Chương 3: Thực vật dịu ngoan
- Đại thúc! (môt âm thanh từ xa vọng lại)
Hóa ra là Emma, cô bé không biết từ bao giờ đã đi theo phía sau Triệu Vũ.
- Emma, sao cháu lại đến đây? Không đi cùng Lilia sao?
Bên cạnh cô bé lúc này là một người lính trẻ tuổi, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Vũ, một tay bám vào nòng súng, một tay giơ ra trước mặt cô bé. Triệu Vũ hiểu ý, hắn cũng không tiến lên nữa mà nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cô bé.
- Đại thúc, chúng ta cùng đi đi, bọn họ đều là người xấu!
Âm thanh ròn rã vang lên như phá vỡ bầu không khí cứng đờ của bọn họ, người lính đứng bên cạnh không tiếng động giơ súng lên hướng về phía chiếc xe nổ viên đạn đầu tiên.
Bùm
Người đàn ông đứng ngay bên cạnh thành xe ngã xuống, đây cũng chính là người ban đầu làm lơ a di. Emma có vẻ cũng khá quen thuộc với trường hợp này cô bé miễn cưỡng ngẩng đầu lên, dù là trẻ nhỏ nhưng cô bé cũng đã được Lilia dạy s·ử d·ụng s·úng, thế đạo này kẻ địch sẽ không vì cô bé còn nhỏ tuổi mà nương tay.
Người lính cười nhẹ, súng vác lên vai, những người trong xe ngay lập tức sợ hãi rút lui vào phía sau. ngồi xuống ôm đầu.
- Bây giờ có lẽ là dư ra một chỗ rồi đấy!
Người lính nhìn về phía Triệu Vũ, lại nhìn lên tên cầm đầu đang đứng bên cạnh, hắn ta quá bình tĩnh, loại người nào lại có thể không nháy mắt khi người đứng bên cạnh mình c·hết chứ?
- Sỹ quan, người làm vậy là t·rái p·háp l·uật không phải sao?
Người cầm đầu có vẻ như cũng không tỏ vẻ gì là thương xót, hắn ta nhảy xuống khỏi xe và ngay lập tức tay bắt mặt mừng với người lính, hắn ta cũng mặt dày thật sự, mặt không đổi sắc mà nói ra những lời vuốt mông ngựa này.
- Không phải tôi không muốn cho bọn họ lên mà xe thật sự là xe đã đầy rồi, ngài thấy đấy... chúng ta tương lai đều là người cùng căn cứ, có khi còn có cơ hội hợp tác nữa đấy…
Nói đoạn hắn giơ cổ tay ra, người binh lính nháy mắt liền lặng thinh, đối diện là một chiếc vòng tay màu xanh, một vạch... Mọi người có lẽ thấy xa lạ nhưng hắn không thể không biết, đây là một loại vòng tay đặc biệt do căn cứ phát hành, chuyên đo lường sức mạnh dị năng giả, nhằm kiểm soát bọn họ, trên tay hắn là thủy hệ dị năng giả đặc trưng, một vạch là một sao, hắn có nửa vạch, mẹ nó... Là mới thức tỉnh gần đây sao? Thảo nào mà hắn vẫn phải ở trong chiếc xe này, nếu hắn mạnh hơn một chút có lẽ đã được nhận vào q·uân đ·ội rồi. Thủy hệ dị năng tầm này chắc đủ làm ra một cốc nước.
Chỉ là một vạch cũng không đến, còn nghĩ lên giọng ở đây! Đừng nói là dị năng nửa mùa như ông, dị năng một cấp ở căn cứ cũng sớm là đi đầy đất, hông hảo hảo thu lại tính tình thì sớm muộn ông cũng sẽ không có kết cục tốt.
Cảnh quan nói chính phải, xem tôi này... tuổi cũng lớn rồi, trí nhớ không hảo, ăn nói cũng không được lanh lợi, có gì mong mạo phạm mong cậu bỏ quá cho.
