Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hầm Ngục Thời Mạt Thế

Chương 5: Loài gặm nhấm biết bay




Chương 5: Loài gặm nhấm biết bay

Một ngày trôi qua, mọi thứ hoàn toàn không có tiến triển, không khí trong khu vực an toàn cũng dần trở nên căng thẳng, không có sự giúp đỡ của dị năng giả, một đám người đứng giữa nơi đồng không mông quạnh, quả là một mục tiêu hết sức rõ ràng đối với những kẻ đi săn khác. Súng ống đạn dược đem theo cũng không phải mười phần bảo đảm, bằng chứng là chúng gần như vô dụng đối với những kẻ thoái hóa.

(Những kẻ thoái hóa là tầng lớp cuối cùng cũng tương đối điên rồ của dị biến sinh vật, bọn chúng là bằng chứng của việc cơn đói có thể biến đổi chúng như thế nào, da thịt cùng nội tạng bình thường đã hoàn toàn co cụm vào một vị trí, chỉ là một đống bầy nhầy với cái miệng mở to đang di chuyển, chúng đói đến tự ăn chính bản thân mình, nhưng ít nhất vẫn để lại phần đầu)

Nếu chúng ta đang hy vọng, bởi vì vậy mà số lượng chúng giảm bớt hoặc là chúng tự g·iết lẫn nhau thì hoàn toàn lầm to, đến một mức độ nhất định, kẻ thoái hóa thực ra là một bước tiến lớn của dị biến sinh vật, bọn chúng có khả năng biến những thứ khác thành một phần cơ thể, bất kể là sinh vật khác loài hay là bê tông cốt thép, chúng ăn để lấp đầy từng bộ phận cơ thể, tất nhiên con người tươi sống luôn là thực đơn có vị trí ưu tiên đặc biệt nhất.

Trong lều đại tá, một người binh sĩ đang báo cáo tình hình hiện tại.

Ngài phải làm ra quyết định thôi thưa ngài, chúng ta đã tổn thất khoảng ba phần đạn dược rồi, hôm nay một kẻ thoái hóa đã xuất hiện khiến binh lính cũng có hơn mười người hy sinh, chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất hai ngày nữa thôi và sau đó buộc phải trở lại căn cứ. Quan trọng hơn chúng ta không nghe được chút tín hiệu của Lưu đội trưởng, có khả năng bọn họ lành ít dữ nhiều rồi! Với tình hình như thế này, tôi đề nghị…

- Tiểu Dương, cậu theo tôi đã bao lâu rồi?

Ngắt lời người đàn ông đang thao thao bất tuyệt, Lưu đại tá ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cậu ta.

- Đại tá, có 3 năm thưa ngài?

- Bố cậu thì sao?

- 30 năm thưa ngài, cho đến tận khi ông t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng

- Cậu biết đấy, chúng ta có lựa chọn đi hay ở, có thể rút về căn cứ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đứng ra nhận sai, làm một bản kiểm điểm sau đó chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.



Ông ngừng lại một lát

Nhưng mà bọn họ, những người bị m·ất t·ích, chờ đợi bọn họ chắc chắn là t·ử v·ong.

Người binh lính lặng im không nói, cậu cũng hiểu điều này, nhưng bọn họ thực sự có lựa chọn sao? Đừng nói tang thi cấp cao, một kẻ thoái hóa nữa xuất hiện thôi, bọn họ đã khả năng bảo mạng đại giảm rồi.

- Dù sao cũng có một tia cơ hội chứ, chúng ta bây giờ từ bỏ, là ngay cả một tia cơ hội cũng không nguyện ý cho bọn họ.-

- Vậy ý ngài là sao?

Ngài đại tá đứng dậy, ông đi trở lại chiếc bàn gần đó.

- Thông báo hủy phòng tuyến, tập hợp tất cả mọi người…

Hai người trao cho nhau ánh mắt, tương đương hiểu ý nhau

Nhìn thấy mọi người bắt đầu thu dọn, ban đầu Triệu Vũ còn tưởng rằng bọn họ sẽ rời đi, dù sao, bọn họ trụ được đến tận bây giờ đã là cố gắng lắm rồi, hắn đã nhìn qua kho đạn dược, còn khá nhiều nhưng để quay về căn cứ thì có lẽ không bao giờ là đủ.

