Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hầm Ngục Thời Mạt Thế

Chương 1: 20 Năm sau




Chương 1: 20 Năm sau

Mặt trời rực cháy, giữa không gian phong bạo cuồn cuộn là cát bụi, cái nắng như muốn nung chảy mọi thứ hiển hiện xung quanh.

Cao ốc bị phong hóa, từng mảng từng mảng đất khô nứt nẻ bám chằng chịt vào kết cấu của tòa nhà, sa mạc đang dần nuốt chửng tất cả, không có một sinh vật sống, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, thật khó tin đây từng là thành phố X phồn hoa năm nào...

Từng bóng người nối đuôi nhau lê bước trên bãi cát, trông họ có vẻ tiều tụy, thời tiết khắc nhiệt như vậy nhưng bọn họ hầu như là đi người không, không có đồ vật gì nhiều.

- Triệu Vũ, chúng ta sắp đến nơi chưa? (Trong tiếng thở dốc, một người phụ nữ lớn tuổi hô lên tiếng hỏi người đàn ông đi đầu)

Cũng sắp rồi, chắc chiều tối là chúng ta sẽ đến căn cứ thôi, mọi người cố lên, đi qua đây là đến vùng an toàn rồi, chúng ta cùng cố gắng.

Nói đoạn, hắn gian nan kéo kéo cái khăn trùm đầu, từng giọt mồ hôi to nhỏ thi nhau lăn xuống, v·ết t·hương trên tay không được xử lý tốt khiến hắn còn đang đầu choáng mắt hoa, bọn họ đã đi như vậy hai ngày rồi, lương thực tư trang gì đó đã sớm ném lại cho tang thi, hơn bốn mươi người, cuối cùng chỉ còn lại có bảy người bọn họ.

- Tiểu Ly!

Đi đằng sau cùng là một vóc dáng thiếu niên nhỏ con chừng hơn mười tuổi, cậu có lẽ đã sớm không chịu được liền ngã xuống, vị kia a di cùng Triệu Vũ nhanh chóng chạy tới gần, những người xung quanh thì không ngạc nhiên mấy, người trưởng thành như bọn họ còn chịu không nổi huống chi một đứa trẻ, có thể chịu được đến bây giờ xem như một phần vận khí tốt, mọi người ai nấy cũng đều quay mặt đi, đối với họ đây chỉ đơn giản là chuyện thường gặp mà thôi.

Ngay bên cạnh, một người đàn ông gầy gò thi thoảng liếc sang, gương mặt hắn ta tối tăm đầy những thèm khát khó đoán, hai bên xương gò má tràn ra, hắn khẽ liếm khóe môi đã khô khốc nhiều giờ liền, hai mắt đã sớm đỏ ngầu, không biết là do cát bụi hay là dục vọng

- Quá sức rồi! tiểu Vũ cậu xem, chúng ta đã đi hai ngày, liền nước uống cũng bị đoạn từ tối hôm kia, sẽ không đến được căn cứ trước trời tối đâu. Tiểu Ly đứa nhỏ này cũng không mấy cân lượng, chúng ta...



- Bàn Lương, tên súc sinh này, chú nói kiểu gì vậy?

Triệu Vũ nhịn không được sấn đến nắm cổ áo tên Bàn Lương này, đói, mọi người còn không phải đều đói sao, khát, cũng là. Mạt thế tiến đến, những suy nghĩ như vậy cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ nữa, hắn cũng biết đến ở chung cư bọn họ cũng từng làm này đó dơ bẩn sự, hắn bình thường cũng sẽ không quản những chuyện như thế này, hơn nữa có muốn quản cũng không được, chỉ là tận lực duy trì trật tự ít nhất là lúc này thôi.

Hai người đàn ông khác tiến đến kéo bọn họ ra khỏi nhau.

Triệu Vũ cũng từ từ bình tĩnh lại, hắn ngồi xuống, một bên nâng đầu cậu thiếu niên, một bên vỗ vỗ vào mặt cậu ta với những suy nghĩ miên man: nhóc con, cậu đã cố được đến đây rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi... cậu mà không sớm tỉnh lại thì tôi cũng không nắm chắc bảo toàn được cho cậu đâu!

