Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 8: Lâm Yên Nhi Đề Nghị




Chương 8: Lâm Yên Nhi Đề Nghị

Công viên Vân Hải, nơi bờ hồ điều hòa của công viên. Tiêu Minh đứng dựa lưng và gác 2 tay lên thành tường bao quanh hồ. Hắn một mặt ung dung nhún nhún vai nhìn Lâm Yên Nhi: “Vậy giờ ngươi muốn gì ở ta? Chắc không phải là nhớ ta nên muốn tìm gặp lại một lần chứ?”

‘Ai thèm nhớ ngươi!’ Lâm Yên Nhi đứng ở bên cạnh gần sát thành tường, 2 tay khoanh trước ngực nhìn thẳng Tiêu Minh, trong lòng hận hận nhìn bộ dáng bất cần đời của hắn. Nhưng nàng vấn không quên mục đích đến đây của mình cho nên nàng cố nén tức giận trong lòng, đối với Tiêu Minh mở lời: “chuyện là về việc giấy bỏ vợ lần trước!...”

‘Quả nhiên!’ Tiêu Minh trong lòng máy động, hắn vấn tiếp tục nghe nhưng là trong long đã làm ra sẵn sàng nếu như Lâm Yên Nhi mở miệng đòi lại tiền hắn sẽ lập tức quay người rời đi.

Lâm Yên Nhi vẫn tiếp tục nói: “Lần trước ta để ngươi viết giấy bỏ vợ nhưng là khi đem về công bố tại Yên Kinh mọi người đều cho rằng là ta dùng thủ đoạn ép buộc ngươi nên là chuyện này sẽ khiến cho Tiêu gia rất tức giận. Cho nên mọi người đều cho rằng là Tiêu gia sắp khởi xướng phẫn nộ với Lâm gia ta, bởi vậy mặc dù Tiêu gia còn chưa tỏ thái độ cũng đã rất nhiều gia tộc đối với Lâm gia ta làm ra tất công hòng kiếm trước một chén canh. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì gia tộc bọn ta sẽ không thể chịu nổi. Bởi vậy!...”

‘Hóa ra là vậy! Vậy là việc cô nàng này ở đây chắc là muốn ta cùng nàng về Yên Kinh hướng về mọi người giải thích là thư bỏ vợ kia là ta tự nguyện viết không phải là bị ép buộc. Nhưng mà ta có rảnh rỗi như vậy sao?’ Tiêu Minh nghe Lâm Yên Nhi trình bày cũng đã bắt đầu mường tượng được một hai, nhưng nếu thật là như vậy hắn mới sẽ không cùng nàng tới Yên Kinh giải thích cái gì, bởi vì đơn giản là hắn không có rảnh rỗi như vậy. Trở về Yên Kinh cũng không phải là một chuyện đơn giản muốn đi thì đi.

Lúc này Lâm Yên Nhi bỗng dưng đứng thẳng người lên, tay phải vén lên mái tóc dài che trước mặt khiến cho nó bồng bềnh trôi nổi trong gió, tạo nên muột khung cảnh tuyệt mỹ. Nàng nghiêm túc nhìn Tiêu Minh nói ra: “Bởi vậy cho nên ta muốn ngươi... Hãy lấy ta làm vợ!...”

‘Biết ngay!’ Tiêu Minh nhếch miệng cười bộ dáng như là đã nắm chắc mọi chuyện trong tay hắn nói: “Xin lỗi, ta không rảnh...” nhưng là hắn chợt phát hiện ra có điều gì không đúng vội vàng hỏi ngược lại: “chờ đã ngươi vừa nói cái gì?”

“Ta nói là ta muốn làm vợ của ngươi!” Lâm Yên Nhi rất nghiêm túc nhắc lại lần nữa.

Xác nhận mình không có nghe lầm, Tiêu Minh trong lòng là 10 vạn câu hỏi vì sao. Đây là lần đầu tiên trong đời có một vị đại mỹ nữ đến đòi làm vợ của hắn a. Chuyện này không khoa học! Từ sau khi thất tình đến này hắn không cho rằng mình là có duyên với mỹ nữ a. Đây là ông trời muốn bù đắp cho hắn sao?

