Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 163




Văn Quốc Đống bóp mạnh mông Tô Bối: “Đĩ nhỏ!”

Hình ảnh dâm mĩ trong phòng mãi đến sau nửa đêm.

Toàn bộ hành trình Tô Bối đều ngồi trên người Văn Quốc Đống, giữa hai chân vừa chua xót vừa mềm nhũn, trong hoa huy*t tràn ngập tinh dịch của Văn Quốc Đống.

Mệt không muốn cử động thì nằm bên cạnh Văn Quốc Đống, dựa gần người đàn ông mà ngủ.

Tinh dịch của Văn Quốc Đống bắn vào trong hoa huy*t chảy từ giữa hai chân ra, trên ga trải giường nhao nhão dinh dính đều lười quản.

Tay Văn Quốc Đống đặt lên eo Tô Bối, trải qua vận động mạnh hiện giờ toàn thân đều đau đớn, căn bản không ngủ được.

Nghe tiếng hít thở nặng nề của Tô Bối, Văn Quốc Đống vươn tay xoa đùi cho cô.

Sau khi nhìn thoáng qua bên Lâm Quyên, trong mắt lướt qua nồng đậm chán ghét.

Hơn 5 giờ sáng, vẻ mặt Tô Bối không kiên nhẫn bị Văn Quốc Đống đánh thức. “Ngoan... Lát nữa có y tá tới thay thuốc.”

Văn Quốc Đống nhẫn nại hạ giọng dỗ người.

Hiện giờ cho dù là người của Văn gia hay là người một nhà, tuy đều ngầm thừa nhận thân phận Văn phu nhân của Tô Bối.

Nhưng ở trong mắt người ngoài lại không phải…

Tô Bối ghen tị khiêu khích Lâm Quyên, hắn nguyện ý dung túng…

Tô Bối xụ mặt nhìn Lâm Quyên còn đang ngủ say ở bên cạnh:

“Em tới phòng bên... Lát nữa em còn phải xem bà ta quậy thế nào...”

“Không được... Nhỡ đâu bà ta làm em bị thương thì làm sao bây giờ?”

Nghe thấy thế, Tô Bối đang chỉnh lại váy dừng động tác: “Bà ta? Làm em bị thương?”

Đó chỉ vì trước đây cô nguyện ý mà thôi…

Sau khi Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, cô có nhịn Lâm Quyên lần nào.

Nghe giọng điệu khinh thường của Tô Bối, Văn Quốc Đống như nhớ tới chuyện gì đó đột nhiên nở nụ cười: “Được được được... Em chính là sói đội lốt cừu...”

Tô Bối rời đi không lâu, y tá tới thay thuốc cho Văn Quốc Đống.

Trong phòng bệnh tràn ngập hương vị vừa mới làm tình xong.

Mãi đến khi Lâm Quyên tỉnh dậy, mùi hương trong phòng bệnh vẫn chưa tản đi.

Buổi sáng bác sĩ tới đây kiểm tra theo thường lệ, mới phát hiện vết thương trên cánh tay Văn Quốc Đống nên băng bó.

Bác sĩ im lặng một lát mới nói: “Chuyện này... Cần băng bó lần nữa...”

“Được...”

Bác sĩ nhìn người phụ nữ vẻ mặt khác thường ở bên cạnh, không hé răng.

Khi đoàn người chuẩn bị rời đi, Văn Quốc Đống mở miệng: “Bảo y tá điều dưỡng tới đây, thay ga trải giường cho tôi.” 

“Vâng...”

Lâm Quyên cảm thấy nghi ngờ nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống, đang định nói gì đó.

Tô Bối xách theo hộp giữ nhiệt tiến vào cửa: “Cha... Ăn sáng...”

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối một cái: “Còn chưa đói bụng.”

Tô Bối làm như không nghe thấy, lập tức chỉ bàn nhỏ đặt hộp giữ nhiệt trước mặt Văn Quốc Đống. “Bị thương gân cốt, cần bồi bổ nhiều một chút...”

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói “bồi bổ nhiều”, chóp mũi tràn ngập hương vị khó có thể miêu tả. 

“Tô Bối.”

“Hửm? Cha... Đây là “thuốc bổ” cha con gửi từ nông thôn tới, rất có tác dụng.”

Vẻ mặt Tô Bối không đỏ tim không đập nhanh kéo cha Tô, ép Văn Quốc Đống uống canh bổ.

Cha Tô có mang đồ từ nông thôn tới đây, nhưng không phải mang thứ này.

Nghĩ cũng biết cha Tô không có khả năng tốt bụng đưa thuốc tráng dương bổ thận cho Văn Quốc Đống trên danh nghĩa là “thông gia”, trên thực tế là “con rể”.

Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Thay cha cảm ơn cha con...”

