Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hầm Ngục Thời Mạt Thế

Chương 2: Chuột hoang mạc




Chương 2: Chuột hoang mạc

Từ xa nhìn lại, nhung nhúc những cồn cát lên xuống liên tục tràn đến gần, Triệu Vũ cũng toát mồ hôi, nhiều như vậy, vì sao ngay gần căn cứ có loại sinh vật này mà trên radio bọn họ lại không nhắc đến. Nhưng lúc này cũng không còn thời gian để ngồi suy luận nữa, mặc kệ nguyên do là gì, bọn chúng đã xuất hiện, việc của bọn họ là làm sao thoát khỏi đây nhanh nhất thôi.

Triệu Vũ nhìn về phía sau, đầu tiên cần xác định bọn chúng là loại biến dị nào đã, hắn loáng thoáng thấy những đốm màu đỏ di chuyển, vô cùng rõ ràng, số lượng lại lớn như vậy khiến hắn nhớ đến có một loại chuột đặc biệt, là chuột hoang mạc, chỉ có điều xét về kích thước thì thậm chí còn có thể như mèo nhà, năm đó học tập tác chiến trong sa mạc hắn cũng đã đọc qua, trước khi biến dị thông thường chúng có lớp da nhăn nhúm màu hồng, trụi lông và hàm răng kiểm trồi ra. Hiển nhiên hiện giờ không thể xem như cũ được, có điều bọn chúng đặc biệt có xúc giác rất n·hạy c·ảm, khả năng phục hồi phi thường, hắn khẽ cúi đầu, theo lý mà nói, mùi xú vị trên người bọn họ cũng đủ nồng được chứ, không thể xa như vậy còn đuổi theo đến đây được.

Thôi rồi, không kịp chạy, vận tốc của bọn chúng nhanh như vậy, có chạy cũng không thoát. Chỉ còn cách ẩn nấp, hy vọng bọn chúng chỉ là đi ngang qua thôi.

Toán người chen lấn xô đẩy nhau bước vào một tòa cao ốc gần đó, bọn họ giờ phút này đã quên sạch nguyên tắc an toàn khi thỏa thuận ban đầu, cái gì nhẹ nhàng, cái gì cảnh giác địch tập, đi chung cùng nhau, đều quên hết một mảnh, bọn họ mệnh ai nấy chạy, điên cuồng tìm kiếm lối lên tầng cao hơn.

Tìm thấy rồi! (Thiếu niên bé nhỏ kia như cũ được vận may chiếu cố, cậu cố gắng la to lên cho mọi người biết, a di bên cạnh cũng cuống quýt ra dấu)

Triệu Vũ khẽ lắc đầu, tang thi đặc biệt n·hạy c·ảm với âm thanh, la to như vậy không phải là lậy ông tôi ở bụi này sao, hắn lắc đầu rồi lần theo âm thanh đi lại gần, không thể cảm thán, ngốc người có ngốc phúc, lối đi bọn họ tìm lâu như vậy cũng không thấy, cậu ta chi vừa đến liền thấy.

Nhóc con, những gì được dặn quên sạch rồi sao?

Hắn gõ nhẹ vào đầu, thiếu niên gương mặt vô tội cười hề hề, hắn nhìn cậu nhóc này kiên trì mà lớn lên, nói không có một chút tình cảm đấy là giả, nhưng thời đại này, tình cảm có thể làm gì chứ, chính là gánh nặng.

Ý cười một chút thu lại, gương mặt không b·iểu t·ình thêm vài phần nghiêm khắc, hắn vỗ vai cậu nhóc rồi tiến đến lối thoát duy nhất của bọn họ lúc này. Một vài người khác cũng đã tìm đến, thiếu hai người, tuy nhiên hắn cũng không có ý định đợi, bọn họ sống đến bây giờ không phải là dựa vào phần này quyết đoán sao. Bảy người còn lại năm người, chỉ cần một nửa người còn sống thì bọn họ bắt buộc phải di chuyển, đây là nguyên tắc, nhanh thì sống, chậm thì hết cách, lúc này đây, cho dù là cậu thiếu niên hay a di kia là người m·ất t·ích, hắn cũng đều phải làm ra lựa chọn, đây là một điều tối thiểu mà một người thủ lĩnh cần phải làm được.

