian như ngừng lại!
“Chuyện này…….em đứng dậy trước đã.” Tiếp tục lúng túng.
“Lấy em nhé!”
“Lượng……… đột ngột quá……..” Đối với tôi mà nói, hôn nhân là chuyện cả một đời, sao có thể qua loa.
“Lấy em nhé!” Khoát Thư Lượng giống như nghe không hiểu vậy, cố chấp quỳ, cầu khẩn.
“Em đứng dậy! Cô hiện tại không thể cùng em kết hôn!” Không muốn để người khác thấy kịch hay, tôi có chút gấp gáp.
Có thể hơi nặng lời một chút, Lượng trân trối nhìn tôi, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đẹp như trăng kia, từng chút đỏ lên, tràn đầy vẻ kinh ngạc và tuyệt vọng.
Tim của cậu, đau nhói. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, không muốn ép cô.
“Cô có chuyện phải đi trước đây.” Ở lại chỉ làm trò cười cho người ta.
“Em đi cùng cô.”
“Không cần đâu, hôm nay sinh nhật em, em ở nhà đi.”
“Vậy em…….đưa cô về.” Lượng bây giờ, không muốn làm trái lệnh của Vân, cậu biết, Vân giận rồi.
“Không cần đâu, cô tự lái xe được.”
“Em đưa cô về.” Lần này Lượng không có thỏa hiệp, kéo tay cô, chạy tới bãi đậu xe.
Tôi bị đẩy vào trong cũng liền nổi giận, “Mở cửa!”
Tay Thư Lượng càng nắm chặt hơn.
Tôi cũng không thỏa hiệp, “Cô muốn tự về nhà!”
“Em……..đưa cô về.” Âm thanh nghẹn ngào truyền đến, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy cậu.
Tôi quát “Cô muốn tự về nhà!” Thấy thật sự không có cách nào nói chuyện với cậu ta, giọng cứng rắn.
Cuối cùng, Lượng kéo cửa xe, tôi nhảy ra ngoài, chạy không thèm quay đầu lại, sau khi tìm thấy xe rùa xanh của mình, nhanh chóng lái khỏi bãi.
Khoát Thư Lượng mắt đầy tia máu, cậu tắc nghẹn một tiếng, nước mắt theo đó chảy xuống.
Trần Mặc lúc này cũng đã đi tới, không nói gì, chân mày chau lại cho thấy anh đang lo lắng.
Chiếc hộp nhỏ màu tím kia trong tay Thư Lượng lúc này, bị bóp chặt lấy.
Hai ngày sau, giữa chúng tôi có sự chuyển biến vi diệu. Lượng trở nên trầm mặc như quấn người hơn, mỗi ngày đều kéo tôi đi nhìn dạ quang (chiếc đồng hồ dạ quang điện tử mà tôi đã tặng). Phần lớn thời gian đều trầm mặc ở phía sau ngơ ngẩn nhìn tôi, nhìn thấy tôi như đứng trên đống lửa………