Chương 9: Phòng quan sát
Trong mộng tưởng của Emma
Không khí trong lành, đồng cỏ xanh mơn mởn, xung quanh là âm thanh chiêm ch·iếp của những chú chim bé nhỏ, thi thoảng một con nai chạy qua cửa sổ nhà họ, hôm nay cũng giống như những ngày cuối tuần khác, cô bé cùng Lilia đã ở nơi căn nhà nhỏ giữa rừng này đã lâu lắm rồi, từ khi ra đời cô bé đã luôn ở đây, Lilia vừa là mẹ vừa là cha chăm sóc cho cô bé.
- Chị! Hôm nay trời cũng đẹp quá, chúng ta ra ngoài sân ăn đi!
Xa xa Lilia nhìn đến cô bé cũng cười đến vui vẻ, tấm thảm trải ra giữa đồng cỏ, Lilia biến mất, chỉ còn mình Emma, cô bé ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn đến tấm thảm bỗng dưng xuất hiện giữa đồng cỏ, cô bé càng thêm nghi hoặc, hình như có gì đó vừa ở đây, lại hình như bản thân đã quên đi gì đó.
- Ai nhỉ? Rốt cuộc là ai đã ở đây?
Cô bé vừa tự hỏi vừa nhặt tấm khăn trải lên, chiếc khăn vừa to vừa nặng này rốt cuộc làm sao mà lại ở đây.
Càng nghĩ đầu lại càng đau… là chuyện gì đang xảy ra? Sao cô bé lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Trở lại nhà cũ, cô bé nhìn vào từng thứ đồ đôi trong nhà, hai chiếc cốc hình chú gấu dễ thương đang mặc tạp dề, hai chiếc ghế bành một lớn một nhỏ, lại cố gắng hồi tưởng, lại nghĩ tiếp nhưng là tuyệt nhiên không thể nhớ ra điều gì, dần dần đến lý do tại sao cô bé lại ở đây một mình cũng bắt đầu không nhớ nữa…
…
Triệu Vũ tỉnh dậy trong cơn mê man, trong không khí tràn ngập hương thơm mà lúc trước hắn đã ngửi qua, cảm giác cả cơ thể đều bị đè nặng nhưng hắn cũng không dám nhúc nhích, hai tay sờ loạn xung quanh, nếu hắn đoán không nhầm thì bên trên bên dưới hắn đều là cơ thể người, hắn khẽ đưa tay đến vị trí làn da của một người bên dưới, còn độ ấm… hoàn hảo có khi chỉ là b·ất t·ỉnh, không đến mức xung quanh toàn là xác c·hết, vậy quái dọa người.
Hắn vỗ vỗ gương mặt đối phương trong khe hở nhỏ lại véo lại lay nhưng người này có thể là hôn mê sâu, hoàn toàn không có phản ứng đến hắn mong muốn, ánh đèn cũng le lắt nên hắn không nhìn đến mặt đối phương.
Rốt cuộc mỗi lần tỉnh dậy đều ở một nơi xa lạ, người có tâm thần cứng cỏi như hắn cũng chịu không nổi, bỗng nhiên phía trên di động, người bên trên của hắn bị nâng lên, hắn không nhầm, là nâng lên theo phương thẳng đứng với phần bụng được nâng lên trước chứ không phải bị kéo lê, có lẽ là một loại máy móc nào đó đang di chuyển bọn họ, ôm tâm lý may mắn, hắn nhích người một chút, cố gắng không gây chú ý…
“Soạt”
Cuối cùng hắn cũng biết được là cái gì làm điều này rồi, là một đoạn dây leo với đường kính bằng bắp đùi, thứ đó luồn tới quấn quanh eo hắn rồi mang hắn đi.
Hắn bất chấp tất cả dãy dụa nhưng đổi lại là dây leo càng thêm xiết chặt, không quá vài cái hơi thở hắn đã đình chỉ phản kháng, đương nhiên bởi vì là thứ đó đã siết hắn đến hô hấp khó khăn. Cũng may không có gì xảy ra, thứ này có vẻ như không thông minh lắm, đoán chừng là do cấp thấp, hắn cùng với vài người b·ất t·ỉnh đều đồng loạt bị đến tập kết trước một cánh cửa kim loại có vẻ tiên tiến, lúc này mọi thứ có vẻ sáng sủa hơn, một vài gương mặt thân quen xuất hiện, thậm chí có cả những người đã rời khỏi khu rừng mà không tham gia hành động xâm nhập phòng thí nghiệm lần này cũng có mặt ở đây. Quá kỳ lạ, Triệu Vũ bắt đầu hoài nghi có lẽ đây là một cái bẫy chăng, nhưng mà bọn họ đã nhận được tín hiệu cầu cứu, là đã xuất hiện sự hợp tác giữa con người với sinh vật biến dị sao, hoặc là bọn họ bị điều khiển??? Vô số câu hỏi vang lên trong đầu hắn lúc này.