Đương nhiên, sau một bài diễn thuyết khá thực dụng bọn họ được đại tá chia thành hai tổ, tổ 1 tất nhiên là thu thập vài thứ, trở về căn cứ trước mà đương nhiên những người còn lại sẽ đi vào căn cứ trước mắt. Từ hơn năm mươi người rút xuống chỉ còn hai mươi người. Bọn họ ngụy trang những phương tiện duy nhất còn lại, thậm chí còn đề phòng nó bị trộm mất mà tháo ra vô lăng cùng rút ra toàn bộ xăng xe đem chôn dưới đất, đánh dấu vị trí.

Hai bên chào nhau rồi lên đường, ban đầu Triệu Vũ cũng không hề muốn dính vào rắc rối lần này, chậc, một lũ người điên mà – hắn rủa thầm, cái gì cũng chưa biết còn như thiêu thân lao vào, hắn liếc nhìn Emma, đại tá cũng thật có vấn đề, cho dù có là dị năng giả duy nhất đi chăng nữa thì việc đưa một cô bé hơn mười tuổi ra chiến trường cũng thật độc ác, cô bé thậm chí còn không có năng lực bảo vệ bản thân.



Rút ra điếu thuốc cuối cùng, Triệu Vũ nhìn vào HK – 416, con quái vật đúng nghĩa, theo đánh giá của giới chuyên môn thì đây là khẩu súng tốt nhất trên thị trường được tạo ra bởi người Đức. Đấy là tại trước khi mạt thế tiến đến, Nó sử dụng đạn 5.56x45mm được coi là phiên bản nâng cấp hoàn hảo của M4. Độ rung, giật trên mọi điều kiện đều được xử lý tốt, đặc biệt là đối với trường hợp bắn tới các mục tiêu khó. Với v·ũ k·hí tốt bậc này, khả năng sống sót của bọn họ may ra sẽ nâng cao. Hắn hài long lau nhẹ lưng súng, khẽ thì thầm: “bằng hữu… hy vọng chúng ta cùng nhau sống sót”.

Triệu Vũ đưa cho Emma một khẩu súng lục nhỏ, nhẹ nhàng giáo cô bé như thế nào luyện tập, còn đưa cho cô một con dao nhỏ cùng một phần đồ dùng, đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác làm bảo mẫu đến vậy. Emma cười lấy lòng hắn, cô bé có lẽ cũng hiểu được tình hình hiện tại, hắn cũng không đảm bảo được hai người có thể cùng nhau đi từ đầu đến cuối vậy nên một ký hiệu nhỏ đã được định ra, chắc chắn không thể là pháo tín hiệu được rồi, vậy chẳng khác nào mời gọi tang thi đến. Triệu Vũ đem con dao kẻ xuống đất vài đường, thực không phức tạp, chỉ là một cái hộp bên trong có một nét mũi tên, cô bé đi hướng nào vậy bên trong liền vẽ một hướng, đi qua vài cái cây thì vẽ một hình, để dù cho có lạc nhau hắn vẫn có cơ may tìm được cô bé.



Bọn họ bắt đầu đi vào rừng, sự yên ắng cùng không khí căng thẳng ở đây biến mọi thứ đang di chuyển đều thành mục tiêu. Một vài người lính thậm chí đã xả đạn lung tung, Triệu vũ cũng đoán là có lẽ không phải tất cả bọn họ đều được đào tạo chuyên nghiệp mà đều là những tay ngang hay lính đánh thuê, dù sao đây cũng không phải thời bình và con người thì luôn luôn hy sinh.

Triệu Vũ giữ lấy tay Emma, băng qua một mỏm đá nhỏ, bọn họ di chuyển theo chiều mũi tên, một vài loài bò sát cùng côn trùng kỳ dị bâu lấy xung quanh, chúng thậm chí đã phát triển kích thước một cách khó lường… quá kỳ lạ, rõ ràng mới hôm kia thôi bọn họ vào rừng, đâu thấy những sinh vật này, không lẽ chỉ qua một ngày mà bọn chúng đã di cư đến đây. Nhưng dị biến sinh vật vốn có đặc tính lãnh thổ rất mạnh, không lẽ con quái vật trước đó bọn họ đụng độ đã di chuyển sao? Dù sao đó có thể là một con cấp 5 đó, cảm giác nó đi rồi dù sao cũng tốt hơn, ít nhất một vài loài sinh vật nhỏ ở đây cũng không đem lại uy h·iếp lắm.

Emma tò mò lại gần một con bướm đậu gần đó, nó có lẽ cũng là loài mới, hai cánh cùng thân mình gần như trong suốt, nó hẳn sẽ thích hợp ngụy trang nếu nó không có thêm những chiếc chân đẹp vô cùng với đủ loại màu sắc. Emma giơ hai tay lên thậm chí muốn chạm vào nó…

- Emma!