Nghe Văn Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này Tô Bối mới “bất ngờ phát hiện” ra Lâm Quyên sắc mặt xanh mét ở một bên: “Ồ... Mẹ còn ở đây à... Nhưng mà bữa sáng này con chỉ mang tới một phần…”

Từ “còn” này đả kích Lâm Quyên thật sâu.

“Tô Bối! Tôi còn chưa chết... Một người sống sờ sờ đứng ở chỗ này, trong mắt cô chỉ có cha chồng cô thôi sao?” 

Khóe miệng Tô Bối nhếch lên độ cong khó phát hiện: “Mẹ, nghe mẹ nói kìa... Cha là trụ cột của Văn gia chúng ta, đương nhiên là con phải...”

“Phi! Cái gì mà Văn gia chúng ta! Ai là người một nhà với cô...”

“Lâm Quyên!”Văn Quốc Đống không đợi Lâm Quyên nói xong, lạnh mặt quát lớn: “Văn gia còn chưa có phần cô làm chủ!”

“Văn Quốc Đống! Anh! Hai người... Hai người…”

Lâm Quyên tức giận chỉ Văn Quốc Đống và Tô Bối, tay đều run rẩy.

Tô Bối giống như còn chê chưa đủ, múc đầy bát canh của Văn Quốc Đống:

“Mẹ... Mẹ đừng nóng giận, ninh cả đêm... Cũng uống chút canh bồi bổ đi... Mẹ xem khóe mắt mẹ có nếp nhăn rồi kìa...”

Lâm Quyên vừa nghe thấy “nếp nhăn” gương mặt trắng bệch: “Cô nói linh tinh gì thế? Tôi lấy đâu ra nếp nhăn?” 

Tuy giọng điệu hung dữ, nhưng cũng lộ ra chần chừ và chột dạ, giơ tay sờ đuôi mắt, khẩn trương liếc nhìn Văn Quốc Đống.

Mà Văn Quốc Đống thì không thèm nhìn Lâm Quyên lấy một cái, tất cả lực chú ý đều đặt lên hộp canh trước mặt.

“Mẹ... Dù sao mẹ đã có tuổi, không chăm sóc cẩn thận thì không được...”

Sau khi Tô Bối nói xong bưng bát canh tới trước mặt Lâm Quyên: “Canh này thêm mười mấy loại thuốc bổ, con bảo đám thím Vương ninh cả đêm...”

Lâm Quyên cách xa vẫn ngửi được vị thuốc trong bát canh, nhíu mày đầy ghét bỏ.

Bà ta vốn định trực tiếp mở miệng từ chối, nhưng nghe là thím Vương ninh canh, chút ghét bỏ trong lòng đều không còn.

“Mười mấy loại thuốc bổ sao? Cô đúng là giỏi khoe mẽ lấy lòng, cuối cùng còn không phải dùng tiền của Văn gia bọn tôi?”

“Lâm Quyên...”

Văn Quốc Đống mới mở miệng, Tô Bối ngoái đầu nhìn trừng mắt với hắn một cái: “Mẹ... Canh nguội dược tính sẽ không còn tốt nữa...”

Lâm Quyên hừ lạnh một tiếng, nhận lấy bát canh, bóp mũi uống hết sạch.

Tô Bối nhìn bà ta ý cười trên mặt đậm hơn: “Cha... Cha cũng nhân lúc còn nóng uống đi...”

Văn Quốc Đống hờ hững liếc mắt nhìn Lâm Quyên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú hổ rình mồi của Tô Bối, uống hết sạch nước thuốc.

Lâm Quyên vừa ngẩng đầu thấy cha chồng con dâu mắt đi mày lại, vừa định lên tiếng.

Hai điều dưỡng một nam một nữ vào cửa, chuẩn bị thay ga trải giường.

Lâm Quyên đành phải nhịn bất mãn trong lòng xuống, lập tức đi tới mép giường Văn Quốc Đống.

Chân tay Văn Quốc Đống bị thương cần người nâng xuống giường, Lâm Quyên vươn tay muốn cùng điều dưỡng đỡ Văn Quốc Đống.

Ai ngờ Văn Quốc Đống không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, một tay đỡ tay điều dưỡng nam xuống giường. Lâm Quyên xấu hổ tay cứng đờ ở giữa không trung, vẻ mặt không chịu nổi còn chưa mất đi, thì thấy dấu vết to trên ga trải giường.

Nữ điều dưỡng lớn tuổi cũng thấy được dấu vết rất to trên ga trải giường, chẳng qua đối phương không để ý tới Lâm Quyên đang sắp bùng nổ ở bên cạnh.

Trái lại còn nhỏ giọng nói thầm: “Thứ này dính lên ga trải giường rất khó giặt sạch…

Nam điều dưỡng sắc bén đã nhận thấy bầu không khí trong phòng bệnh không đúng, vội vàng mở miệng cắt ngang: 

"Dì..."