Thang bộ lộ ra bất cứ lúc nào cũng sụp đổ dáng vẻ, từng mảng vết thâm có lẽ là do máu khô bám đầy trên tường, thi thoảng lộ ra từng vệt lõm sâu móng vuốt dáng vẻ, cũng may, có vẻ như chúng đã tồn tại lâu lắm rồi, đây hẳn là dấu vết từ ngày bùng nổ. Càng đi lên cao bọn họ càng cẩn thận, đến chừng tầng thứ năm, một người trung niên ngồi thụp xuống xoa xoa tay biểu thị không thể đi tiếp được, chắc mọi người đều thắc mắc, làm sao trong số người sống sót toàn những người lớn tuổi, người trẻ tuổi đi đâu cả rồi, đương nhiên là vì người nhà bọn hắn những năm này sống được tàn nhẫn cực kỳ, đã sớm vứt bỏ này đó vô dụng người ở chung cư, tự mình đi tìm đường sống khác, hắn lắc lắc đầu, mới tầng thứ năm, này không đảm bảo độ an toàn, nhưng không còn cách nào, v·ết t·hương ở tay hắn đúng lúc này cũng nhắc nhở sự có mặt của nó, buộc hắn phải dựa vào tường thở dốc trong chốc lát.

Được, vậy cùng nghỉ đi, sống c·hết thì chúng ta cũng đã cố hết sức rồi.

Hắn kéo cái khăn trùm trên đầu xuống, một đường xé đôi, quấn lên tay, lại siết chặt, cầm cự một lát vậy. Dựa vào tường, hắn lê bước đến trước cánh cửa tầng năm, hy vọng bọn họ gặp may đi, chứ tình hình này của hắn không thể đánh nổi một người trưởng thành chứ đừng nói đến tang thi.

Thiếu niên tri kỷ đột nhiên tiến đến muốn đỡ hắn. Triệu Vũ ngơ ra, hắn che hai mắt cười, một nếp nhăn thoáng hiện lên, một người vừa mới ngất xong lại còn muốn đỡ hắn. Trông hắn giờ hẳn là thảm hại lắm.

Tên nhóc, cậu nên tự lo cho mình đi!

Khẽ đẩy cậu nhóc ra, hắn nhẹ nhàng chạm vào cửa, hé ra một tia sáng nhỏ, may mắn như dự đoán, hành lang không người, gió khẽ thổi, bụi vàng bay lên cuộn vài vòng rồi đi mất hút, xung quanh lộn xộn, nền gạch nổi lên từng mảng gồ ghề, Triệu Vũ tiến về phía trước ý đồ nhìn xuống phía dưới xem xét tình hình bỗng nhiên…

ĐÙNG!

Tòa nhà rung lắc dữ dội, hai chân hắn như nhũn ra, bom, làm sao lại có bom ở đây, q·uân đ·ội sao?

RẦM RẦM

Liên tiếp hai tòa nhà phía trước mặt có lẽ do khoảng cách gần với tâm v·ụ n·ổ quá nên đã không chịu được dư chấn mà đổ xập, còn tốt, tòa nhà này tương đối xa, may mắn.



Tiếng đoàn xe ngày một gần, Triệu vũ liếc nhìn một cái liền nhận ra bọn họ là q·uân đ·ội, thật tốt quá, ông trời xem ra còn không có tuyệt đường sống của bọn họ, mọi người ai nấy đều cảm thấy hy vọng, hốc mắt nhất thời hơi có nước.

Triệu đại ca, chúng ta đi chứ? (Triệu Vũ khẽ thở ra một cái nhẹ nhàng, đoàn người nối từng bước đi xuống thang lầu)

Có tiếng động…

Ngay lập tức toàn bộ v·ũ k·hí của q·uân đ·ội hướng về phía lối ra của tòa nhà kia.

Xin đừng bắn, chúng tôi là con người! (Tiếng Triệu Vũ vọng ra)

Bắn c·hết bọn khốn này đi thưa sỹ quan bọn họ đã bỏ lại chúng tôi mà chạy trước, chính là lũ vô lương tâm này! Triệu Vũ tên chó mà này, chẳng phải ngươi là người chịu trách nhiệm cho an toàn của bọn ta sao? Ngài xem tên khốn này hại c·hết gần như toàn bộ đoàn người, bản thân hắn còn như không có việc gì mà đứng đây, sao ngươi không đi c·hết đi chứ? Ôi bà lão nhà ta, là ngươi đã hại c·hết bà ấy!