Sợ Tiêu Minh không có hiểu rõ, Lâm Yên Nhi vội vàng giải thích: “Hiện tại để giải quyết nguy cơ trước mắt của Lâm gia ta thì ta cũng chỉ có thể lấy ngươi. Có như vậy mới có thể ổn định Tiêu gia để họ cho rằng mọi chuyện trước kia đều chỉ là ta nhất thời nông nổi làm chứ không hề có ý định chống đối họ. Đồng thời cũng có thể khiến cho những kẻ đang ngấp nghé Lâm gia phải ngừng tay.”

“Đương nhiên chuyện kết hôn này chỉ là giả, đợi sau khi Lâm gia ta ổn định đươc nguy cơ và mọi chuyện dần lắng xuống thì chúng ta sẽ âm thầm l·y d·ị. Ngươi thấy thế nào?”



“Xin lỗi ta từ chối, các ngươi xem ta là cái gì muốn ta cưới thì ta cưới muốn để ta bỏ thì ta bỏ sao. Các ngươi vẫn là đi tìm người khác thích hợp hơn đi!” Sau khi nghe Lâm Yên Nhi giải thích, Tiêu Minh lập tức tức giận quay người rời đi cũng không có quay đầu nhìn lại Lâm Yên Nhi. Cái gì mà “cũng chỉ có thể lấy ngươi” xem hắn là đồ vật trong túi của Lâm gia không thành muốn dùng lúc nào thì dùng lúc đó sao? Xin lỗi hắn tôn nghiêm nam nhân không cho phép hắn làm như vậy.

Nhìn Tiêu Minh bước đi xa Lâm Yên Nhi trong lòng là một vạn con thảo nê mã chạy qua. Nàng đường đường là yên kinh đệ nhất mỹ nữ, nay hạ mình đến xin làm vợ hắn, vậy mà còn bị người ta ghét bỏ. Cho dù chỉ là giả, nhưng là có một người vợ đẹp sống ở bên cạnh, ngày ngày để ngắm rửa con mắt rồi thì khoe với bạn bè không phải là rất tốt sao? Không còn cách nào khác nàng đành phải xuất ra chiêu bài cuối cùng.

Nàng đột nhiên từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng, lớn tiếng nói: “Tiêu Minh trong tấm thẻ này có 5 triệu, nếu ngươi chịu...” Nàng còn chưa có nói hết câu là “nếu ngươi chịu lấy ta thì ta sẽ đưa cho ngươi.”

Thì như là một cơn gió thổi qua mặt Lâm Yên Nhi, Tiêu Minh đã xuất hiện bên cạnh nàng từ lúc nào. Hắn một tay ôm eo nàng, một mặt ân cần nói: “Vợ yêu đừng nói như vậy, lấy được ngươi là phúc tu luyện 18 đời của ta. Ta làm sao có thể nỡ bỏ ngươi đây! Đi chúng ta lập tức đi làm giấy hôn thú.” Nói rồi Tiêu Minh ôm eo nàng đưa nàng đi, một tay khác đồng thời kéo lấy vali của nàng.

Lâm Yên Nhi theo quán tính bước theo Tiêu Minh nhưng là cũng không có quên nhìn lại bàn tay đang giơ lên cao vừa nãy còn đang cầm lấy thẻ ngân giờ đã trống rỗng không còn gì của nàng. Nàng đưa tay xuống trước mặt, lật qua lật lại kỹ càng xem xét cuối cùng xác nhận là thẻ ngân hàng thật đã bị lấy đi. Mà người lấy đi không ai khác chỉ có thể là Tiêu Minh, Nhưng tốc độ này cũng thật là quá nhanh đi. Thật đúng như ông cha đã từng nói, đứng trước một số hoàn cảnh đặc biệt con người có thể bọc phát ra lực lượng không tưởng. Có lẽ tên này là tham tài quá độ đi, tham đến nỗi chỉ nghe đến tiền thôi là có thể vượt qua giới hạn cơ thể con người a!

----------

Khu Biệt thự Nhật Lâm, tại trong ngôi biệt thự nhà của Tiêu Minh.

Hắn đang ngồi trước bàn ăn phòng khách, phía đối diện đương nhiên là Lâm Yên Nhi. Sở dĩ giờ này hai người ở đây là vì Lâm Yên Nhi muốn trước cất gọn đồ đạc đồng thời nghỉ ngơi sau đó mới đi làm giấy hôn thú vào hôm sau nên Tiêu Minh mới trước dẫn nàng về nha.