“Diện tích to như vậy, không thể giặt sạch... Chỉ có thể vứt đi...” Điều dưỡng vừa thu dọn ga giường vừa nói: “Đã không còn nhỏ tuổi... Còn làm như người trẻ tuổi...”

Tô Bối đứng phía sau Văn Quốc Đống, thấy Lâm Quyên tức tới mức thịt trên mặt đều run lên, còn không quên ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Chuyện này còn không phải tại tình cảm của mẹ chồng và ba chồng tôi tốt... ‘’

Lâm Quyên vốn còn chút lý trí, bị những lời này của Tô Bối đả kích, đầu óc ngây ngốc một lát.

Một lát sau mới kịp phản ứng Tô Bối đang mở miệng trào phúng.

“Tô Bối!”

Lâm Quyên thét chói tai, khiến hai điều dưỡng lập tức liếc mắt nhìn.

Tô Bối làm như không thấy được Lâm Quyên đang tức giận, nhìn dấu vết trên ga trải giường, trêu đùa:

“Ba đúng là càng già càng dẻo dai..’’

Nửa cơ thể của Văn Quốc Đống chống lên người điều dưỡng, cái tay ở sau lưng kéo tay Tô Bối nhẹ nhàng véo.

Lâm Quyên đang nổi giận không chú ý tới lời nói tràn ngập hương vị mờ ám của Tô Bối.

“Văn Quốc Đống!”

Lâm Quyên thét chói tai nhào về phía Văn Quốc Đống, tưởng tượng tới tối hôm qua mình ngủ ở bên cạnh, Văn Quốc Đống thì trắng trợn táo bạo dẫn người phụ nữ kia đến yêu đương vụng trộm làm loạn bên cạnh bà ta!

“Tiện nhân kia là ai? Là ai? Anh... Anh nuôi con điếm nào ở bên ngoài tôi có thể không so đo!”

“Sao anh dám? Sao anh dám đưa cô ta tới trước mặt tôi?”

Lâm Quyên càng mắng cảm xúc càng hỏng mất, hoàn toàn không còn uy phong của phu nhân cao cao tại thượng thường ngày.

Đặc biệt là vừa nổi điên vừa kéo ga trải giường trong tay điều dưỡng.

“Văn Quốc Đống! Anh... Anh có chút lương tâm hay không?”

“Con đ.ĩ kia là ai? Là ai?”

Tô Bối nghe Lâm Quyên mở miệng ngậm miệng đều là ‘’đĩ”, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Mẹ... Tối hôm qua mẹ ở bên cạnh, sao ba có thể tìm người phụ nữ khác...”

Nữ điều dưỡng tự biết mình nói những lời không nên nói, buông lỏng tay ra, trải ga trải giường mới xong trực tiếp rời đi.

Lâm Quyên vốn đang nổi điên, mà Tô Bối lại luôn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Chuyện này chọc Lâm Quyên hoàn toàn mất đi lý trí, giống như nổi điên cắn xé Văn Quốc Đống.

Nam điều dưỡng ở bên cạnh đỡ Văn Quốc Đống không kịp tránh, trên người hai người đều bị cào ra vết máu.

Tô Bối muốn tiến lên kéo Lâm Quyên ra, nhưng bị Văn Quốc Đống che thật kỹ ở phía sau.

“Văn Quốc Đống... Sao anh dám làm người phụ nữ làm tới trước mặt tôi!”

Trước đây ở trong đám quý phu nhân, bà ta lấy làm tự hào bên cạnh Văn Quốc Đống sạch sẽ, cũng không thèm cỏ dại ven đường.

Ở trong đám quý phu nhân kia, có người nào không hâm mộ bà ta, có người nào không ghen tị với bà ta.

Mỗi khi nghe những người đó oán giận kẻ thứ ba kẻ thứ tư, trong lòng bà ta đều khinh thường những người đó.

Nhưng hiện giờ... Văn Quốc Đống làm người phụ nữ làm tới mí mắt bà ta! Không để bà xã như bà ta vào mắt một  chút nào!

Ông xã của đám quý phu nhân kia, ít nhất còn biết che giấu một chút.

Văn Quốc Đống bảo vệ Tô Bối xong, vươn tay dùng sức đẩy Lâm Quyên sang một bên.

“Cô điên đủ chưa?”

Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống đẩy một cái, dưới chân không đứng vững, trực tiếp ngã về sau.

Tô Bối ở phía sau Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn “hai vợ chồng” cãi vã, còn không quên “khuyên giải”:

“Mẹ... Chắc chắn là mẹ đã hiểu lầm... Ba không phải loại người như vậy.”

Lâm Quyên ngã xuống đất, trước mắt biến thành màu đen, nghe lời Tô Bối nói tức tới mức sắp ngất đi, cao giọng thét to:

“Tô Bối! Cô câm miệng cho tôi!”