Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 40




Không ngờ khi Văn Quốc Đống ở nhà, thậm chí ở dưới mí mắt Văn Lê đều không kiêng nể gì mà xằng bậy như thế. 

Lời nói của Văn Quốc Đống khiến Văn Lê hoàn hồn từ trong trạng thái mơ màng hồ đồ, vẻ mặt thản nhiên nhìn ông nằm ở tư thế vô cùng kỳ lạ dưới tầng.

“Không... Không có gì... Chỉ là một ít đồ nhỏ.”

Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn Tô Bối dưới người vì bị kìm nén mà gương mặt đỏ bừng, nhếch miệng, côn th*t tà ác xoay mấy vòng trong tiểu huyệt.

“Trước khi chọn quà, tốt nhất nên hỏi qua… Xem người ta thích cái gì...”

“Con đã biết. ”

Văn Lê nghe giọng Văn Quốc Đống khàn khàn, không khỏi nhíu mày.

Văn Quốc Đống làm như không có việc gì đè lên người Tô Bối, bàn tay thỉnh thoảng xoa bóp núm vú trắng hồng, côn th*t rất thong thả cắm vào rút ra trong tiểu huyệt trơn ướt nhỏ hẹp của Tô Bối.

Cả người Tô Bối dán sát trên sofa, không dám có một cử động nhỏ nào. 

Mị thịt trong tiểu huyệt bị côn th*t to khiêu khích ngứa ngáy khó nhịn, ước gì bây giờ được đè Văn Quốc Đống dưới người mình cưỡi lên.

Văn Quốc Đống thấy rõ Tô Bối dục cầu bất mãn, hơi nâng mông, không màng mị thịt trong tiểu huyệt đang giữ lại, nguyên căn côn th*t rút ra.

Tô Bối không nhận được thỏa mãn tiểu huyệt vô cùng trống rỗng, đùi nhẹ nhàng cọ xát côn th*t của Văn Quốc Đống, không rảnh lo nguy hiểm bị Văn Lê phát hiện.

Cô vươn tay kéo đầu Văn Quốc Đống ấn vào ngực:

“Ba... Núm vú rất ngứa…”

Văn Quốc Đống vùi đầu vào giữa ngực Tô Bối, ngậm lấy một bên núm vú phấn hồng, dùng sức mút lấy.

“Ừm...” Tô Bối kìm nén tiếng rên rỉ, hai chân hơi mở ra: “Ba... ** con... Ừm..."

Ngay khi Tô Bối mở chân ra, Văn Quốc Đống lập tức đẩy côn th*t thô dài cắm cả căn ** mạnh tới chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, vẫn luôn chọc tới tử cung nhạy cảm của cô.

"Ừm..."

Tô Bối không nhịn được rên rỉ một tiếng, trong tiểu huyệt có nước dâm phun ra.

côn th*t của Văn Quốc Đống đột nhiên bị nước dâm của Tô Bối tưới, không nhịn được rên lên một tiếng, vươn tay che miệng Tô Bối lại.

Nhưng mà tiếng rên rỉ của Tô Bối vẫn bị Văn Lê ở trên tầng phát hiện, anh ta nhíu mày hỏi:

“Ba... Vừa rồi là tiếng gì thế?”

Văn Quốc cảm nhận được mị thịt trong tiểu huyệt đang siết chặt, sau khi Tô Bối lên cao trào, đẩy côn th*t va chạm lên hoa tâm của Tô Bối, va chạm mấy cái xong mới khàn giọng nói:

“Là ba có chút khó chịu... Con nhanh trở về đi ngủ đi! Ngày mai về biệt viện ở với mẹ con!”

Sau khi nói xong câu cuối, trong giọng nói của Văn Quốc Đống có sự tức giận.

Sau khi Tô Bối cao trào xong còn chưa hoàn hồn, đã bị Văn Quốc Đống ấn vào hoa tâm.

Đôi tay của Tô Bối vòng tới eo Văn Quốc Đống xoắn một cái, chọc gậy th*t của ông đâm mạnh vào trong.

“Ừm...” Tô Bối rên lên một tiếng.

Tuy Văn Lê nghi ngờ, nhưng không nghĩ sâu xa.

“Vậy ba nghỉ ngơi đi... đã muộn như vậy Bối Nhi còn chưa về, bây giờ con đi gọi điện cho cô ấy.”

Sau khi nói xong lòng bàn chân Văn Lê như bôi dầu, vừa đi vừa gọi điện cho Tô Bối.

Tô Bối nghe thấy những lời này của Văn Lê, trái tim lập tức thấp thỏm, vội vàng kéo Văn Quốc Đống nhỏ giọng nói:

“Ba... Điện thoại, chưa mở chế độ im lặng…”

Văn Quốc Đống nhanh tay lẹ mắt dùng chân kéo túi xách ở xa kéo tới, trước khi Văn Lê gọi điện thoại cho Tô Bối lập tức luống cuống tay chân điều chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng.

Mới làm xong, đột nhiên Văn Lê đi xa quay trở lại, mở miệng hỏi: “Ba... Trong khoảng thời gian này Bối Nhi đều rất bận sao?”

Văn Quốc Đống nhíu chặt mày, vẻ mặt không đổi đẩy tóc dài của Tô Bối về sô pha, lạnh lùng nói: “Con bé là vợ con! Người phụ nữ của con con lại hỏi ba?”

Nghe thấy thế, Văn Lê hậm hực sờ mũi:

“Không phải là vì gần đây con rất bận à... Bối Nhi vẫn luôn tức giận... Mẹ cũng đang tức giận, con chỉ có một mình, chỉ có thể dỗ từng người...”

Nói đến đây, Văn Lê hơi bực bội xoa đầu. “Ba... Lúc trước mâu thuẫn giữa mẹ và bà nội, ba giải quyết kiểu gì?" 

Tô Bối nghe lời Văn Lê nói, trong lòng cười mỉa một tiếng, lặng lẽ nâng mông cọ xát gậy th*t của Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống nhận thấy được cô gái dưới người lớn mật chủ động quyến rũ, bàn tay ấn eo Tô Bối, còn cúi người liến núm vú của cô một lát, lạnh lùng nói:

“Tự mình suy nghĩ, không nghĩ ra thì ở biệt viện đợi đừng trở về!”

“Ba..."

Văn Lê vốn muốn nhận thua, từ biệt viện trở về, không biết câu nào chọc tới Văn Quốc Đống, trái lại bị răn dạy một trận.

“Cút.”

Lồng ngực Văn Lê cứng đờ, không nói thêm câu nào xoay người trở về phòng.

Văn Quốc Đống cố ý đợi mấy phút, thấy người đi không quay lại nữa, mới bế Tô Bối lên bước nhanh vào phòng cho khách ở tầng một.

Cuối cùng cơ thể căng cứng của Tô Bối mới thả lỏng, lại bị Văn Quốc Đống đè ở trên giường, khiêng hai chân lên nguyên căn gậy th*t nhấp vào.

“Ừm… Ba... A..."

Văn Quốc Đống ** vừa sâu vừa mạnh, Tô Bối cảm thấy xương chậu đều bị ông đâm cho phát đau.