- Tôi cũng chỉ là nhìn tình hình thực tế, dù sao cậu ta cũng đã trở thành gánh nặng rồi, anh còn nghĩ mang theo cậu ta đến căn cứ sao? (Bàn Lương gân cổ lên cãi lại ). Tôi cũng không có nói sai, ai ở đây mà không từng có suy nghĩ như vậy, chẳng qua bọn ngụy quân tử này không dám ra tiếng thôi, dù sao chúng ta cũng không đến được căn cứ, c·hết sớm c·hết muộn chẳng phải đều là c·hết sao, ít nhất tôi cũng muốn được làm ma no.

Xung quanh mọi người đều trầm mặc, nhưng là ánh mắt chung quy là bán đứng bọn họ. Dứt lời phía sau một vài người cũng đứng lên, một nam nhân, một trung nhiên nhân, bọn hắn sấn đến như muốn c·ướp người từ trên tay Triệu Vũ, xem ra là cùng một giộc, cũng là hết sức chịu đựng rồi, cũng phải thôi, so với mạng chính mình đương nhiên cái gì cũng không bằng, luân thường đạo lý sao, đi mẹ nó luân thường đạo lý, trước lấp đầy lão tử bụng rồi nói tiếp.

Không khí giằng co, vị a di kia rũ mắt, co dúm người lại, bà vô thức buông xuống thiếu niên rồi lui nhanh ra sau, bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, a di cũng kéo tay Triệu Vũ.

- Tiểu Vũ, chúng ta không thể làm gì được đâu, chúng ta không đánh lại bọn họ, lúc này gây gổ chỉ là bào mòn sức lực, còn không bằng trước nhẫn nhịn. Bọn tôi không thể mất cả cậu được.

Đúng lúc này, như là ý chí sinh tồn trỗi dậy hoặc có thể là do biết có nhân nghĩ hãm hại mình, thiếu niên khẽ khụ một tiếng liền mở mắt, cả gương mặt nhợt nhạt y như n·gười c·hết, tay chân đơn bạc, mọi người cũng bội phục cậu còn có thể kiên trì đến bây giờ, chẳng qua... hiện tại có chút khó mà có thể di chuyển tiếp được, sớm hay muộn tỉnh lại đều như nhau.

- Triệu ca, ta không sao? Còn cố được! Lương ca, dù sao cũng đã nhịn một hồi rồi, nhịn thêm chút cũng không khó đi, dù sao ít nhất đến lúc ta sắp c·hết, ta cũng sẽ làm ra cống hiến không phải sao?



Thiếu niên giơ giơ cánh tay không còn chút thịt lên khua khua như đảm bảo, mọi người xung quanh lại trầm mặc lại xấu hổ, dù gì cũng đều là người quen, chung sống cùng một khu chung cư lâu như vậy, hiện tại trở mặt nói trắng ra thật có chút không xuất khẩu được.

Thiếu niên bất đắc dĩ xoay người miễn cưỡng đứng dậy, cậu đánh cái lảo đảo, hai tay giơ lên thái dương chầm chậm xoa xoa, đầu đau vô cùng, cơ thể cũng vì thiếu nước mà ong ong, bắt đầu sinh ra ảo giác, nhịn được không ngồi xuống, thiếu niên kéo tay nói thanh tạ cùng Triệu Vũ, tên Bàn Lương thấy cậu tỉnh dậy cũng dứt khoát quay đầu, mọi người lại tiếp tục bước đi.

Hơn 20 năm trước, c·hiến t·ranh nổ ra, có điều lần này v·ũ k·hí mà con người sử dụng lại là v·ũ k·hí s·inh h·ọc, d·ịch b·ệnh không nguyên nhân tràn lan, con người thậm chí còn không dám nhiều ra đường, hỗn loạn nổ ra vì thiếu lương thực và thuốc men, một số nhà máy hạt nhât toàn cầu không rõ nguyên do p·hát n·ổ, sự cố này gây ra t·hảm h·ọa h·ạt n·hân toàn cầu, một nửa dân số thế giới cùng các sinh vật đều bị c·hết trong lần bùng phát này, không khí, mặt đất cùng nguồn nước cùng đều bị nhiễm phóng xạ.

