Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hầm Ngục Thời Mạt Thế

Chương 7: Dưới lòng đất




Chương 7: Dưới lòng đất

Ở trong cái hố đã hai ngày, lương khô cũng không sai biệt lắm ăn hết, Triệu Vũ bắt đầu cảm thấy v·ết t·hương cơ bản đã không chảy máu nữa, nhưng là bằng tình trạng này ra ngoài hắn có chút tự cảm thấy quá sức, cũng may là trong suốt hai ngày không có sinh vật nào làm phiền hắn, mặc dù chỉ là một vài tiếng kêu của côn trùng ban đêm cũng khiến hắn thức giấc, thấp thỏm qua mấy ngày cuối cùng hắn cũng khôi phục được tương đối.

- Haizz không biết Emma thế nào rồi?

Mặc dù cũng là một con người lạc quan nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến một đứa trẻ thì có thể làm gì trong chiến trường để tồn tại, cô bé có lẽ không sống quá chương một.

Hiện giờ lòng tốt duy nhất có lẽ là trên đường thoát khỏi khu rừng hắn sẽ để ý dấu hiệu của cả hai người, nếu may mắn, có lẽ hai người sẽ gặp lại nhau. Chứ với tình trạng hiện tại, đi vào sâu bên trong tìm kiếm chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Thu thập đồ đạc còn lại, thực ra cũng không có gì nhiều, Triệu Vũ bắt đầu men theo vách hố bò lên. Phí nửa ngày trời hắn cũng lên được đến miệng hố, nhưng hậu quả đương nhiên là hai tay phồng rộp, khớp tay trật mà hắn bẻ lại thậm chí bắt đầu tấy lên và có dầu hiệu lệch khỏi vị trí vốn có của nó.

Thái dương bắt đầu lên cao, độ ẩm trong rừng nhiệt đới quả thật không thể đùa, mồ hôi như mưa rơi xuống, cả người hắn nhớp nháp, thời tiết có chút quá nóng rồi, bình thường cũng không thể nóng như vậy đi. Tìm đến chân đồi nơi mà hắn quăng ngã xuống, Triệu Vũ bắt đầu quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết của Emma.

Hoàn toàn không có dấu vết của sự giao tranh, điều này ít nhất là cô bé vẫn an toàn, những dấu vết trơn trượt trên sườn đồi cùng một vài đồ dùng rơi ra, hắn nhanh chóng thu thập nó, bất ngờ là túi đồ mà hắn đã chuẩn bị cho Emma cũng đã rơi ra, điều này không tốt chút nào, điều này nói rằng có lẽ cô bé đã ở bên ngoài mà không có đồ tiếp tế.

Hắn đi theo hướng ngược lại đến nơi mà mọi người bị đàn bướm t·ấn c·ông, mọi thứ dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, hắn vén lên lớp cỏ đã cao chừng một găng tay, nếu không nhờ vào mảnh đất nhiễm đỏ dưới chân thì có lẽ sẽ chẳng có ai nghĩ là ở đây đã từng bị t·ấn c·ông. Cỏ ở đây thậm chí còn phát triển nhanh hơn nữa, hắn bắt đầu hoài nghi liệu rằng chúng đã bị biến dị và máu người đã trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất không?

Những tin tức không tốt ập đến liên tục mách bảo hắn mau rời khỏi đây, đúng lúc đó, một dấu vết màu trắng thu hút hắn, Emma, là hình vẽ mũi tên mà hai người đã thỏa thuận lúc trước. Chậc, theo như hình vẽ thì hướng mà cô bé đó đi là hướng về trung tâm khu rừng hay nói cách khác, nơi phòng thí nghiệm đó, không lẽ do cô không nhớ đường ra hay sao?

Hắn bây giờ có thể vờ như chưa thấy gì cả và bỏ đi sao?

Triệu Vũ vò đầu bứt tai, hắn vô cùng tức giận nhưng vẫn quyết tâm quay đầu bước đi theo hướng ngược lại, Emma, cô bé không phải là trách nhiệm của hắn, không có lý do gì vì một người không quen biết mà hy sinh đến mức đó.

Đi được một đoạn hắn bắt đầu cảm thấy không đúng, xung quanh không có bất cứ một sinh vật nào, giống như lần đầu tiên bọn họ đến đây, đương nhiên lần thứ hai bọn họ đụng độ bướm biến dị nhưng là lúc đó ngoại trừ bướm biến dị vẫn còn có dấu hiệu của những sinh vật khác. Rõ ràng, sinh vật luôn n·hạy c·ảm với những gì xảy ra xung quanh nó, có thứ gì khác ở đây khiến chúng e ngại sao?