- Thôi được rồi! Tôi cũng không nói nhiều nữa, mong ông hợp tác, dù sao đây cũng là xe của căn cứ.
- Anh phải đi sao? Anh không thể đi cùng chúng em sao? Em và a di đều không muốn rời đi anh
Tiểu Ly nhẹ giọng hỏi Triệu Vũ, thiếu niên khuân mặt nhợt nhạt lầm lem đầy bụi đất nhưng che đi không được sự tinh sảo trên khuân mặt. Triệu Vũ cũng biết nếu là anh rời bỏ họ, một già một trẻ này cho dù đến căn cứ khẳng định quá đến cũng không tốt, nhưng là hai gánh nặng này, thời hiện đại anh có thể nhiều đảm đương một chút, nhưng lúc này lại chỉ lo hiện tại không biết đến tương lai, anh chăm lo được cho bọn họ một chốc nhưng lại không đảm bảo lo đươc cả đời. So với một chút hưởng thụ cuộc sống dễ dàng thì làm bọn họ sớm thích ứng hoàn cảnh có vẻ tốt hơn.
- Tôi đã tận lực rồi, mọi người cũng đến được căn cứ, đây là lúc từ biệt thôi!
Tiểu Ly nháy mắt nặn ra một giọt nước mắt, thiếu niên ánh mắt ảm đạm đi xuống. Cậu đến gần khẽ kéo áo hắn
- Anh không thể làm như thế được, rõ ràng anh nói sẽ đưa mọi người an toàn đến căn cứ, hiện tại còn chưa đến đâu, anh…
A di thấy tiểu Ly cảm xúc có chút không đúng nhanh chóng kéo lấy tay cậu, Triệu Vũ vươn tay ngăn lại bà, ra hiệu cậu tiếp tục nói…
- Triệu đại ca! Anh đừng bỏ chúng tôi, bọn họ đều là người xấu, nếu chỉ có mình tôi cùng a di, đến căn cứ, chúng tôi sẽ không sống nổi mất, Triệu đai ca, anh nỡ lòng khoanh tay đứng nhìn sao? Chúng ta dù sao cũng đã trải qua mạt thế cùng nhau mà!
Triệu Vũ có chút không tin được nhìn thiếu niên trước mặt, xem xem… một chút lấn cấn trong long bỗng chốc bay biến. Anh hạ quyết tâm:
- Cùng nhau đến đây còn sống xem như chúng ta mạng lớn! Nơi tôi đến cậu lại không đến được, hảo hảo quay về căn cứ sinh hoạt đi, có duyên chúng ta gặp lại.
Triệu Vũ nói lời từ biệt cùng tiểu Ly và a di, đi theo Emma, cô bé nhìn hai người bọn họ ánh mắt chán ghét cực kỳ.
- Bọn họ đều là người xấu!
- Emma! Sao cháu lại nói vậy?
- Lilia nói qua, trừ đại thúc ra, bọn họ đều xấu xấu… (Cô bé le lưỡi cười)
Triệu Vũ nhìn thoáng lại về phía tiểu Ly và a di, lại nghĩ nghĩ bọn họ cho đến lúc đã đi khuất bóng. Trên xe ngoài người binh lính ra còn có một người khác,
Lilia từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện quá làm hắn cũng tò mò nhưng cũng ngại hỏi nhiều.
Đoàn xe lại một lần nữa xuất phát, bọn họ tránh khỏi cao tốc, lựa chọn những đoạn đường nhỏ hẹp, tránh xa khu dân cư, an toàn đi đến phòng thí nghiệm ở ngoại ô thành phố y.
