Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 162




Tô Bối không so đo mức độ xảo quyệt của Văn Quốc Đống trong phương diện này, dán sát vào vai Văn Quốc Đống cắn một cái, tay cởi quần Văn Quốc Đống nhỏ giọng nói:

“Muốn làm thì nhanh bắn ra... Nếu không thuốc hết tác dụng, Lâm Quyên thấy được đến lúc đó điên lên...”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống chế trụ tay Tô Bối, kéo cô nằm sát vào ngực mình, sau khi đắp chăn đàng hoàng xong thì ấn chuông ở đầu giường.

Thấy thế, Tô Bối không nhịn được kinh hãi kêu lên: “Anh làm gì thế?”

Chưa tới 2 phút, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bác sĩ phụ trách của Văn Quốc Đống vội vàng đi tới.

“Không thoải mái chỗ nào?”

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, hất cằm chỉ Lâm Quyên nằm nghiêng bên cạnh, vẻ mặt không đổi nói:

“Thêm chút thuốc cho bà ta... Để bà ta ngủ nhiều một lát...”

“Vâng....” Bác sĩ đáp rồi ra cửa lấy thuốc.

Khi trở về tiêm cho Lâm Quyên xong, toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng lại ra cửa.

Tô Bối vùi đầu ở trong lòng Văn Quốc Đống, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, móng tay bấm mạnh lên tay Văn Quốc: “Vô liêm sỉ!”

“Văn Quốc Đống! Sao anh là người đàn ông mặt dày vô liêm sỉ như vậy!”

Vì nửa người dưới sung sướng, bỏ thuốc với bà xã trên danh nghĩa của mình…

“Thế giới hai người... Không muốn có người quấy rầy...”

Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống trực tiếp ra tay, một tay thô bạo cởi váy Tô Bối.

“Bà xã... Ngày đó khi ở ICU ông đây đã muốn thao em.”

Váy trên người Tô Bối bị Văn Quốc Đống kéo ra, tiện tay ném xuống đất.

“Cầm thú... Bị thương nghiêm trọng như thế còn nghĩ chuyện này... Trong đầu anh chứa thứ gì thế?”

“Đương nhiên là trong đầu anh chỉ chứa Văn phu nhân... Còn có thao Văn phu nhân như thế nào... Anh nghiên cứu mấy tư thế mới... Sau khi xuất viện chúng ta thử xem?”

“Văn Quốc Đống!”

“Haizz... Anh ở đây...”

Chân Văn Quốc Đống chống lên giường, nâng Tô Bối lên, hoa huy*t của Tô Bối để trên nhục côn nóng bỏng, sau khi cảm nhận được hoa huy*t ướt át hắn nói:

“Bà xã... Em ướt...”

Đôi tay của Tô Bối để ở hai bên sườn Văn Quốc Đống, đôi má ửng đỏ trừng hắn một cái nói:

“Em không ướt thứ đó của anh to như vậy... Làm thế nào tiến vào!”

Văn Quốc Đống đẩy eo cọ một lát, khàn giọng nói: “Tự mình cắm nó vào trong tiểu huyệt của em được không...” 

Nghe thấy thế, Tô Bối cắn môi.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn lo lắng hãi hùng, mà bây giờ Văn Quốc Đống đang thực sự ở dưới người cô.

Hiện giờ người muốn không chỉ là Văn Quốc Đống... Cơ thể tâm lý của cô cũng nóng lòng muốn Văn Quốc Đống... 

“Anh... Tự anh tiến vào...”

Văn Quốc Đống xoa nộn nhũ của Tô Bối, khom người ngậm lấy núm vú của cô: “Đợi chân anh khỏi... Anh sẽ tự mình đi vào... Tiến vào nó ba ngày ba đêm!”

Tô Bối nhắm mắt nâng mông, một tay đỡ nhục côn để ở hoa huy*t, chậm rãi hạ người xuống.

Cảm giác tràn đầy đã lâu truyền từ hoa huy*t đến, mị thịt vô thức cuốn lấy cự côn.

"Ùm..."

Một tiếng than nhẹ không kìm lòng nổi buột miệng thốt ra.

Tô Bối ôm cổ Văn Quốc Đống dùng sức ngồi xuống, hoa huy*t nuốt hết cả cự côn vào, cắm thẳng tới chỗ sâu bên trong hoa tâm.

“Aiss...Bé cưng... Nhẹ một chút…”

Một tay của Văn Quốc Đống véo mông Tô Bối, khàn giọng nói: “Tiểu huyệt của bà xã cắn thật chặt...”

Đôi tay của Tô Bối để trên thịt mềm chỗ cổ Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống... Lại có lần tiếp theo, em lập tức dẫn theo Văn Ngọc tìm nhà kế tiếp...”

“Em dám!”

Tô Bối nhắm mắt đôi tay cào lên lưng Văn Quốc Đống, cố ý dùng sức cưỡi lên gậy th*t của hắn:

“Không tin anh thử xem…”

Văn Quốc Đống bất ngờ vỗ mông Tô Bối: “Em... Tê... Um..."