Ầm ầm… âm thanh cây rừng sụp đổ cùng tiếng một vài loài chim bay lên không trung…

Hắn ngước nhìn phương hướng, là phòng thí nghiệm, mặt đất cũng cảm nhận được một chút rung chuyển, Triệu Vũ áp tai xuống để cảm nhận, rõ ràng có gì đó đang đến và đương nhiên hắn cũng không cảm thấy tò mò có thể so với mạng sống tốt hơn, theo hướng đó một vài loại động vật nhỏ cũng xuất hiện trước tầm mắt của hắn, một con nai nhỏ có ba cái sừng, một đoàn thỏ màu trắng những chiếc nanh dài sắc thò ra như kỷ Jura, một vài con cáo lớn màu đen tuyền, bọn nó nhìn chằm chằm hắn một lúc nhưng vẫn quyết đoán bỏ đi, có vẻ thứ đang đuổi bọn chúng còn kinh khủng hơn, không do dự Triệu Vũ cũng gia nhập đoàn quân chạy loạn, một cây đại thụ đổ xuống bên cạnh khiến hắn tim đập gia tốc, từ bỏ ý định kiếm một cái cây to rồi trèo lên quan sát.

Cái thứ gì có thể xử lý một cái cây có thân to bằng vòng tay của hai người lớn chứ?

Vắt chân lên cổ mà chạy theo hướng của những loài khác và được khoảng nửa giờ, nhưng là thể lực b·ị t·hương của hắn thực sự không thể tiếp tục, đúng lúc này âm thanh nước chảy như cứu cánh hắn, men theo lối mòn hắn đã thấy một thác nước nhỏ, tiếng vù vù phía sau cũng đã đuổi đến, hắn không chút do dự nhảy xuống, một vài con thú có lẽ cũng đánh liều nhảy xuống, bên cạnh hắn lúc này đây là con sói đen tuyền ban nãy, bọn chúng có vẻ như không biết bơi, thân mình trầm xuống từ từ trong dòng nước, Triệu Vũ cuối cùng cũng thấy được là thứ gì đuổi theo bọn họ, kiến hay ong, với vốn kiến thức hạn hẹp của hắn chỉ có thể nhận biết chủng loại, còn lại cụ thể là loại nào thì hắn chịu.

Những con kiến có màu đen bóng với những sọc nâu trên bụng, đôi cánh có những đường kẻ đen nâu xen lẫn, chúng to chứng bằng bàn tay, che trời lấp đất kiến bay qua, những con vật còn giãy dụa trong nước cũng không thoát khỏi số phận trở thành thức ăn của chúng, Triệu Vũ nín thở chìm sâu vào trong nước, tạo hóa hình như có vẻ ưu ái côn trùng hơn nhỉ, chúng tiến hóa dễ dàng hơn là động vật nhiều. Những loại động vật mà hắn nhìn thấy chỉ đơn giản là thay đổi một chút về ngoại hình như côn trùng thì khác, lũ bướm hôm trước cùng đàn kiến hôm nay thì ở một mức độ hoàn toàn khác biệt. Kích thước và số lượng như thế này khiến hắn càng tò mò kẻ thù tự nhiên của chúng sẽ làm cách nào để xử lý, nhưng có vẻ như dù là kiến hay ong thì bọn chúng cũng không có ý định xuống nước để tìm thức ăn, thật may mắn.

Đang đăm chiêu suy nghĩ, một lực hút thật lớn xuất hiện, dưới chân hắn một đường ống bí ẩn xuất hiện, trong phút chốc một lượng lớn nước cùng hắn bị cuốn vào.

C·hết tiệt!

Dưỡng khí phảng phất bởi vì hắn ngạc nhiên đến bất ngờ mà bỗng chốc tiêu thất, Triệu Vũ chìm vào hôn mê.

---

Lại một lần nữa tỉnh giấc, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng trắng, xung quanh là đủ loại máy móc tân tiến, Triệu Vũ cử động thân mình, máy phát tín hiệu bên cạnh cũng chuyển màu. Tay trái hắn đã bị cố định vào giường bằng xích sắt, tay phải bị trật khớp của hắn có vẻ như đã được chăm sóc.