Một người đàn ông từ phía sau gào lên, hắn ta chính là một trong hai người bị bọn họ bỏ lại khi đi lên tầng trên, thật nực cười, hắn không phải là người đẩy bà ấy lên trước chắn tang thi sao? Bây giờ lại là lỗi của hắn… chậc cứ thế này thì bọn họ đuối lý mất, không biết tên kia đã nói những gì với q·uân đ·ội, với tình hình thế này thậm chí bọn họ có thể bị hành quyết tại trận.

Viên sỹ quan khoảng chừng có hơn 50 tuổi, một người đàn ông có vầng trán cao cùng nước da đen xạm, một v·ết t·hương kéo dài xuống cằm và một bên tai bị che khuất, có vẻ như là ngài ấy cũng đã trải qua một trận thảm chiến, một người như thế này nhẽ ra nên có tâm thái thật cứng cỏi nhưng ông ta lại để lộ sự nôn nóng lẫn tham vọng của mình, bọn họ không có khả năng là trùng hợp xuất hiện ở đây.

Thưa ngài… chúng tôi…

Không cần phải nói nhiều, ta không có thời gian quản chuyện của các ngươi, các ngươi có thể theo sau chúng ta về căn cứ nhưng chỉ thế mà thôi!

Người đàn ông ra hiệu cho một tên lính đi ngang qua đó

Kiểm tra bọn họ trước, ta không muốn chúng ta có những rắc rối không đáng có trong khi làm nhiệm vụ.

Vâng, cảm ơn lòng tốt của ngài!

Dưới ánh nhìn bất mãn của tên cáo trạng, họ im lặng chậm rãi đi theo người lính dẫn đường đến một chiếc xe Hummer Alpha màu đen, có vẻ như đây là xe đã được cải tạo, dụng cụ chất đống, từng người trong bọn họ tiến lên xe, một tiểu cô nương xuất hiện trước mắt bọn họ đứng bên cạnh là một người phụ nữ trẻ tuổi, so với cuộc sống chật vật của bọn họ thì hai người nọ có vẻ phá lệ ngăn nắp.

Cởi đồ!

Người phụ nữ ra hiệu, thân là người phụ trách Triệu Vũ hắn tất nhiên là người đầu tiên lên xe, mà có lẽ đưa bọn họ đến đây là hắn đã hoàn toàn hết trách nhiệm rồi.

Hắn cởi áo, cơ thể chằng chịt các v·ết t·hương cả cũ lẫn mới, đến hắn cũng kinh ngạc, có những v·ết t·hương hắn thậm chí còn không nhớ vì sao xuất hiện, cảm giác đau đớn cũng dường như làm bạn hắn hàng ngày.

Thiếu nữ nhướng mày, người đàn ông này có vẻ sở hữu kha khá chiến tích, hắn chẳng lẽ không đau, đúng là một con người kỳ lạ. Ánh mắt bằng phẳng, so với đám người phía trước nhìn thấy phụ nữ chỉ nghĩ nhào lên thì hắn chắc cũng được tính là người tốt. Thiếu nữ tên Lilia, là một người sở hữu năng lực đặc biệt, chỉ cần đứng gần là cô có thể dễ dàng phát hiện ra con người có mang virus không, một cái mũi đặc biệt ngửi được cảm xúc thật của con người. Lo lắng, bất an, còn có mùi hương xác c·hết phóng đại gấp nhiều lần từ tang thi hóa sinh vật. Đây có lẽ là lý do bọn họ bắt cô đi cùng nhiệm vụ lần này, cô có thể dễ dàng nhận ra người đang biến đổi khi đứng gần hay tang thi thậm chí trong vòng một cây số, tang thi càng mạnh mùi hương nó tỏa ra cũng càng kinh khủng.



Emma! Giúp hắn một chút!

Cô bé bĩu môi, mỗi lần giúp người xong cô bé đều rất mệt, phải ngủ rất lâu, cô bé rất không thích. Tuy nhiên, Lilia lại là người tốt, giúp đỡ cô bé lúc mạt thế đang tiến đến, chăm sóc lúc Emma thức tỉnh năng lực, còn mang bọn họ đến căn cứ. Emma tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất hiểu chuyện, cô bé rụt rè đi đến bên cạnh Triệu Vũ.

Đại thúc! Nhắm mắt a!

Đôi bàn tay non nớt chạ

m vào tay trái của hắn, một luồng khí nóng bốc lên nơi hai người chạm nhau, hắn mắt thường có thể nhìn thấy v·ết t·hương trên cánh tay chậm rãi ngưng chảy máu, thể lực trong phút chốc đã được bù đắp một phần, cảm giác đói khát vơi đi, hắn trố mắt ngạc nhiên nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mắt, một thân váy lolita chiết eo xinh xắn, đôi mắt xanh lá trên nền tóc đen vô cùng nổi bật, tay phải cô bé còn đang ôm một chú gấu bông nhỏ.