Triệu Vũ quay đầu lại phía sau, Emma đâu rồi, hắn hoảng hốt đưa mắt ra xung quanh rồi quyết đoán ra tay ngăn cản.

- Này! Đừng có động vào chúng, còn không biết liệu thân của chúng có độc không đó.

- Không đâu! Đại thúc, em bé này rất hiền đó.

Như để chứng minh điều mình nói là đúng vừa dứt lời cô bé ngay lập tức chạm tay vào con bướm trắng và thật lạ là nó không có phản ứng gì. Triệu Vũ bán tính bán nghi, hắn duỗi tay ra nhưng Emma lần này lại là người ngăn hắn lại.



- Đại thúc, em bé rất n·hạy c·ảm với người lạ!

Cô bé lắc đầu ra hiệu, Triệu Vũ theo bản năng lùi về phía sau, con bướm bay lên đậu xuống bả vai của Emma, thanh âm “tại sao” còn chưa thoát ra khỏi yết hầu thì hắn bỗng nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ suốt bốn mươi năm trong cuộc đời hắn chưa từng thấy.

Mặc dù hiện tại là buổi sáng, nhưng khu rừng như có vài trăm năm tuổi này vẫn vô cùng âm u, sương mù hoàn toàn không có dấu hiệu tan đi cùng với đó là các tán cây vô cùng sát nhau khiến cho ánh nắng hoàn toàn không đi xuống được quá sâu, bằng chứng là bọn họ vẫn phải sử dụng đuốc để có thể nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng.

Trước mặt hắn lúc này là vô vàn những đốm sáng với hai mắt, tiếng động nhẹ trong không khí như là tiếng đập cánh, sương mù cũng tản ra bớt… mọi người xung quanh cũng nhanh chóng co cụm lại với nhau, nếu hắn đoán không nhầm có lẽ đây lại là anh em họ hàng gì của cái thứ đang đậu trên vai Emma, bằng chứng rõ ràng nhất là nó cũng đang phát sáng.

- Emma! Mau lại đây!

Hắn vẫy tay và mệnh lệnh cô bé lại gần, tồn tại quá lâu ở thời mạt thế có nghĩa là đối với các sinh vật biến dị có vẻ như con người là thứ hấp dẫn nhất trong mắt bọn chúng và hắn cũng không tin rằng thứ đó vô hại khi mà bọn họ có vẻ như đang bị bao vây ngay giữa tâm bão.

Emma có vẻ cũng ngạc nhiên, Triệu Vũ cũng đoán được có lẽ cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra khi cho thứ đó bám lên người mình. Và đương nhiên không như những kẻ phản diện trong phần lớn các bộ phim truyền hình chỉ đứng lảm nhảm và đợi nhân vật chính lật kèo, bọn chúng t·ấn c·ông ngay sau đó.

- Chậc! Đại tá, chúng ta cần phải ra khỏi đây thôi! (Triệu Vũ gào lên)

Giao chiến lúc này quả thật là ngu ngốc, số lượng chúng quá đông và kích thước thì lại nhỏ, hơn nữa nếu đạn bắn trúng cánh của chúng thì chúng vẫn sống, chúng ta cần phải phá vòng vây thôi.

- C·hết tiệt!

Triệu Vũ gạt ra một con bướm đang bám vào chân hắn, vài con nhanh chóng bay đến chui vào chỗ trống, mẹ nó, hắn chưa bao giờ nghĩ là cảm giác nó lại giống như loài gặm nhấm đến vậy, hắn có thể cảm thấy quần áo đã sớm bị mài ra từng lỗ thủng nhỏ… dao lúc này có lẽ hiệu quả hơn, những lúc như thế này cho dù có vung tay chém loạn cũng là từng lớp bươm bướm rơi xuống chân hắn. Xung quanh vang lên âm thanh gào thét rợn người của những kẻ không may mắn trốn thoát, Triệu Vũ một đường nắm tay Emma, một đường chạy nhanh đi, lúc này thì phương hướng đã không còn quan trọng, một vài con bướm thậm chí bất chấp lao vào người hắn tạo ra những lực cản không nhỏ, kỳ lạ là Emma có vẻ như không nhận bất cứ tổn thương gì, cô bé vẫn cứ gương đôi mắt ngây thơ ấy lên nhìn hắn.

Bỗng nhiên… Arghhh

Triệu Vũ hụt bước, phía trước hắn là một cái sườn đồi, bất đắc dĩ, hắn ôm lấy Emma, hai người lăn vài vòng xuống bên dưới, lũ bướm đang bám trên người cũng bị trọng lượng của cả hai ép c·hết.