Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hầm Ngục Thời Mạt Thế

Chương 8: Vạn niên thanh leo




Chương 8: Vạn niên thanh leo

Trần Khải giáo sư cùng các cộng sự của ông ta đang quan sát một tạo vật hoàn hảo ở giữa phòng, một đám dây leo to lớn với đường kính như thân cây cổ thụ, dựa theo hình dạng bên ngoài thì có thể nói đây là vạn niên thanh leo, một trong số ít loài dây leo hiếm hoi có thể sống trong điều kiện không cần ánh nắng mặt trời, đó cũng là lý do nó được trồng nhiều nhất bên dưới căn cứ bởi vì tác dụng thanh lọc không khí... thứ này đang bao quanh một khối tròn đặc biệt, đám dây leo có vẻ như là không bao giờ từ bỏ bao bọc thứ đó, bọn họ thậm chí sẽ bị t·ấn c·ông một cách điên cuồng nếu dám lại gần thứ đó trong vòng năm mét.

Máy quét không thể xuyên qua một lớp dầy cây cối như vậy để thấy rõ bên trong nhưng bằng cảm ứng nhiệt cùng tia hồng ngoại, bọn họ hoàn toàn có thể quét được thứ bên trong có vẻ là một khối hình bầu dục giống như một quả trứng khổng lồ với đường kính lên đến hơn 3 mét.

- Bữa ăn hôm nay của nó thế nào? (Trần giáo sư liếc nhìn sang một thiếu niên khác đang ngồi trên bàn điều khiển)

- Thưa giáo sư, số lượng có vẻ như không bao giờ là đủ, chúng ta đã cho nó ăn hơn một năm rồi, nhưng cảm biến về năng lượng bên trong vẫn không chút nào tăng lên, nó có vẻ như không có dấu hiệu sắp nở, cứ như vậy chúng ta…

Giáo sư trừng mắt ngăn cản tiếng lòng phản đối của cậu học trò, hắn biết, việc này hoàn toàn là vô nhân đạo, nhưng nơi này thai nghén ra thứ đó, mặc kệ là gì hắn cũng muốn là người chứng kiến nó nở ra đầu tiên, dù nó là loài nào, sức mạnh mà nó sở hữu thực sự là không đo đếm được, máy đo năng lượng đã được nâng cấp nhiều lần từ khi quả trứng bắt đầu to ra, nhưng mỗi lần kết quả nó đem lại đều khiến hắn cùng các cộng sự sửng sốt. Đã là ba năm tính từ lần cuối cùng bọn họ đo được sức mạnh lên đến hơn 1000 tỷ Watt tương đương với năng lượng tỏa ra một ngôi sao cỡ nhỏ, hiện giờ thì hoàn toàn không thể đo lường được chính xác nguồn năng lượng của nó nữa. Kích thước của nó tăng lên nhanh hơn khi mạt thế bắt đầu khiến ông lo lắng đây có lẽ là sản phẩm của bên nào đó và mạt thế xảy ra chỉ là để thúc đẩy nó phát triển nhanh hơn thôi.



Trở về thời điểm ban đầu, nơi này vẫn là một khu vực núi lửa không hoạt động, thứ này bị bao phủ ở sâu bên dưới lòng núi, nhưng là năng lượng vượt mức của nó đã sớm bị chính phủ phát hiện, bọn họ đã khám phá ra thứ tỏa ra năng lượng đủ để nuôi sống cả một thành phố lớn chính là quả trứng này và núi lửa chỉ là giúp bao bọc nó không bị kẻ nào phát hiện ra thôi, có lẽ người tạo ra nó cũng không ý thức được nó lại có thể phát triển đến mức này.



Chính phủ đã xây dựng một căn cứ lớn ở nơi đây sau khi xác định núi lửa hoàn toàn không có khả năng kích hoạt lại. Hắn cùng một nhóm các nhà khoa học tân tiến đã làm việc ở đây được ba mươi năm, không được phép rời khỏi đây cũng không được tiết lộ thông tin với bên ngoài. Yên lặng nghiên cứu theo dõi sự phát triển của quả trứng này. Nếu là lúc ban đầu, bọn họ chỉ cho rằng đây là một loại đá nhiều năng lượng, thiên thạch hay thứ gì đó tương tự nhưng máy đo dấu hiệu sự sống đã giáng một cút tát đau đớn xuống người bọn họ, rõ ràng bên trong có thứ gì đó còn sống… nhưng loại sinh vật nào có thể tồn tại bên trong lòng núi lửa chứ?