- Mình phải thôi b·ất t·ỉnh rồi thức dậy thôi, đây đã là lần thứ hai rồi!

Hắn tự nhủ trong lòng, ký ức lúc này hiện về khoảnh khắc một đường ống dẫn nước to khiến hắn sặc nước rồi b·ất t·ỉnh.

Triệu Vũ nhìn đến bên cạnh một cái ống tiêm, ngay lập tức làm ra phản xạ giấu nó vào dưới chăn, một môi trường xa lạ, có lẽ cũng là những con người xa lạ, mặc dù bọn họ đã cứu hắn nhưng không loại trừ khả năng bọn họ định lợi dụng hắn.



Âm thanh nơi cánh cửa phát ra, xuất hiện trước mặt hắn là một người đàn ông khá đứng tuổi cùng một người trẻ hơn, bọn họ đồng dạng khoác áo blouse màu trắng, hoặc là bác sĩ hoặc là nhà nghiên cứu, nói đi nói lại cái thác nước đó nằm cũng tương đối gần với phòng thí nghiệm, hắn có chút hoảng hốt nhìn vào ống truyền của mình, ít nhất thì trông nó có vẻ đơn thuần là nước biển thôi, không phải mấy loại hoạt chất hóa học màu mè khác.

- Xin lỗi, chắc cậu phải bất ngờ lắm, thực sự thì máy quét đã hỏng từ đợt thực vật xâm lấn hồ nước nên chúng tôi đã không nhìn thấy cậu trong đó, thật may là cậu không có việc gì.

Ông ta cười hiền hòa nhìn hắn, Triệu Vũ cũng không có phản ứng quá khích, chỉ đơn giản là đưa tay ra biểu hiện có dấu hỏi về tình trạng bị xích của bản thân.

- Ồ, xin đừng lo lắng, chúng tôi là một trong những nhà khoa học cuối cùng còn sống ở đây và chỉ như vậy chúng tôi mới yên tâm để cứu chữa cho cậu. Vì vậy cậu có thể bỏ cái ống tiêm trong chăn đấy ra được rồi, nếu có ý định gì chúng tôi đã không để đến khi cậu tỉnh lại.

Triệu Vũ đưa mắt cuối cùng cũng đã phát hiện ra camera ở góc phòng, biết là không thể làm gì hắn ngoan ngoãn phối hợp để lại chiếc kim tiêm về vị trí của nó ban đầu.

- Cậu khá là bình tĩnh đấy cậu biết không? Thông thường khi người ta bị mất tự do hơn nữa vừa mới tỉnh lại ở một nơi xa lạ người ta sẽ có phản ứng khác.

Người đàn ông này có vấn đề, hắn ta nói chuyện như thể mình không phải là người đầu tiên tỉnh lại vậy, chẳng lẽ còn có những người khác ở đây sao?

- Vậy tôi nên phản ứng như thế nào?

- Ta là Trần Khải, cậu có thể gọi ta Trần giáo sư cũng được, nơi này là phòng thí nghiệm, chúng ta là đang cứu cậu đấy. Cậu bị cảm nắng một chút đồng thời thiếu nước, chúng tôi đã chăm sóc cánh tay có vẻ như bị trật khớp của cậu bằng kháng sinh và nước muối. Nếu khả quan nó có lẽ sẽ lành trong khoảng hai tuần. Đừng lo lắng! Chúng tôi có thể bắt đầu bằng tên của cậu sao?



- Triệu Vũ!



- Vậy Triệu đồng chí, làm sao mà cậu lại bị lạc vào đây vậy? Cậu không biết là rừng rậm là nơi tập trung của sinh vật biến dị sao? Không có lương thực cũng không có v·ũ k·hí? Cậu định t·ự s·át sao?

- Tôi là nhầm đường sau đó liền đụng độ kiến biến dị t·ấn c·ông, ngài cũng hẳn biết chúng đông đến nhường nào mà.

- Cậu đi một mình sao?

- Tôi có đồng đội nữa.

- Đồng đội sao? Cậu lạc bọn họ sao?

- Đúng vậy, ngài có biện pháp sao?