Lúc này, sự biến dị xảy ra, những sinh vật kì lạ xuất hiện do bị nhiễm nhiều c·hất k·ích t·hích xuất hiện như để gia tăng thêm nỗi tuyệt vọng cho con người, không biết bắt đầu từ đâu và bằng cách nào, ban đầu chỉ là những thay đổi nhỏ về mặt kích thước, màu sắc sau đó dần dần là về tập tính và ngoại hình, những con thú vật khát máu với sức bền và lực lượng không tưởng nhanh chóng thắng thế, chiếm lĩnh những khu vực đông dân cư nhất, thành lập lãnh thổ cho riêng mình. Bên cạnh đó, chỉ cần bị những sinh vật này đả thương, virus liền ngay tập tức xuyên qua v·ết t·hương cảm nhiễm con người, những người bị l·ây n·hiễm sau đó nhanh chóng ra nhập mặt trận dị biến này săn g·iết ngược lại nhân loại. Vài năm sau đến thực vật cũng bị biến đổi, số lượng vô cùng thưa thớt nhưng sức mạnh thì không phải là dị biến động vật có thể so lại. Dân số suy giảm đến bờ vực tuyệt chủng, chính phủ những người còn lại ngay lập tức tập hợp, sử dụng những nguồn nhân lực vật lực thành lập những căn cứ hay còn gọi là phòng tuyến cuối cùng của loài người.

Giữa những khó khăn, ngọn lửa hy vọng bùng lên, nhân loại ngẫu nhiên đánh g·iết tang thi cùng sinh vật biến dị thu được tinh hạch dị năng, cán cân ngay lập tức có chút chếch đi, ít nhất nhân loại cũng bắt đầu thấy được một chút ánh sáng cuối con đường.

Căn cứ Huy Hoàng, căn cứ mà bọn họ đang nhắm đến, là một căn cứ nằm về phía Nam, đây là một trong những căn cứ duy nhất gần với bọn họ hơn nữa vẫn còn cho phép người sống sót vào thành, cũng là mục đích lần này của bọn họ, chung cư phạm vi xung quanh đã bị thu thập cái đầy đủ, nhắm mắt thấy có thể sắp phải c·hết đói, mấy hộ trong chung cư tổ kiến một cái kế hoạch, một chiếc xe bus cùng những vật dụng làm ra cố gắng cuối cùng muốn đến căn cứ nương nhờ, dù sao làm cái gì cũng tốt hơn so với bọn họ muốn ngày ngày nơm nớp lo sợ tang thi.

Triệu Vũ năm nay hơn 40, râu rậm đầy mặt, tóc tai dài đến sắp che phủ mắt cũng được hắn bối ra sau, lộ ra kiện định ánh mắt vài phần trải nhiệm, cũng lâu rồi không có thu thập quá, không có tinh lực, ngày ngày tranh đoạt thực phẩm cùng tang thi đã sớm vắt kiệt sức lực của hắn. Lại liếc mắt sang thiếu niên bên cạnh, tốt nhất là cậu nên rời đi, tránh cho bọn Bàn Lương nhìn cậu không vừa mắt, lại nghĩ nghĩ, một thiếu niên đã yếu đến lợi hại như vậy, xung quanh lại toàn sa mạc, bảo cậu đi đâu bây giờ, cũng là một loại cách c·hết khác thôi.

A di cũng khẽ thở dài, xem bộ dáng, thiếu niên này là ít tuổi hơn con trai bà, lại gầy lại thấp, dinh dưỡng bất lương, nhưng vẫn như cũ tồn tại được, nhưng con trai bà lại không có vận khí như vậy, hai người đã lạc nhau ngay từ những ngày đầu mạt thế tiến đến, bà cũng từng trở về nhà, trong nhà ngoài sân tràn đầy v·ết m·áu như nhắc nhở bà con trai bà khả năng cũng không qua được, nhưng tâm lý làm mẹ vẫn như cũ hảo hảo mong con trai đã thoát được. Nhìn nhìn thiếu niên quật cường lê bước, nếu con trai bà còn sống, chẳng phải bây giờ cũng nên có bằng này tuổi đi. Ôm tâm tình khó chịu, nâng lên quyết tâm, a di lại gần thiếu niên, dìu cậu đi. Một người ngoài 50 tuổi như bà cũng đã sớm không còn sức lực đột nhiên làm ra hành động như vậy, Triệu Vũ ngước mắt, ngược lại nhớ đến hành động phía trước của bà, quả nhiên, dù trong hoàn cảnh như thế nào, vàng thì vẫn phát quang, người tốt thời nào cũng vẫn có.