Phòng thí nghiệm được xây dựng trên tiền đề 1 khu công nghiệp cũ, cải tạo và phát triển như ngày nay. Phòng thí nghiệm bao gồm ba dãy nhà, nối liền với nhau bằng dãy hành lang tầng âm. Theo tình báo thu được, ở đây đã kịp thời phản ứng khi d·ịch b·ệnh bùng phát và tòa nhà trong cùng được cho là đã hoàn toàn thoát khỏi tang thi… Tuy nhiên hiện tại cũng đã mất liên lạc với tòa nhà đó và không loại trừ khả năng nơi này cũng đã luân hãm rồi, chúng ta phải nhanh chóng xác nhận lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cũng như hy vọng bọn họ còn đang cầm cự.
Triệu Vũ theo đoàn người cũng xuống xe. Lilia lúc này cũng đã xuất hiện, cô đứng bên cạnh Emma và chậm rãi đi về phía trước. Xuất hiện trước mặt bọn họ là một rừng cây, một khu rừng quá yên tĩnh, có chút không nhìn thấy điểm cuối, theo bản đồ đây phải là một bãi đất trống mới phải làm thế nào Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể xuất hiện một khu rừng. Có thể có người yêu thiên nhiên đến thế khi mạt thế tiến đến sao?
- Sao rồi Lilia, có cảm nhận được gì không?
Người đại tá hỏi sang ý kiến cô, mồ hôi lướt khỏi gò má rơi xuống, hiển nhiên đây là một công việc khá tốn sức.
- Tôi có thể cảm thấy được tòa nhà đầu tiên, nhưng là… mùi của nó, vô cùng nồng nặc.
- Có thể cụ thể một chút không, tòa nhà đó cách đây bao xa và phát ra ở khu vực nào, có thể là một con cấp mấy?
- Thực sự không dám dấu ngài, toàn bộ khu vực tòa nhà đó đều là mùi tang thi, vô cùng khó nhiều tựa như chúng bám dính lấy mọi ngoc ngách vậy, dựa trên khu vực xung quanh, rất có khả năng là thực vật hệ tang thi.
- Gì thế này? Tại sao chúng ta lại không nhận được cảnh báo, dựa theo kích thước mô tả của nó có lẽ thậm chí là một con cấp 5, có thể nhìn ra chủng loại thực vật không?
- Đại tá, tôi chỉ có thể cảm nhận phân loại tang thi, không thể nhận biết được thực vật.
- C·hết tiệt! Chúng ta nên đem theo một nhà khoa học đi mới phải, ít nhất có thể đoán được chủng loại của nó.
- Tuấn Tú, con mau đến đây.
- Vâng thưa cha!
- Dùng radar của con đi, kiểm tra xem thể tích của nó, bao nhiêu dưới long đất, phương hướng đó. Xem nó ở những khu vực nào, chúng ta tận lực tránh khỏi đó, đi đường vòng một chút, đây có lẽ là sự lựa chọn duy nhất bởi vì ta không muốn chạm chán với một đối thủ mà dường như chúng ta không biết gì về nó.
Triệu Vũ vô cùng ngạc nhiên, người này hẳn là người đã đẩy anh lúc trong xe của Lilia, quả nhiên, người ở đây ai cũng có năng lực đặc biệt cả, radar ban đầu anh nghĩ là một loại thiết bị gì đó, nhưng hoàn toàn không ngờ tới lại là radar người sống, Lưu Tuấn Tú tiến lên trước, một loại quang mang đặc biệt phát ra từ bàn tay anh ta, một cái chạm nhẹ xuống nền đất, bụi xung quanh bay lên một làn sóng xung kích chạy dài về phía tòa nhà và bao trùm xung quanh. Ra đây là cách bọn họ kích hoạt năng lực, nhưng nhìn vào dáng vẻ nhẹ nhàng của anh ta khi tra xét một khu vực rộng lớn như thế này, cấp độ của anh ta có lẽ vượt qua Lilia. Một người trinh sát trên cạn một người dưới long đất, quả là một tổ hợp khá ăn ý.
- Cha, có vẻ như chúng ta không thể tránh được đâu!