Sống tách biệt dưới lòng đất có lẽ cũng đem lại cho bọn họ lợi ích không tưởng, bằng chứng là bên ngoài hiện tại loạn thành một đoàn cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Dung nham núi lửa đã bị hấp khô từ trước khi mạt thế tiến đến một vài năm, ông ta có chút không tin nhưng thực sự là mọi thứ thu hẹp và nhanh chóng bốc hơi, một đoạn thời gian đó quả trứng gần như lâm vào ngủ đông, bọn họ đã thử kích điện, dùng năng lượng truyền cho nó nhưng hoàn toàn không thấm vào đâu, việc di chuyển nó đến một miệng núi lửa khác thậm chí đã được đề xuất trước khi bị gián đoạn bởi vì mạt thế tiến đến, bọn họ tiếp tục phải ở lại đây, tự cấp tự túc đến hiện tại.

Vài năm trước sau một đêm một đám dây leo lạ xuất hiện và bao lấy nó, quả trứng dường như cũng không có phản ứng gì, đám dây leo ngày một nhiều hơn, cũng quấn ngày càng dày, bọn họ cũng đã thử một vài biện pháp tách chúng ra nhưng đều không thành công cho đến khi dòng năng lượng xung quanh thay đổi, rõ ràng đám dây leo đã trở thành thức ăn của quả trứng nhưng chúng nó cũng vẫn bao lấy quả trứng như không s·ợ c·hết mặc cho sau một đêm trở nên khô héo và rơi xuống xung quanh, một vài tháng sau, xác động vật hoặc bất cứ thứ gì mà đám dây leo săn được lần đầu xuất hiện xung quanh quả trứng. Trần Khải cuối cùng cũng dám xác định là quả trứng có vẻ như đã hình thành ý thức và ra lệnh được cho đám dây leo.

Điều này càng thôi thúc ông ta cũng học theo đám dây leo, cho quả trứng thứ nó muốn, năng lượng để phát triển. Căn cứ cũng dần dần xuất hiện dị năng giả, nhưng không ngoài dự kiến, sau một đêm liền biến mất một cách bí ẩn, dây leo rõ ràng cũng bắt đầu có ý thức, hoặc có thể quả trứng đã phát triển đến mức mà năng lượng người thường mang lại không đủ cho nó lấp đầy chỗ trống. Trần Khải biết điều này, nhưng ông ta cũng không đưa ra cảnh báo gì, những người trong căn cứ tuy cũng lờ mờ đoán được nhưng bọn họ không có lựa chọn, ra ngoài hiện tại cũng chỉ là một con đường c·hết, dây leo cũng chỉ bắt dị năng giả, bọn họ tình nguyện làm một người bình thường uống rượu độc giải khát cũng không muốn ra ngoài căn cứ. Cuộc sống cứ thế trôi qua, trở thành một tập thể yếu ớt nhưng sống dai dẳng nhất thời mạt thế.



Trần Khải nheo mắt nhìn vào màn hình, dị năng giả đợt này không sai biệt lắm đã hao hơn phân nửa, là lúc nên phát ra tín hiệu cầu cứu tiếp theo rồi, dù sao phụ trách bắt người cũng không phải hắn, đám dây leo sẽ xử lý, bọn họ sẽ không tổn hại một binh một tốt nào cả.



- Giáo sư, mọi người đều sợ hãi! Mặc dù chúng ta an toàn ở đây, không bị t·ấn c·ông bởi dây leo nhưng bên ngoài khu rừng, diện tích nó ngày một rộng ra, mọi thứ đều quá tầm kiểm soát của chúng ta. Vũ khí cũng không còn đủ nữa, nếu một ngày nào đó lũ dây leo t·ấn c·ông chúng ta, chúng ta sẽ không thể phản kháng, cũng chẳng thể chạy trốn…

Trần Khải thở dài, hắn biết, muốn kiểm soát thứ đó là không tưởng, nhưng hắn đang trông chờ, dù sao là loại sinh vật nào chẳng phải cũng nên có hảo cảm với thứ đầu tiên nó nhìn thấy sao?



“Đói!”

Được được, lập tức đưa đến lập tức…

Đây là thanh âm hàng ngày do đám dây leo truyền ra, nó bắt đầu giao tiếp với Trần Khải gần một tháng nay, nhưng từ duy nhất nó phát ra chỉ là đói, mặc dù đã nghe nhiều nhưng mỗi lần nghe đến ông ta vẫn không tránh khỏi có chút nổi da gà.