- Còn không mau đi đi!

Lời cảm ơn đến bên miệng bỗng bị Triệu Vũ rống lên mà sinh sôi cản lại, thiếu niên xấu hổ nhìn nhìn a di, cậu cũng mệt không cậy được mạnh, cậu khẽ gãi đầu âm thầm ghi nhớ lúc này.



Khóe môi Triệu Vũ cong lên một độ cung khó nhận biết, vỗ vai thiếu niên, nhanh chóng đi về phía trước thăm dò.

Hắn là hoa tiêu, không thể kéo theo người bênh đi thăm dò được, lúc trước cũng là như vậy, hắn từng được huấn luyện qua, thấy hắn năng lực tốt, mà hắn cũng đích xác hợp với công việc này, chính yếu là trong phạm vi năng lực của mình hắn cũng sẵn lòng chiếu cố một chút đại gia.

Nói cũng lạ, dù sao cũng là sắp tới căn cứ, vì mao một bóng người cũng không có, tang thi bọn họ có thể lý giải là xung quanh căn cứ được dọn không sai biệt lắm, nhưng người cũng không có, theo lý mà nói đoạn đường này nên phải gặp người cùng hướng về căn cứ chứ.

Có đôi khi, yên tĩnh quá cũng không tốt!

Triệu Vũ ca ca, có gì không ổn sao? (thiếu niên ngơ ngác nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, những người xung quanh cũng cảm thấy không ổn, giáp lại gần)

Có gì không ổn sao? Chẳng lẽ là Thi Triều ( một lượng lớn tang thi di chuyển có chủ đích và bị điều khiển)

Triệu Vũ vẫn không lên tiếng, hắn suy xét nhìn mặt cát xung quanh, đừng nói tang thi, một cái xác cũng không có, nơi này thậm chí vẫn còn không có dấu hiệu nào của sự sống. Hắn bắt đầu suy nghĩ lớn lên, trừ tối hôm qua tang thi đột kích, bọn họ đã bỏ xa chỗ đó vài cây số rồi, thậm chí còn không thấy một chỉ nào, tang thi là sinh vật có bản năng lãnh thổ rất mạnh, tang thi cấp thấp chúng hầu hết sẽ không dám xuất hiện trong khu vực đoạt cơm từ tang thi cấp cao trừ khi được triệu tập. Rất rõ ràng, bọn họ có khả năng đang ở trong lãnh thổ của tang thi hoặc động vật biến dị bậc cao, còn lý do mà bọn họ vẫn tồn tại đến giờ... có lẽ bị xem là lương thực dự trữ chăng. Dù sao cũng hoàn toàn không thể ngốc lâu tại đây, hắn chỉ có thể cầu vào may mắn rằng tên tang thi thủ lĩnh này đã chạy ra bên ngoài lĩnh vực đi săn đi.

Đại gia, thời gian không thể chậm chễ, có khả năng chúng ta đang ở trong khu vực của tang thi cấp cao đi, cần phải mau chóng rời khỏi đây trước khi hắn trở về.

Nghe giọng điệu gấp gáp, tất cả mọi người thoáng sững lại, có gì đó không ổn, nguy cơ lan tràn.

Đi thôi!

Những người còn lại nhanh chóng dùng hết ra khí lực bú sữa mẹ nhanh chóng chạy về phía trước, cát bụi bay lên, bọn họ tận lực rời khó ít những cồn cát cao, lại hướng nơi thấp đi, thời tiết ban ngày quả nhiên không thích hợp đi chuyển, Triệu Vũ kéo tay thiếu niên nhanh chóng ra nhập đoàn người...

Như để đáp lại cố gắng của bọn họ, xa xa, từng đợt gợn sóng nổi lên, bãi cát điên cuồng nhấp nhô.