Lưu Tuấn Tú nhăn nhó, sóng của anh thậm chí đã bị chặn lại khi gặp một loại rễ cây, nhưng điều kỳ quái là trước đó khi tiếp xúc với nó, nó hầu như không có phản ứng, tại sao khi đến vùng đất dưới chân tòa nhà đó lại bị chặn lại. Đó thậm chí là tòa nhà trong cùng, nơi mà bọn họ nghĩ hẳn là an toàn thậm chí có thể chính là rễ chính của nó.
- Toàn bộ vùng đất này, thậm chí cả nơi chúng ta đang đứng, nó cũng ở đây! Ngay dưới chân chúng ta có rễ của nó. Nhưng có vẻ như nó không có ác ý, nếu không chúng ta đã sớm đi đời rồi, xung quanh cũng không có tang thi khác ngoài nó, một là tất cả đã bị nó xử lý, hoặc là nó đang bảo vệ bọn họ…
Nghe thì có vẻ vô lý, một thực thể quá mức rõ ràng như thế này, những nhà khoa học trong khu nhà thí nghiệm không thể nào không biết được, bọn họ muốn dụ dỗ chúng ta đi tìm c·hết sao, hoặc giả bọn họ đã biến thành tang thi và đang nghe lệnh của thứ này.
- Chuyện này cũng không phải chưa từng sảy ra, nhưng nếu là một dạng thực vật tinh thần hệ tang thi thì chúng ta thậm chí chắc sẽ c·hết mà không cảm nhận được gì mất.
- Xác định kẻ địch có thể là một con cấp 5, không biết chủng loại cụ thể, cũng chưa rõ năng lực cụ thể, có khả năng chặn sóng xung kích. Đây là con cấp 5 đầu tiên được ghi nhận gần đây và chắc chắn chúng ta không có đủ kinh nghiệm cũng như lượng v·ũ k·hí để xử lý một thực thể lớn đến vậy.
- Có thể tinh thạch được chôn ngay dưới chân tòa nhà, quá rõ ràng, vì lúc ban đầu sóng của con vẫn tùy ý xuyên qua, chỉ bị chặn lại tại đó.
- Con muốn dẫn người đột kích tinh thể của nó sao?
- Đúng vậy thưa cha, một viên tinh thạch cấp 5, hơn nữa vị trí cũng không có quá khó để lấy được, mà viên tinh thạch này đầy đủ để cho căn cứ thêm một người bảo hộ, con tình nguyện thử một lần.
Lưu Tuấn Tú ánh mắt sáng lên, nếu hấp thụ được một viên tinh hạch cấp 5, hắn sẽ trở nên bất khả chiến bại, thậm chí còn có xắc suất cao có được thêm dị năng tinh thần mà cũng có thể là hệ hồi phục, vì thực vật được biết đến có khả năng hồi phục cao nhất trong các loại tang thi dị biến. Cầu phú quý trong hung hiểm.
- Đại tá, tôi phản đối, chúng ta không thể địch lại được một kẻ địch thậm chí vượt quá 2 cấp so với đội trưởng Lưu. Tôi đề nghị chúng ta có thể trở về căn cứ thương lượng lại, ngài đang đặt tất cả chúng tôi vào nguy hiểm chỉ vì tham vọng của bản thân đấy ngài Lưu.
- Thực vật chủ yếu hoạt động về đêm, nếu chúng ta vẫn tiếp tục ở đây khi hoàng hôn xuống, khó đảm bảo nó sẽ không t·ấn c·ông lắm. Cha có lẽ chúng ta nên rời khỏi khu vực của nó và cắm trại ở nơi khác và thương lượng lại.
Đoàn người nhất trí lùi lại ra khỏi phạm vi khu rừng, từng đợt gió thoảng qua, cành lá khẽ lay động, âm thanh xào xạc truyền đi bay đến tòa nhà ở phía xa