“Văn Quốc Đống! Anh đợi đó cho tôi... Tôi... Tôi... Tôi phải... Tôi phải...”
Còn chưa mắng xong, trước mắt Lâm Quyên tối sầm, bị chọc tức tới mức hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt đất không có động tĩnh, vẻ mặt Văn Quốc Đống cũng không thay đổi.
Tô Bối càng không có ý tiến lên đỡ, vẫn là điều dưỡng tiến lên đỡ bà ta dậy, hỏi ý Văn Quốc Đống xong thì đi gọi bác sĩ.
Lâm Quyên nằm ở bên cạnh, Tô Bối ngồi ở mép giường Văn Quốc Đống nhìn vết cào trên mặt người đàn ông.
“Ừm... Suýt chút nữa phá tướng... Thổi một lát…”
Văn Quốc Đống tức giận nhìn Tô Bối: “Đã biết em giả tốt bụng rồi!”
“Đây không phải là thương tổn ở mặt ông xã, đau ở tim bà xã sao...”
“Em còn nói.”
Không đợi Văn Quốc Đống nói xong, Tô Bối đã dán sát lại gần hôn hắn một cái. “Ông xã chịu ấm ức rồi...”
Một tay của Văn Quốc Đống kéo cô vào trong lòng, bàn tay bóp mạnh mông Tô Bối:
“Anh chịu ấm ức này là vì ai?”
Biết rõ Lâm Quyên là người điên, sáng tinh mơ đã muốn trêu chọc bà ta.
Tô Bối thuận thế ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, cọ lồng ngực hắn: “Lúc trước khi em chịu ấm ức, không có ai an ủi em..."
Trước đây Lâm Quyên khiến cô không chịu nổi, Văn Lê đi được bao xa thì đi bấy xa, xong việc thì mở miệng an ủi mấy câu, đừng nói là che chở cô.
Nhớ tới trừ tịch năm trước, ở biệt viện Văn gia chịu khuất nhục, đôi mắt Tô Bối âm trầm.
Xưa đâu bằng nay, hiện giờ phong thủy thay phiên luân chuyển, năm trước Lâm Quyên nhục nhã, năm nay cô sẽ trả lại bà ta gấp bội.
Nghe thấy thế, trong lòng Văn Quốc Đống cứng đờ: “Mang thù như vậy?”
Tô Bối nhếch miệng: “Trong lòng em đặc biệt có cuốn sổ nhỏ mang thù, phía trên viết rất rõ ràng!”
“Ví dụ như lúc trước có cục trưởng muốn giao dịch tiền sắc với con dâu mình... Lại ví dụ như cục trưởng Văn nào đó tố cáo với cảnh sát con dâu mình bán... Ừm...”
Lời nói còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã cúi người chặn miệng Tô Bối: “Biết trong lòng em nhỏ rồi...”
Bác sĩ vào cửa thấy hai người không coi ai ra gì tình chàng ý thiếp:
“Khụ khụ... Văn tiên sinh... Chúng tôi tới làm kiểm tra đơn giản...”
Văn Quốc Đống gật đầu có lệ, bàn tay vẫn ôm chặt eo Tô Bối.
Tô Bối dựa vào trong lòng Văn Quốc Đống, liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường bên cạnh với vẻ khinh miệt, quan tâm hỏi: “Tình hình của mẹ chồng tôi thế nào? Nghiêm trọng không?”
Ngàn vạn lần đừng để bị tức chết, chút kích thích hôm nay mới chỉ là bắt đầu...
Trường hợp càng kích thích hơn Lâm Quyên còn chưa thấy đâu...
Bác sĩ làm kiểm tra đơn giản cho Lâm Quyên xong, xấu hổ đẩy mắt kính: “Tạm thời không nhìn ra vấn đề, vì đề phòng ngộ nhỡ kiến nghị làm kiểm tra não...”
Nghe thấy thế, Tô Bối gật đầu: “Vậy làm đi, dù sao đã lớn tuổi, tránh để mắc bệnh gì đó...”
“Vâng, chúng tôi sẽ đi sắp xếp.”
Không lâu sau, y tá tới đầy Lâm Quyên rời đi.
Tô Bối mới rời khỏi trong lòng Văn Quốc Đống: “Ồ... Bà ta vừa đi, bầu không khí trong phòng tươi mát hơn không ít...”
Văn Quốc Đống vỗ mông Tô Bối: “Em thấy bà ta phiền như vậy, bà ta vừa tỉnh thì để bà ta về...”
“Không cần... Để bà ta ngủ bên cạnh đi, chúng ta làm ở bên cạnh... Không phải càng kích thích hơn sao?”
Tô Bối trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Anh nói xem... Nếu không bỏ thuốc cho bà ta... Chúng ta làm được nửa bà ta tỉnh, sẽ thế nào?”
Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Làm được nửa Lâm Quyên tỉnh, người khó chịu chỉ có hắn!
Sau khi Lâm Quyên tỉnh lại đại náo ở bệnh viện một trận, giống như phát điên muốn đi tố cáo Văn Quốc Đống.
“Văn Quốc Đống... Bảo ông ta... Bảo ông ta đợi đó cho tôi!”
Hơn hai mươi năm, Lâm Quyên ở bên ngoài được người ta hâm mộ, có khi nào chịu loại nhục nhã như vậy.
Trong mắt thím hai Văn gia tràn ngập ghét bỏ, nhưng trên mặt không hiện ra, nói lại những lời trào phúng Lâm Quyên thường nói với người khác:
“Chị dâu... Chị tội gì phải làm vậy... Có mấy người đàn ông quyền thế không có phụ nữ bên cạnh... Mở một mắt nhắm một mắt sẽ qua.”
Thím ba nghe thấy thế, cũng mở miệng nói: “Đúng vậy... Chị dâu... Văn Lê đều lớn như vậy.”
“Đã là vợ chồng già... Đâu còn điểm mấu chốt không qua được gì đó.”
Lâm Quyên nghe mấy lời nói mát, tức tới mức lồng ngực phập phồng: “Cô... Các cô.....”
Văn Uyển tới đây xem náo nhiệt, xách theo hộp đồ dán sát tới trước.
“Bác gái... Đừng nóng giận... Phụ nữ tức giận mau già, đặc biệt là phụ nữ lớn tuổi...”
Sau khi nói xong, Văn Uyển đưa đồ trong tay qua, lặng lẽ nói:
“Đây là thứ tốt cháu lấy được từ nước ngoài... Có thể thúc đẩy phụ nữ trở về thời thiếu nữ, sở dĩ bác cả tìm phụ nữ ở bên ngoài, còn không phải trong nhà đã không còn cảm giác mới mẻ...”
“Bác gái nhìn cũng không kém, bây giờ bắt đầu bảo dưỡng thật tốt, nói không chừng bác cả sẽ quay đầu lại!”
Lâm Quyên bị “lời ngon tiếng ngọt” của Văn Uyển dỗ tâm trí hoàn hồn, đỏ mắt nhìn thứ trên tay Văn Uyển. “Cháu có lòng tốt như vậy sao?”
Nghe thấy thế, ý cười trên mặt Văn Uyển càng đậm hơn: “Bác gái... Hai nhà chúng ta không có thù gì, hiện giờ Văn Tuyết đã không còn là người của Văn gia chúng ta, không phải là bác gái chỉ có thể tin tưởng bọn cháu sao?”
Nghe Văn Uyển nhắc tới Văn Tuyết, sắc mặt Lâm Quyên xanh đi, không tự giác nghĩ tới ăn tết năm trước, Văn Uyển vạch trần chuyện Diệp Liệt Thanh ngoại tình.
Lời nói của Văn Uyển khi đó đặt tới hiện giờ, thì tràn ngập hàm ý khác.
“Bác gái... Thứ này bác nhận lấy đi, cả ngày đừng nghĩ tới làm chuyện xấu gì, dỗ bác cả thật tốt, người một nhà tốt đẹp không tốt hơn sao?”
Lâm Quyên bị một tiểu bối quở trách, gương mặt âm trầm có chút khó coi: “Một đứa bé như cháu thì biết cái gì!”
“Ồ... Cháu không biết... Bác biết, cho nên bác cả ngoại tình...”
“Cháu...”
Lâm Quyên tức giận nhận lấy đồ Văn Uyển đưa tới, gương mặt âm trầm đuổi khách.
Văn Uyển ra khỏi phòng bệnh của Lâm Quyên, đi thẳng tới phòng Tô Bối.
Trái lại ba chị em dâu theo sau cô ấy có chút không hiểu trong hồ lô của hai người này chứa thứ gì.
Thím tư của Văn gia là người có tính trung hậu: “Con bé Văn Uyển này…”
“Còn có thể vì cái gì.” Thím ba Văn gia lắc đầu, quay đầu liếc nhìn phòng bệnh của Lâm Quyên: “Sắp ăn tết.”
“Lúc trước Lâm Quyên bị nhốt ở biệt viện tôi đã từng nói, trời của Văn gia sắp thay đổi... Lúc này, mới chỉ có một năm...”
Thím hai Văn gia đã sớm ngửi ra cha chồng con dâu không thích hợp, lúc trước Lâm Quyên đánh Tô Bối ở biệt viện.
Lúc ấy cho dù Lâm Quyên không đúng thế nào, Văn Quốc Đống là ông xã, ném vợ con mình đưa con dâu chạy lấy người.
Chuyện này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Sau đó Văn Tuyết phát hiện Diệp Liệt Thanh ngoại tình, cha chồng con dâu bắt đầu cùng tiến cùng ra, chỉ sợ quan hệ của hai người đã ý vị sâu xa từ sớm...