Tô Bối nâng đầu Văn Quốc Đống hôn thật mạnh, tiếng kêu đau xen lẫn tiếng rên rỉ của người đàn ông đều bị Tô Bối chặn trở về.

“Bối... Ừm... Nhẹ một chút...”

Giọng nói của Văn Quốc Đống đứt quãng, đều bị Tô Bối gặm đánh loạn không có kết cấu.

Cơ thể Tô Bối hơi lạnh dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của Văn Quốc Đống, cự côn của người đàn ông chân thật ra vào trong cơ thể mình.

“Ừm... Ông xã... Lại ôm chặt chút nữa...”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không tự giác nâng một cái tay khác bị thương lên ôm Tô Bối.

“Đừng sợ... Ông xã ở đây...”

Tô Bối bất ngờ dừng động tác, mút mạnh lên cổ Văn Quốc Đống một cái: “Ngày mai phải để Lâm Quyên thấy cái này...” 

“Tê... Em không sợ bà ta nổi điên tìm em gây phiền phức...”

“Có anh ở đây, bà ta không dám.”

Đầu lưỡi của Tô Bối đột nhiên liếm vành tai của Văn Quốc Đống, nghẹn ngào nói: “Ông xã, thao chết em được không.”

“Lãng hóa!”

Văn Quốc Đống thầm mắng một tiếng, không rảnh lo vết thương trên tay, nâng eo Tô Bối đẩy mạnh nhục côn thao hoa huy*t.

Tiếng cơ thể va chạm phát ra “bạch bạch bạch”, lọt vào tai Tô Bối vô cùng dễ nghe.

“Ừm... Ông xã... Bắn vào đi... A...”

“Ừm... A... Sáng ngày mai... Em còn muốn... Bảo y tá thay ga trải giường trước mặt Lâm Quyên... Ừm…”

Không biết d*m thủy của cô xen lẫn tinh dịch của Văn Quốc Đống dính trên ga trải giường…

Khi Lâm Quyên thấy được... Sẽ có biểu cảm thế nào…

Mình thì ngủ bên cạnh, Văn Quốc Đống lại thao người phụ nữ khác bên cạnh bà ta...

Hai người triền miên hoan hảo không kiêng nể gì bên cạnh bà ta…

Chỉ cần nghĩ tới Lâm Quyên tưởng tượng ra hình ảnh đó, tâm lý Tô Bối dâng lên cảm giác sảng khoái khó tả…

“Được... Nghe bà xã của anh.”

Lúc này Văn Quốc Đống t*ng trùng lên não, ngoại trừ thao Tô Bối, đâu còn lo lắng chuyện khác.

“Ừm... Ông xã... Ừm... Thật sâu..”

“Ông xã... Lại... Nhanh hơn chút nữa... A...”

“Ông xã.”

Khác với hai người làm bên cạnh Lâm Quyên lần trước, Văn Quốc Đống không buông tay.

Lần này Tô Bối biết chân của Văn Quốc Đống không tốt, nhưng càng muốn phát tao phát lãng... Cô chính là muốn từng bước bức điên Lâm Quyên... Nhân tiện tra tấn Văn Quốc Đống dần dần.

Văn Quốc Đống bị Tô Bối kích thích đôi mắt đỏ bừng, hoàn toàn không rảnh lo vết thương trên tay: “Tiểu lãng hóa! Ông đây mới mấy ngày không thao... Đã lãng thành như vậy.”

“Nếu ngày nào đó đi công tác lâu... Không phải là em sẽ đi tìm người khác sao? Hửm?”

Nói xong lời cuối cùng, sức lực dưới người Văn Quốc Đống mạnh hơn.

“A... Anh... Nhẹ một chút a... Ừm…”

Giường bệnh bị động tác của hai người làm cho rung lên, Tô Bối ngửa đầu, tay cào lên tay Văn Quốc Đống ra mấy vết máu.

“Văn Quốc Đống... Sắp... Sắp chết... Ừm...”

“Không phải bà xã đang n*ng muốn ông xã giã chết em sao? ‘Cô bé’ của bà xã dâm đãng như lũ lụt... Không thể ngăn được...”

Ngày mùa đông, trên trán Văn Quốc Đống phủ kín mồ hôi lạnh, động tác dưới người vẫn không dừng lại. "Ưm..."

Liên tục không ngừng thao lộng, âm dịch trong hoa huy*t của Tô Bối làm ướt ga trải giường của giường bệnh. Một lát sau, mới nghe Văn Quốc Đống nghiến răng, khàn giọng nói: “Sắp... bắn.”

Tô Bối cúi người cắn môi mỏng của Văn Quốc Đống: “Ông xã, bắn vào đi... Sắp ăn tết, đứa thứ hai của chúng ta cũng nên sắp xếp.”

"Ừm..."

Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng, ôm mông Tô Bối ấn mạnh xuống, toàn bộ nùng tinh nóng bỏng rót vào.