Ít nhất ông ta vẫn an ủi bản thân rằng bọn họ đã ra đi không đau đớn, một giấc mộng đẹp dẫu sao cũng có tác dụng hơn là quằn quại nơi mạt thế này. Phải đó chính là một trong những năng lực của dây leo, nó tỏa ra một hương thơm mê người và trong phút chốc khiến bất kể thứ gì có suy nghĩ lâm vào ngủ say, kẻ săn giấc mộng chính là tên gọi của nó, nó xâm nhập sâu vào trong tiềm thức của sinh vật và lấy đi ký ức của tất cả, nhất là những giấc mộng đẹp. Tất nhiên tri thức và ký ức của con người cũng là phong phú nhất, là những món ăn ngon nhất, vì vậy mà đám người trong phòng thí nghiệm hết ăn rồi lại nằm chờ c·hết trong suốt mấy chục năm này không thể khơi gợi chút đói khát nào từ nó.



Trần Khải thở dài, nhìn lên hàng dài những con người đang nằm la liệt mà đám dây leo bắt được, lại nhìn đến đám v·ũ k·hí mà những kẻ ngoại lai mang đến, đám dây leo cũng tiện tay mang về, trong lòng ông ta dường như cũng ngầm hiểu đây là mối quan hệ cộng sinh mà ông ta muốn nhất, đám sinh vật khác trong khu rừng cũng vì e ngại dây leo mà không dám t·ấn c·ông phòng thí nghiệm mặc dù mùi protein nồng nặc ở đây thậm chí có thể ngửi được qua mấy dãy phố. Mọi thứ ông ta muốn để nghiên cứu cũng dễ dàng mà tìm thấy thông qua giao tiếp với đám dây leo.

Trên đài cao, ông ta nhìn chằm chằm một đám người sống chuẩn bị biến thành chất dinh dưỡng của quả trứng, đám dây leo đóng vai trò như là một cái vòi khổng lồ từng bước hút ra chất dinh dưỡng rồi chuyển hóa nó xuống đám dây leo bao lấy quả trứng. Ông cũng không đoán sai, nếu dinh dưỡng không đủ, đám dây leo thậm chí sẽ bị hút khô, tại sao chúng lại quyết định làm một việc nguy hiểm đến thế chứ, rõ ràng là bọn chúng đã có ý thức của riêng mình, một thực thể to lớn đến vậy nếu là ông thì chắc ông sẽ bóp nghẹt quả trứng đó làm thành chất dinh dưỡng cho mình thay vì nuôi sống nó, dù sao chúng cũng đâu phải cùng một loài. Lý do mà chúng chăm sóc cho nhau là gì?

Bỗng nhiên, ông nhìn thấy gì kia, một đứa trẻ sao?

Một đứa trẻ hoàn toàn tỉnh táo, cũng không thể nói là vậy, đang đứng bên cạnh quả trứng đó mà không bị đám dây leo phản ứng...

- Cho ta xem hình zoom gần đứa nhỏ đó!

(Ông ta ra lệnh cho học trò ngồi bên cạnh)

Trước mắt ông ta là một thứ gì đó tỏa ra năng lượng có chút kinh khủng, bỏ qua ngoại hình hoàn toàn bình thường cùng với đôi mắt màu xanh lá khác lạ thì năng lượng của đứa trẻ đó cũng đang tăng lên từng phút, ngoài ra nó cũng đang bị cắm một cái xúc tua vào người nhưng nó đã không bị hút đi chất dinh dưỡng, dù sao thì tình trạng này có vẻ đã kéo dài một lúc khá lâu rồi.

- Là vật chủ sao? Chúng bắt đầu có ý nghĩ cộng sinh sao?

Thực ra ông ta cũng rất tò mò tại sao dây leo lại truyền năng lượng của mình vào cho cô bé đó, hẳn là cơ thể đó có gì đặc biệt đi, nó muốn giữ cô bé lại thành năng lượng dự trữ sao? Nhưng một cơ thể nhỏ nhắn như vậy có thể chứa được bao nhiêu chứ?

Không sai, người đứng bên cạnh quả trứng lúc này chính là Emma đi lạc đường, cô bé đã hoàn toàn ở trong trạng thái vô thức.