Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 41




“Ba... Nhẹ... Nhẹ chút... Hoa huyệt sắp bị nhấp hỏng rồi… Ưm…”

Vì Văn Lê ở nhà, cho dù là ở dưới tầng, Tô Bối cũng không dám rên quá to.

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối kìm nén tiếng rên rỉ, cảm thấy không hài lòng bèn véo núm vú, nhấp ác liệt hơn: “Rên to hơn nữa đi...”

“Ừm... Đừng... Đừng mà... A...”

Tô Bối mới cao trào một lần còn chưa ổn định lại, lại sắp không được: “A… Ba... Không... Không được... Sắp tiết ra… Ừm…”

Bàn tay của Văn Quốc Đống vỗ lên mông của Tô Bối: “Tiểu d/âm đ/ãng! Sao hôm nay lên nhanh như vậy? Là vì bị Văn Lê thấy bị ông đây ** con sao?”

Tô Bối không còn sức lực chỉ biết lắc đầu, nhưng hoa huy*t nghe lời Văn Quốc Đống nói xong, lại mút gậy th*t càng mạnh hơn. “d/âm đ/ãng! Ừm..”

Văn Quốc Đống nhanh chóng đẩy g.ậy thịt nhấp vào rồi rút ra trong hoa huy*t, nhìn hoa huy*t trắng hồng của con dâu đang tham lam nuốt gậy th*t thô dài của ông, thịt với thịt không hề bị ngăn cách mà dính sát vào nhau.

G.ậy thịt không có trở ngại ra ra vào vào trong hoa huy*t nhỏ hẹp ướt nóng, mị thịt của hoa huy*t đói khát cắn lấy gậy th*t của ông, muốn nuốt mọi thứ của ông…

Bao gồm cả tinh dịch của ông, thể dịch của ông... Mọi thứ của ông.

Nghĩ như vậy, khoái cảm mãnh liệt lan tỏa toàn thân.

“Ưm..."

Văn Quốc Đống nằm trên người Tô Bối, nhấp vào rút ra thật mạnh mấy cái, tinh dịch tích góp hơn nửa tháng đều bắn vào hoa huy*t của Tô Bối.

“Ừm… Ba bắn nhiều quá... hoa huy*t đều bị rót đầy.”

Tô Bối nâng mông nghênh đón dòng nước nóng kia, cảm nhận được tinh dịch bắn vào, lực nhấp mạnh kia đã sâu vào bên trong.

Đây là loại khoái cảm mà Văn Lê không thể mang tới cho cô, chỉ có Văn Quốc Đống mới có thể…

Sau khi Văn Quốc Đống bắn xong, gậy th*t vẫn đẩy vào bên trong: “Buổi tối Văn Lê ngủ thì lại tới phòng ba!”

Cơ thể Tô Bối nóng lên, mềm nhũn nói:

“Vâng... Buổi tối ba còn muốn ** con dâu à...”

Văn Quốc Đống đứng dậy rút gậy th*t  ra, mang theo tinh dịch trắng đục, trầm giọng nói: “Một lần có thể thỏa mãn được ba sao?”

“Ừm... Vậy thì... Con không quay về không phải là được rồi sao...”

Ngón tay của Tô Bối tách hoa huy*t ra, dùng ngón tay nhét tinh dịch bị gậy th*t của Văn Quốc Đống kéo ra nhét trở về hoa huy*t dưới mí mắt ông.

“Hơn nữa, ba... Ngày mai là cuối tuần…”

Văn Quốc Đống bị động tác phóng đãng của Tô Bối quyến rũ khiến mắt đỏ bừng, nghe lời nói ám chỉ của Tô Bối, gậy th*t chưa mềm đã không nhịn được giật giật mấy cái.

Tô Bối cũng không vội, thoải mái tách hai chân ra hào phóng cho Văn Quốc Đống thưởng thức.

Văn Quốc Đống do dự mấy giây, dùng chăn quấn lấy Tô Bối, khiêng cô lên vai nhẹ nhàng đi lên lầu.

Tô Bối bị bọc chăn, hai chân hơi cuộn tròn lại, đánh giá căn phòng.

Toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa, nghiêm túc cẩn thận như con người của Văn Quốc Đống, rất đơn điệu. 

Quả nhiên là... Phong cách của lão cán bộ.

Văn Quốc Đống đi tới phòng để quần áo cầm quần áo đến phòng tắm, trước khi đi vào liếc mắt nhìn Tô Bối nằm ngoan ngoãn trên giường: “Cùng nhau?”

Tô Bối lắc đầu: “Thôi ạ.”

Sau khi ông bước vào phòng tắm, Tô Bối đứng dậy liếc mắt nhìn bàn trang điểm của Lâm Quyên.

Mỹ phẩm dưỡng da đặt riêng đắt tiền, tràn ngập một đống.

Tô Bối liếc thoáng qua thấy một hộp có ghi chữ tiếng Pháp tinh hoa lộ, trên hộp nhỏ là dấu ấn đồ riêng tư. Sau khi thấy chữ phía trên xong, trong mắt Tô Bối hiện lên vẻ châm chọc, [tinh hoa lộ trong nơi riêng tư].

Chậc chậc... Chẳng trách Lâm Quyên mở miệng ngậm miệng mắng cô là hồ ly tinh…

Nghĩ như vậy, hoa huy*t lập tức trào ra dòng nước nóng, đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Tô Bối cởi chăn mỏng trên người ra, ngồi trước bàn trang điểm, thật cẩn thận mở hộp nhỏ ra, thấy lọ nhỏ bằng sứ bên trong. 

Vặn nắp sứ, cô trực tiếp đổ hết tinh hoa lộ bên trong vào thùng rác.

Nhìn da thịt quyến rũ ướt đẫm của mình trong gương, Tô Bối chậm rãi mở hai chân trước gương, ngón tay thon dài moi hết tinh dịch trong hoa huy*t mà Văn Quốc Đống đã bắn vào.

Một lát sau, nước d.âm cùng với tinh dịch bên trong hoa huy*t của cô đã đựng đầy bình nhỏ.

“Ừm... Vậy mà bắn nhiều như vậy.”

Tô Bối cất bình nhỏ về nguyên trạng như cũ, bao gồm cả dấu tem cũng không làm hỏng đặt lại vào góc bàn trang điểm.

Sau khi Tô Bối làm xong chuyện này, cô nằm lên giường nhìn di động một lần nữa.

Vậy mà di động tự động tắt máy…

Tô Bối nhướng mày, lúc trước khi Văn Lê gọi điện thoại, rõ ràng còn nhiều pin.

Mới nghĩ xong trên người đã bị đè nặng, cơ thể còn mang theo ẩm ướt của Văn Quốc Đống đè ép lên cô. 

Tô Bối cảm nhận được vật cứng trên đùi, cơ thể không tự giác dịch về sau: “Ừm… Ba... Con muốn tắm một cái...”

Tay của Văn Quốc Đống đang xoa đầu v* dừng một lát, trầm giọng nói: “Làm xong rồi nói.”

“Ừm... Vừa tắm vừa làm... Không được sao… Ba?”

Hai chân của Tô Bối quấn chặt lấy eo Văn Quốc Đống, đầu v* cọ xát ngực ông.

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối: “Lại d/âm đ/ãng quyến rũ... Thì không phải ** một lần đơn giản như vậy...”