Tô Bối nằm trên ngực Văn Quốc Đống, thở hổn hển, hoa huy*t kẹp chặt lấy cự côn của Văn Quốc Đống không chịu nhả ra.

“Ông xã bắn thật nhiều... Không muốn để chúng nó chảy ra...”

“Phù...” Văn Quốc Đống thở hổn hển: “Không cho chúng nó chảy ra, sao để Lâm Quyên thấy nước của tiểu tao hóa em?"

Cằm Tô Bối cọ lồng ngực ông nói: “Anh nói xem... Bà ta nhìn thấy những thứ này có hoài nghi em hay không?”

Ở bệnh viện lần trước, tuy Lâm Quyên bị cô bỏ thuốc, nhưng vẫn có chút ý thức…

Tối đó Văn Quốc Đống dùng miệng cho cô, lúc ấy cô làm ra động tĩnh không nhỏ, Lâm Quyên chắc chắn nghe thấy được. 

Nhưng mà cô không ngờ tới Lâm Quyên chỉ nghĩ Văn Quốc Đống có bồ nhí bên ngoài, chưa từng hoài nghi người phụ nữ kia là cô.

Quả nhiên... Lâm Quyên khinh thường cô, là khinh thường từ trong xương cốt.

Lâu như vậy, cũng chưa từng hoài nghi cô.

Tay Văn Quốc Đống để sau lưng cô xoa một lát: “Em muốn bà ta biết à?”

Tô Bối mở to mắt, đương nhiên là cô muốn... Nhưng mà cô càng muốn thấy Lâm Quyên từng bước hỏng mất, cuối cùng lại nổi điên…

Thấy cô không nói lời nào, cự côn của Văn Quốc Đống lại giật giật trong cơ thể cô: “Trong lòng nhỏ như vậy... Sao lúc trước anh lại nhìn trúng em?”

"Hửm?"

Nghe thấy thế, Tô Bối ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống:

“Ba... Rốt cuộc ba có ý nghĩ không an phận với con dâu từ khi nào?”

"Ba?"

Bàn tay của Văn Quốc Đống đè nặng eo Tô Bối, nhục côn cọ xát trong hoa huy*t, mới nói: “Vào lúc lần đầu tiên cô bé dâm đãng này bảo anh sờ ‘’bé sò’’ chảy đầy nước của mình...

Tô Bối ngẩn người, nhớ tới chuyện lần đó bị Văn Uyển đẩy xuống nước phát sốt.

“Vậy... Ba có sờ sao?”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhướng mày: “Em đoán xem...”

Tô Bối hơi há miệng, ngậm lấy yết hầu của Văn Quốc Đống: “Sờ... Không chỉ sờ, mà còn cắm vào...”

Văn Quốc Đống nghĩ tới tối đó toàn thân trên dưới Tô Bối nóng bỏng dọa người, ngón tay hắn không chịu khống chế cắm vào tiểu huyệt nhỏ hẹp ướt át, hoàn toàn là cảm thụ hai tầng băng và lửa.

Sau khi Tô Bối nói xong, cự côn trong hoa huy*t giật giật: “Thật sự cắm vào sao? Dùng tay... hay dùng nó? Hửm?”

Sau khi nói xong, Tô Bối cưỡi lên gậy th*t của Văn Quốc Đống tiến hành ma sát.

Đều đã đến bước này, Văn Quốc Đống không muốn tiếp tục che giấu:

“Dùng tay... Lúc ấy nước trong bé sò chảy đầy tay anh... Trên ghế sau xe đều là tao thủy của em...” 

Tô Bối nghe lời Văn Quốc Đống nói, cẩn thận nghĩ lại, trong đầu không có một chút ký ức.

Chỉ có ký ức ban đầu được Văn Quốc Đống ôm, cố ý lẳng lơ với hắn: “Ừm... Đáng tiếc... Khi đó hoàn toàn không có cảm nhận gì...”

“Không đáng tiếc... Không phải là sau đó ông xã đã thỏa mãn em sao? Lần đầu tiên đã thao tiểu tao huyệt không khép lại được...”

Nghe thấy thế, lúc này Tô Bối mới kịp phản ứng, cô đã nghĩ vì sao lúc trước dựa vào say rượu quyến rũ Văn Quốc Đống lại thuận lợi như vậy.

“Lưu manh.”

“Anh lưu manh? Khi đó cô bé lẳng lơ nào ngậm miệng há miệng đều là bé da^m đãng muốn bị ba chọc...”, “bé da^m đãng rất muốn bị ba liếm”, “rất muốn ba bắn vào mỗi ngày.”

Tô Bối nghe những lời này, hoa huy*t không tự giác được siết chặt lại: “Hiện giờ tiểu dâm phụ cũng muốn bị ba giã mỗi ngày...”

“Còn muốn ba liếm mỗi ngày... Càng muốn cha bắn vào mỗi ngày... Tốt nhất là ép khô ba...”