Chương 6. Mỗi người một ngả
Đâu đó dưới lòng đất ~
Trái tim trống rỗng không có nhịp đập, mọi thứ xung quanh đều tối tăm cùng với không thể cử động thân mình, lạnh quá... Cả cơ thể ta trầm mình trong lớp băng dày đặc, mí mắt cố gắng để mở ra mà không được, nơi đây là đâu đây?
Cử động đi. Làm ơn. Cảm giác này thật là khó chịu, ngực bị cố định bởi một thứ gì đó rất chắc chắn, trôi đi, có gì đó đang bị rút ra khỏi cơ thể ta, dừng lại...
Đói, đói quá… Ăn, ta phải ăn gì đó!
Cơn đói ập đến làm ta chếnh choáng, bỗng chốc mọi suy nghĩ của ta đều dừng lại ở đó. Ta rõ ràng th·iếp đi rất nhanh.
---
Một vài giọt nước rơi xuống mặt, có vẻ trời đang bắt đầu mưa… nước lạnh khiến hắn tỉnh táo hẳn lên, Triệu Vũ bắt đầu nhúc nhích thân mình, hừm, chân, tay, có vẻ như là bụng nữa, hắn chẳng cảm thấy gì ngoài đau, lần này thảm rồi, mới vào rừng chưa được vài tiếng đã thương tích đầy mình, còn Emma… nén cơn đau, hắn đưa tay ra khua khua xung quanh, không ngoài dự đoán, xung quanh trống không, cô bé đâu rồi, hắn nhớ rõ ràng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi b·ất t·ỉnh rõ ràng cô bé vẫn ở trong vòng tay hắn, không lẽ…
Nhẹ nhổ ra một búng máu trong cổ họng, Triệu Vũ cố gắng xoay người, cổ tay có vẻ còn bị trật khớp, hắn cố gắng vươn cánh tay lành lặn xung quanh, may mắn có một cành cây nhỏ, hắn ngậm chặt cành cây rồi dùng hết sức lực bẻ một cái cạch… Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau lăn xuống, cơn đau phần nào khiến hắn tỉnh táo hơn… thật may mắn, có vẻ không có bất cứ ánh sáng nào xung quanh, hắn bắt đầu sợ ánh sáng rồi, ký ức mới mẻ của lũ bướm đem lại quá kinh khủng.
Hiện giờ có vẻ như đã là nửa đêm, hắn có vẻ đã b·ất t·ỉnh vài tiếng, trong không trung le lói ánh trăng cũng không giúp hắn nhìn được tốt hơn, máu trên trán vẫn đang chảy nhưng hắn lại không có bất cứ sức lực gì để cản nó lại. Cứ thế này hắn sẽ c·hết vì mất máu trước khi bị bất cứ sinh vật nào tìm thấy mất. Cánh tay lành lặn véo mạnh vào đùi, hắn cần phải tập trung vào cơn đau, ít nhất nó giúp hắn giữ tỉnh táo.
Mưa bắt đầu từ vài hạt đến khi chuyển thành mưa rào, ít nhất điều này có nghĩa là hắn sẽ không khát, một… hai… ba, hắn đếm vài lần trong đầu cho đến khi có thể chống tay dậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh, có lẽ điều giữ hắn còn sống chính là một cái hố, không sai, nó có chiều sâu chừng ba mét, nhưng chiều rộng thì hắn không chắc, tầm nhìn xa chừng một mét hiện tại không cho phép hắn tìm hiểu điều đó.
Nước mưa có vẻ không bị đọng lại trong hố, hắn đoán nó cũng hẳn là có lối thoát hoặc là ít nhất trong thời gian ngắn hắn cũng không bị c·hết đ·uối.
Lê lết thân mình không lành lặn đến một phương vị trước mặt, thật may nơi này có vẻ là một cái hõm, vẫn ẩm ướt nhưng so với ở bên ngoài trầm mưa đến cường. Hắn sờ sờ xung quanh eo, túi đồ dùng q·uân đ·ội may mắn vẫn hoàn hảo, một chút lương khô cùng dược phẩm vẫn còn. Quyết đoán cho mình hai viên kháng sinh còn lại hắn miễn cưỡng ăn một miếng nhỏ bánh lương khô, nhìn đến thân mình quần áo thủng lỗ chỗ v·ết t·hương hắn chỉ có thể tạm quên đi, dù sao một vài tiếng nữa là trời sáng, mà hắn cần thiết nghỉ ngơi.
…
Emma cuối cùng cũng tỉnh lại, cô bé nhìn đến hoàn cảnh xa lạ thì sợ hãi vô cùng, dù sao lúc trước có Lilia là người bảo hộ, tiếp đến có Triệu đại thúc, thế nhưng hiện tại lại chỉ có một mình, nước mắt rơi xuống, cô bé khóc không thành tiếng, bỗng nhiên lại nhìn thấy con bướm lúc đó, có vẻ như nó vẫn luôn theo đuôi bọn họ, không do dự nhặt một viên đá dưới đất, Emma ném thẳng vào con bướm đó.
- Cút đi! Đồ xấu xa!