“Đáng tiếc... Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lâm Quyên sống cùng một mái hiên với hai bọn họ đều không phát hiện ra...”
“Ồ... Với óc heo đó của bà ta, trừ phi Tô Bối nguyện ý để bà ta (bắt gian tại giường...”
Nghe thấy thế, biểu cảm của thím tư Văn gia nghiêm túc: “Hiện giờ, dường như cũng đã đến lúc…”
“Tô Bối này đúng là có chút thủ đoạn nhỏ.”
“Không có thủ đoạn sao có thể lừa anh cả đầu óc choáng váng, có một đứa con?”
Văn Uyển tặng “quà” xong, vội vàng tranh công với Tô Bối.
“Chị dâu... Em giúp chị việc lớn như vậy, chị cảm ơn em thế nào đây?”
Tô Bối véo gương mặt nhỏ múp thịt của Văn Ngọc: “Em muốn cái gì?”
“Ừm...” Văn Uyển dán sát lại gần Tô Bối, nhíu mày nói: “Em Muốn Diệp Liệt Thanh...”
Tô Bối nhìn Văn Uyển “dục cầu bất mãn”:
“Chậc chậc... Đây là đã bao lâu không được Diệp Liệt Thanh làm cho thoải mái?”
“Đâu có ai biết chơi như chị và bác cả em... Ở trước mặt Lâm Quyên đều có thể làm, không sợ bà ta tỉnh nổi điên dọa héo bác cả e em..."
“Bà ta không tỉnh được...”
Tô Bối trêu Văn Ngọc cười khanh khác: “Đồ tặng cho Lâm Quyên... Chậc chậc... Không những khiến bà ta hồi xuân, còn có thể khiến bà ta dục hỏa đốt người…”
Đến lúc đó... cơ khát nhưng không giải quyết được, nổi điên phát cuồng…
Cũng đúng lúc để bà ta thể nghiệm cảm thụ của mình lúc trước, bị Văn Lê lừa hôn, còn bị Lâm Quyên nhục nhã thành gà không đẻ trứng…
Ở trong lòng cô chưa bao giờ có chuyện chịu đựng nuốt khuất nhục vào bụng.
Nghe thấy thế, Văn Uyển không tự giác hiện lên hình ảnh Lâm Quyên động dục cầu hoan với bác cả cô, cơ thể không nhịn được run rẩy.
“Ồ... Chị dâu... Chị thật biến thái!”
“Chị biến thái? Người nào lúc trước làm với Diệp Liệt Thanh ở trước mặt chị? Nếu không phải lát nữa Diệp Liệt Thanh tới tìm bác cả em, hai người lại tái hiện tình cảnh lần nữa đúng không?”
“Đi đi! Nhanh chóng dẫn Văn Ngọc tìm cha thằng bé đi! Đừng quấy rầy thế giới hai người của bọn em!”
Văn Uyển bị đưa về bà ngoại đến bây giờ vẫn chưa gặp lại Diệp Liệt Thanh, mỗi ngày bị tác hợp hẹn hò với Lăng Đầu Thanh.
Vừa mới hẹn hò, còn cảm thấy Lăng Đầu Thanh có chút thú vị.
Càng về sau càng chán, ngoại trừ có vẻ đẹp trai, trẻ tuổi ra thì không có chỗ nào đáng khen.
Vẫn là lão nam nhân thơm hơn!
“Phong ba yêu đương vụng trộm” ở bệnh viện tới nhanh, mà đi cũng nhanh.
Lâm Quyên ngoài miệng ồn ào không tha cho Văn Quốc Đống, trên thực tế không dám vạch mặt với hắn. Văn Quốc Đống ra viện, bởi vì năm nay biệt viện sắp xếp hơi nhiều, đã sắp chuẩn bị trừ tịch, lại phải làm tiệc trăm ngày cho Văn Ngọc, không thích hợp cho Văn Quốc Đống dưỡng thương.
Tô Bối dẫn theo Văn Quốc Đống trở về Văn gia, Lâm Quyên vốn muốn ở biệt viện lo liệu tiệc trăm ngày của Văn Ngọc.
Nhưng bị Văn Uyển “lời ngon tiếng ngọt” lừa gạt một lát, quyết định trở về Văn gia.
Trải qua kích thích ở bệnh viện, Lâm Quyên thông minh hơn nhiều, chịu thương chịu khó chiếu cố Văn Ngọc, thái độ đối với Tô Bối cũng quay 180 độ.
Văn Quốc Đống ra viện, vấn đề ẩm thực đều do bà ta tự mình ra tay, không để bảo mẫu động vào.
Tô Bối bận rộn việc ở công ty luật, cũng vui vẻ nhìn Lâm Quyên từ phu nhân cao cao tại thượng biến thành người phụ nữ gia đình.