Suy nghĩ chuyển động nhanh, hắn cần phải nhanh chóng ra khỏi đây!
Triệu Vũ bám lấy một cái tay cầm khóa cửa ở ngay bên cạnh, cố gắng kéo cơ thể rời xa khỏi đám người bên dưới, một vài “t·hi t·hể” vẫn tiếp tục được vận chuyển đến trong khi hắn đu người lên cao.
Không gian chuyển động, ngoài dự đoán của hắn, bên dưới sàn bắt đầu mở ra một đường ống, hắn bám chặt lấy tay cầm, nhìn lần lượt mọi người bắt đầu trượt xuống đường ống hắn bắt đầu thở phào, không biết số phận bọn họ rồi sẽ đi về đâu?
Sau một khoảng thời gian ngắn khi mà đã không còn ai rơi xuống nữa thì sàn nhà tự động đóng lại, chân hắn cuối cùng cũng tiếp đất, trong suốt chặng đường b·ị b·ắt đi thì hắn không hề nhìn thấy bất cứ người nào của phòng thí nghiệm, tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là bọn họ không liên quan.
Mãi đến khi xác nhận không có ai xung quanh, Triệu Vũ mới từ từ nhìn chéo qua khung cửa kính trên cánh cửa.
Bên trên, tuyệt lắm… có vẻ như đó là một cái mái vòm khá cao, bên trái, bên phải phía đối diện… nếu hắn không nhầm thì kiến trúc nơi đây có vẻ giống như một loại phòng quan sát, tầng dưới thấp, tầng thứ hai cao hơn để có thể nhìn rõ hơn phía dưới, lấy hết can đảm, hắn tiếp tục nhìn xuống bên dưới, một cảnh tượng mà cho đến tận cùng của mạt thế hắn cũng không hy vọng nhìn đến… Sự bất lực của loài người trước tiến hóa khôn lường của tự nhiên đi đến kết quả con người trở thành loài sinh vật đứng cuối chuỗi thức ăn.
Dưới tầm mắt của Triệu Vũ, phía dưới này con người được xếp la liệt, từng nhành cây như những đầu mút bám vào cơ thể nhanh chóng hút đi sinh mệnh của bọn họ. Từng đợt sóng năng lượng được hút ra chảy xuôi vào đám thân cây to lớn trước mắt.
- C·hết tiệt! Lối ra rốt cuộc ở đâu?
Hắn thoáng thấy bên phía đối diện của đài quan sát thế mà lại có người, điều này rõ ràng là cả đám đều đã bị dụ dỗ tiến vào đây… đi mẹ nó thuốc thang, đi mẹ nó bác sĩ, đám người này rõ ràng là lợi dụng bọn họ nuôi đám cây ăn thịt người này mà.
Lần mò căn phòng một hồi cũng tìm thấy một khe hở nhỏ, hắn dùng sức… cánh cửa xem ra đã quá hạn sử dụng dần dần di chuyển khỏi vị trí vốn có, âm thanh ken két vang lên trước hành lang trống không, kiến trúc mỗi phòng ở đây tựa như một cái kén khổng lồ có nhiều ngăn vậy… mỗi ngăn là một cánh cửa lớn biệt lập không có cửa sổ cũng hoàn toàn nhìn không thấu bên trong. Nếu không phải là có đường chỉ dẫn dưới chân thì chắc chắn hắn đã lạc trong cái mê cung này rồi.
Xem nào, rõ ràng không có cái nào trên đường chỉ dẫn ghi là lối ra cả. Phòng quan sát, phòng thí nghiệm, vườn nuôi cấy, nơi phân loại, khu dự trữ năng lượng,… rõ ràng thì mình nên tìm nơi không người nào đó rồi chuồn khỏi đây chứ? Nhưng bọn họ đã đi xa như thế còn b·ị b·ắt lại thì nơi nào an toàn hơn ở đây đâu? Nếu trốn được thì nên chạy hướng nào? Có lẽ nên bắt đầu từ việc tìm ra nơi nào đó an toàn rồi suy nghĩ tiếp.
Hạ quyết tâm, hắn men theo đường thẳng màu vàng dưới chân đi thẳng đến khu quan sát, nếu cẩn thận một chút thì rõ ràng nơi đây hết sức phù hợp để tìm hiểu rốt cuộc nơi này đang xảy ra chuyện gì và cách tốt nhất để đi khỏi đây?