Âm thanh cô bé thét lên nhưng con bướm hoàn toàn không tức giận, nó vẫn duy trì khoảng cách với cô bé và lơ lửng trong không khí, Emma tức giận xoay người bỏ đi.
Một bí mật nữa mà chỉ có Lilia là biết đó chính là những sinh vật biến dị không bao giờ t·ấn c·ông cô bé, tất nhiên là trừ những thứ đ·ã c·hết ra, những thứ không có suy nghĩ mà chỉ còn lại là cơn đói khát cùng g·iết chóc vô tận.
Ký ức ngày hôm qua vẫn còn mới mẻ với cô bé, Triệu Vũ có vẻ như là người không để ý được nhiều đến những người khác nhưng với người không bị t·ấn c·ông như Emma thì cô bé đã nhìn thấy tất cả, từng người bọn họ ngã xuống, quằn quại chống trả bằng tất cả nỗ lực nhưng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của lũ bướm biến dị. Đại tá ngày thường vẫn khen cô bé ngoan ngoãn cùng với vuốt đầu cô bé cũng đã nằm lại, vài trăm con bướm dã xâu xé ông ấy, cô bé thậm chí đã nghe thấy âm thanh cầu cứu của đại tá truyền vào tai mình, đắng lẽ cô bé cũng có thể cứu ông ấy, bọn chúng dù sao cũng sẽ không t·ấn c·ông mình, có lẽ… đúng rồi, đại thúc, đại thúc,…
- Triệu đại thúc! (Cô bé gọi lên bốn phía)
Phải rồi còn có ký hiệu, cô bé đi đến gần những chiếc cây, tìm kiếm cẩn thận, một cái, hai cái, ba cái, sau khi nhìn một loại các cây đại thụ xung quanh cô bé cũng không tìm thấy gì cả, lại bực bội lại lo lắng, cô bé ngồi thụp xuống ngay cái cây gần đó, bắt đầu nức nở lần nữa, thanh âm đại thúc tràn ra, còn có Lilia, cô bé nhẩm tên tất cả mọi người mà cô ấy còn nhớ, sau cùng là ba ba cùng mẹ.
…
Ánh nắng đã lên, cơn mưa có vẻ như cũng đã tạnh, mọi thứ như được gột rửa, cả bằng chứng về cuộc t·ấn c·ông ngày hôm qua có vẻ như cũng đã biến mất, cũng như dấu hiệu về sự tồn tại của nhóm giải cứu, Triệu Vũ cười nhẹ… giải cứu cái gì chứ, nhóm cảm tử thì đúng hơn.
Ánh sáng giúp hắn nhìn thấy vách đá một cách rõ ràng hơn, cái hố này có vẻ như chỉ có mình hắn hoặc là chủ nhân của nó đã bị mắc kẹt ở đâu đó vào ngày mưa hôm qua và sẽ trở lại trong hôm nay, mọi thứ thậm chí khá sạch sẽ, không giống như là cái ổ của sinh vật nào đấy, hắn có lẽ sẽ an toàn ở đây ít bữa.
Xung quanh trơ trọi toàn rêu là rêu, nhưng duy có một tán lá làm hắn nghi ngờ, bằng chút thường thức cơ bản trong nấu ăn, hắn có thể xác định ngoại trừ kích thước thì đây hẳn là lá tía tô, Lá mọc đối, mép khía răng, mặt dưới tím tía, có khi hai mặt đều tía, nâu hay màu xanh lục có lông nhám. Hoa nhỏ mọc thành xim co ở đầu cành, màu trắng hay tím, mọc đối. Toàn cây có tinh dầu thơm và có lông. Không sai, mẹ nó một cái lá tía tô có đường kính phải ba mươi centi, một cái cây tía tô non mà lá của nó gần như lấp đầy một nửa cái hố, vấn đề được giải quyết. Nén đau đớn, Triệu Vũ bắt đầu thoát quần áo, còn may đây là cái hố, mọi vấn đề xấu hổ của hắn rõ ràng được giải quyết, kiểm tra số thuốc còn lại, một hộp thuốc kháng sinh, thuốc sát trùng cùng bông băng cũng khá đầy đủ, thanh âm xèo xèo của thuốc sát trùng vang lên, hắn lần đầu cảm nhận được đầy đủ các v·ết t·hương dữ tợn trên cơ thể, còn may lũ bướm có vẻ mới tiến hóa, v·ết t·hương nhìn khá kinh khủng nhưng chỉ là ít đi chút thịt, không có nơi nào đặc biệt nghiêm trọng, nhưng là vết bầm ở bụng do v·a c·hạm từ việc rơi khỏi đồi lại khác biệt, hắn cũng không chắc là có chiếc xương nào bị gãy không nữa.
Nhai nát tía tô, từng chút một đắp lên v·ết t·hương hở rồi băng lại, một loạt động tác nước chảy mây trôi tương tự với các v·ết t·hương còn lại, cuối cùng cũng xong, Triệu Vũ ngước nhìn trời xanh, lắng nghe thanh âm săn mồi của những sinh vật bên trên, đồng thời suy nghĩ làm sao rời khỏi đây, lại nghĩ nếu may mắn đêm nay hắn sẽ không sốt.