Emma, đủ rồi! (Lilia lên tiếng)

Emma thu lại tay, v·ết t·hương trên tay hắn cũng khép lại phần nào, cô bé chạy lại phía Lilia nấp sau lưng khẽ ngó ra, cô bé biết bình thường nhìn thấy bọn họ như vậy ai cũng sẽ có suy nghĩ xấu, Lilia nói với cô bàn tay của mình có phép thuật, có thể giúp nhiều người, cô bé cũng vui vẻ giúp đỡ họ, ai ngờ một lần cô suýt b·ị b·ắt đi, may mà Lilia tìm thấy cô, từ đó cô bé cũng rất sợ, cô cũng chỉ nghe lời Lilia.

Lilia hít một hơi trong không khí để cảm nhận thay đổi của người đàn ông trước mắt, chỉ cần hắn bộc lộ một chút suy nghĩ xấu thì cô sẽ ngay lập tức tiễn hắn một đoạn đường, cánh tay chậm dãi di động đến phía dưới bàn, bởi vì năng lực này của cô, đại tá cho dù có biết hành động này cũng sẽ không nói gì. Dù sao đều là người thường, năng lực gì cũng không có.

Cảm ơn! Nhưng hiện giờ tôi không có gì có thể đáp lại lòng tốt của cô cả, cô bé đó, năng lực như vậy có vẻ không nên tiết lộ ra bên ngoài chứ?

Ngươi sẽ làm điều bất lợi cho cô bé sao?

Tất nhiên là không rồi! Ta Triệu Vũ tuy cũng chẳng phải người tốt gì nhưng những chuyện qua cầu rút ván này là sẽ tuyệt đối không làm.

Hắn nôn nóng muốn giải thích nhưng cũng chỉ đổi lại cái cười nhẹ của nữ nhân trước mặt. Lilia thoải mái khoanh tay trước ngực, Emma dựa sát vào cô nhìn chằm chằm hắn như đang suy nghĩ điều gì

Ta tin rằng ngươi sẽ không làm, hơn nữa ngươi cũng không có năng lực đó.

Hắn ngây người, một suy nghĩ thoáng chốc bay qua, cô gái trước mắt này, có lẽ cũng có thể là người biến đổi chăng, điều này cũng có thể lý giải tại sao đoàn quân này lại có thể xuất hiện phụ nữ và trẻ em và cô ấy có tự tin bằng năng lực của mình có thể bảo vệ được Emma.

Tôi có một câu hỏi… Không biết…

Hahaha đại thúc, anh quả là một người có những suy nghĩ thú vị. Mau mau hỏi ta.

Biến cố bất ngờ, Triệu Vũ thấy cô gái trước mắt bỗng nhiên rũ bỏ vẻ ngoài xa cách thay thế là nụ cười lớn, mặt mày ép ra những đường cong khả ái đúng tuổi.

Nếu cô không ngại thì tôi muốn hỏi q·uân đ·ội không ngẫu nhiên xuất hiện ở đây đúng không?

Suy nghĩ tốt đấy, thực ra cũng chẳng phải bí mật gì lớn lao, nếu anh đến căn cứ, anh cũng sẽ biết, con trai của lão đại căn cứ, Kai hay gì đó, hắn ra u·ng t·hư… Cô gái khẽ thở dài… Tên khốn kh·iếp đó, đáng đời, sắp c·hết còn muốn lôi kéo chúng ta đi vào nguy hiểm, lần này chúng tôi đi săn chuột chũi hoang mạc, vì là trong loại sinh vật này biến dị một loại gen giúp cơ thể tự hồi phục, chúng tôi gọi là FX1, loại gen này may ra có thể kéo dài sức khoẻ tên khốn đó, chúng ta hiện giờ không trở về căn cứ mà sẽ đi một chuyến phòng thí nghiêm ở ngoại ô thành phố Y, căn cứ tình báo, ở đó có một nhóm các nhà khoa học sống sót và có vẻ máy móc ở đó vẫn còn sài được, điện cũng có nữa, chúng tôi muốn đi một chuyến ~ nói thẳng ra là “mượn” họ một số thứ rồi quay lại cứu tên kia. Căn cứ cũng thiếu bác sĩ nữa, thế đạo này ra u·ng t·hư chẳng phải muốn c·hết sao, nên cảm thán anh ta là con trai độc nhất của lão đại nên mới có loại đãi ngộ đó. À xem tôi này, anh hẳn cũng tò mò về căn cứ hơn chứ, tôi chỉ có một câu cho anh thôi, đi đi, nhân lúc hỗn loạn có thể đi bao xa liền đi bao xa.