- Chúng tôi cạn kiệt nhân lực cùng vật tư rồi, tìm người hiện giờ là thực sự không khả thi, cậu nên nghỉ ngơi đi thôi, khi nào tình trạng của cậu tốt hơn chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Cánh cửa khép lại, Triệu Vũ hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ, nơi này rõ ràng rất yên tĩnh nhưng cũng khá nặng nề và áp lực, tường sàn cùng mọi vật dụng đều màu trắng, đến cái áo bệnh nhân của hắn cũng sạch sẽ không có một nếp gấp, nơi này chỉn chu đến có chút không thực tế, hoặc là chủ nhân nơi này có chứng ám ảnh cưỡng chế hoặc hắn đích thực là một kẻ điên, dù là đáp án nào thì hắn cũng không có chút nào tò mò.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Triệu Vũ phát hiện ra còng tay của hắn đã được tháo bỏ từ lúc nào, chắc chắn đã có gì đó được cho vào trong thức ăn chứ không thể nào có người tiếp cận gần như thế mà hắn lại không phản ứng.

Hắn lần này có cơ hội lại gần cửa sổ, bên ngoài không có ánh nắng cũng không phải màn đêm tăm tối, nơi trên cao có một chùm ánh sáng nhân tạo nổi bật lên khiến hắn sững sờ, nơi đây đúng là căn cứ mà bọn họ tìm kiếm sao, một phòng thí nghiệm với những con người đang gặp nguy khốn cần căn cứ cứu vớt sao?

Với tầm mắt hạn hẹp của mình, hắn chỉ thấy một căn cứ quân sự vô cùng tân tiến ở dưới lòng đất, nơi mà có lẽ trong thời bình cũng khó có được quy mô ở mức này, rốt cuộc thì vì lý do gì mà bọn họ lại phát ra tín hiệu cầu cứu chứ?

Nhìn đoàn người vũ trang đầy đủ đi lại bên dưới hắn bỗng nhớ lại lời của tên bác sĩ hôm trước, cái gọi là không có đủ nhân lực vật lực là đây sao? Linh tính mách bảo hắn nơi đây đang xảy ra điều gì đó và hắn không nên ở lại đây lâu.



Một tuần lại lần nữa trôi qua, hắn dường như bị bỏ quên ở nơi phòng giam này vậy, nếu không phải là thức ăn vẫn đúng giờ đưa đến qua đường ống thì có lẽ sự an nhàn này đã khiến hắn quên mất việc mình đang là tù nhân ở đây rồi.

Triệu Vũ thở dài, v·ết t·hương đã khôi phục hoàn toàn, hắn bắt đầu luyện tập để giữ gìn sức khỏe, thời cơ rồi cũng sẽ đến, hắn cần thiết sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Muốn làm gì đó thì trước hết hắn cần xử lý cái máy giá·m s·át kia đã, hắn quan sát nó một hồi lâu, rồi di chuyển tự do đến mọi góc trong phòng, mỗi một lúc bước đi đều quan sát nó, rõ ràng đây không phải là một loại máy giá·m s·át theo chuyển động của hắn, hắn bước lại gần bắc cái ghế lên đứng ở góc khuất bên dưới máy giá·m s·át để nhìn nó một cách rõ ràng hơn. Gõ gõ thân máy, sử dụng cái nĩa hôm qua trộm dấu đi, Triệu Vũ bắt đầu nhẹ nhàng cậy nắp camera ra, hắn không thấy nó phát sáng, điều này khá lạ vì ngày đầu tiên hành động giấu v·ũ k·hí của hắn đã bị phát hiện rõ ràng. Hắn nhớ lại chiếc la bàn trong túi đồ, hắn đưa nó lại gần dây dẫn, rõ ràng kim nam châm không bị lệch đi khỏi phương Bắc – Nam, rõ ràng trong camera đã không có dòng điện chạy qua, không ngoài dự đoán, thứ này lắp đặt ở đây suốt những ngày qua là chỉ để đề phòng khiến bọn họ an phận hơn mà thôi.

Không có âm thanh đi ngoài hành lang vọng lại, chứng tỏ đã có nhiều ngày không có ai giá·m s·át, nơi này rõ ràng lại không có người canh gác. Một lần gần nhất hắn nghe thấy gì đó là bên trên vọng xuống, là tiếng ai đó nhún nhảy hoặc dậm chân, bọn chúng giữ nhiều người như vậy ở đây là muốn làm gì? Đêm đến, âm thanh xả khí đã không đánh thức hắn, rất nhẹ nhàng như một làn sương mỏng lan đều khắp phòng, ý thức của hắn lại một lần nữa chìm trong bóng tối.