Ý của cô là gì?



Ý trên mặt chữ, căn cứ cái mẹ gì chứ, nói là địa ngục cũng không kém nhiều lắm, nếu không phải năng lực của chúng tôi…

Lilia bỗng nhiên im lặng, cô nhăn nhó, một lúc sau có âm thanh bên ngoài vọng vào.

Lilia, em có đó không?

Chưa dứt lời, một người đàn ông bước vào xe… Hắn xem chừng ba mươi có hơn, mày kiếm mũi cao, một gương mặt như tượng tạc xuất hiện.

Lưu Tuấn Tú, đây cũng không phải xe của anh.

Lilia, xem trí nhớ của em kìa, đừng nói chiếc xe này, cả người trong xe sớm hay muộn cũng là của tôi mà thôi!

Bất chấp gương mặt hung dữ của Lilia, Lưu Tuấn Tú vẫn ngang nhiên đi đến, hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, hắn khẽ đụng vào vai của Triệu Vũ sau đó ngay lập tức dùng lực đẩy y ra, rầm, linh tinh đồ vật trên bàn bị Triệu Vũ xô đổ xuống nền xe. Quá nhanh, không cảm giác được gì! Triệu vũ ôm vai ngồi thụp xuống, v·ết t·hương trên tay nhìn như đã lành lúc này đỏ lên như muốn vỡ ra.

LƯU TUẤN TÚ! (Lilia hét lên, Emma sợ hãi co người lại)

Lilia tóm lấy tay Lưu Tuấn Tú lắc đầu hướng về phía Triệu Vũ lắc đầu ra hiêu hắn mau rời đi

Em biết không, em càng muốn giữ gìn hắn thì tôi càng phải đánh hắn. Nhưng xem như lần đầu em chủ động giữ lại tôi, tôi không so đo với em, nếu em còn tái kiến hắn lần nữa thì tôi đảm bảo đấy sẽ là lần cuối cùng em nhìn thấy hắn đấy!



Triệu Vũ cùng đoàn người sau khi được kiểm tra qua thì được đưa đến một chiếc xe tải cuối cùng.

Hắn cứ miên man suy nghĩ về sự việc trong xe y tế ban nãy đến khi có một mùi tanh nồng bốc lên, sộc thẳng vào hai cánh mũi…

Đến nơi rồi! (Người lính sau khi chỉ cho bọn họ vị trí thì ngay lập tức rời đi mà không giải thích gì thêm)

Chiếc xe chừng mấy chục người, vô cùng chen chúc, có lẽ chỗ đứng lúc này cũng là một vấn đề, không ai có ý định nhường ra vị trí, không khí lúc này trở nên đặc biệt khó sử, a di đang định bước lên cũng chững lại, bà đưa ánh mắt khẩn cầu lên người đang đứng gần nhất.

Chúng tôi còn vài người phía sau, mọi người có thể giúp đỡ một chút không?

Hán tử đứng ngay gần bà lộ vẻ mặt quả nhiên là vậy, nhưng hắn ta lại dường như không nghe thấy gì, chỉ quay mặt đi. Mọi người xung quanh cũng nhất chí làm ngơ, có vẻ đây là điều mà bọn họ đã thương lượng từ trước rồi!

Nơi đây đã không còn chỗ rồi, mọi người đi chỗ khác đi! (Bên trong một tiếng rống truyền đến, ai nấy đều ăn ý bành trướng vị trí của mình tỏ vẻ hết chỗ trống)

Không cần phí lời, xe này đã hết chỗ, ngươi hoặc là kiếm xe khác hoặc là cho ta cút đi! Không có lựa chọn.

Triệu Vũ thoáng suy tư, người này xem ra là tên cầm đầu ở đây, hắn không nghĩ cho bọn họ lên xe, nếu là lúc trước còn tồn chút lương thực còn có thể thương lượng, hiện tại hắn cũng không nói ra chỗ tốt gì, có vẻ như q·uân đ·ội sẽ không quản việc này của bọn họ, đúng là mạt thế, lương thực khan hiếm một chỗ đứng cũng trở nên thật khó khăn.