Lâm Yên Nhi nhìn đánh giá nội thất xung quanh một chút rồi nói: “Thật không ngờ ngươi cũng là kẻ có tiền, có thể ở được biệt thự xem ra nhà ngươi cũng không phải là loại tầm thường. Xem ra bổn tiểu trong thời gian ở đây sẽ bớt được không ít cực khổ.”

Tiêu Minh thì là bĩu môi tức giận đáp lại: “Cái gì mà không tầm thường, đây đều là bố mẹ ta khổ cực kinh doanh mới mua được cho ta có được không? Ngươi cũng đừng có mà thái độ đánh giá qua loa như vậy.”



‘Đắc ý cái gì, nếu là ngươi thấy được biệt thự nhà ta để xem ngươi còn có thể nói vậy không?’ Lâm Yên Nhi trong lòng hậm hực, nhưng trước mắt phải ở nhờ nhà Tiêu Minh nên nàng tạm thời chỉ có thể nhịn.

“Còn nữa!...” Tiêu Minh tiếp tục nói : “ đừng tưởng ở đây thì ngươi có thể tiếp tục sống phong cách tiểu thư của ngươi ở Kinh Thành. Nói cho ngươi biết, gả gà theo gà, gả chó theo chó. Nếu đã là vợ thì bắt đầu từ hôm nay ngươi phải chăm lọ việc bếp núc dọn dẹp trong căn nhà này, đừng có mà lười biếng.”

“Cái gì!... ngươi để bổn tiểu thư làm việc nhà cho ngươi sao?” Lâm Yên Nhi nghe vậy liền vỗ bàn đứng dậy hét lớn.

“Đúng vậy!...” Tiêu Minh không hề bị lay động mà còn khoanh tay trước ngực một bộ thản nhiên đáp lại: “Nếu ngươi cảm thấy không chịu được thì có thể cuốn gói ra về, về nhà mẹ đẻ của ngươi.”

Lâm Yên Nhi lập tức như là quả bóng xì hơi, nàng ngồi phịch xuống ghế thở dài. Ai bảo nàng có việc cần nhờ người ta đây, vậy là nàng liền giơ lên một ngón tay nói: “Nếu ngươi không để ta phải làm việc nhà thì ta sẽ cho ngươi 1 triệu.”

Nghe vậy Tiêu Minh lập tức tức dận vỗ bàn đứng dậy, một bộ nghĩa chính ngôn từ: “Ngươi cho rằng tôn nghiêm nam nhân của ta!...” nói đến đây dừng lại một chút hắn thay đổi một giọng điệu nịnh nọt nói: “Sao có thể để vợ mình làm việc nặng nhọc được, ngươi yên tâm từ nay mọi việc trong nhà là do ta bao tất, vợ yêu chỉ việc là nghỉ ngơi và vui chơi thoải mái thôi a.”

Lâm Yên Nhi nhếch miệng cười, trong lòng thầm nghĩ ‘tưởng ngươi có thể cứng rắn như thế nào hóa ra vẫn không thể thay đổi được bản chất con người của mình.’

Sau đó Tiêu Minh đi làm cơm cho cả 2 người cùng ăn, Lâm Yên Nhi lại được một phen kinh ngạc trước tài nấu nước của Tiêu Minh. Nàng thật không ngờ Tiêu Minh lại có thể nấu ăn ngon như vậy, có thể nói là còn hơn các đầu bếp của nhà nàng, đây cũng là quá khoa trương đi?

Bởi vậy Lâm Yên Nhi cũng là không tiếc lời khen ngợi tài nấu ăn của hắn. Tiêu Minh nghe vậy chỉ là nhếch miệng: “Đừng kinh ngạc! Tài năng của ca ngươi còn chưa biết nhiều lắm, này chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Cũng chỉ là bởi vì sống một mình nên mới chịu khó rèn luyện một chút trù nghệ thôi.”

Lâm Yên Nhi khóe miệng giật giật, ‘trang ngươi lại tiếp tục trang đi, chỉ mới khen có một chút đã bắt đầu tự luyến’. Nghĩ trong lòng là vậy nên nàng quyết định không tiếp tục để ý đến hắn, miễn cho con hàng này tiếp tục tự luyến.

Bất chợt cảm thấy có chút khát nước Lâm Yên Nhi đối với Tiêu Minh nói: “Tiêu Minh ta cảm thấy có chút khát nước ngươi đi rót cho ta 1 ly nước đi.”

Tiêu Minh thì thản nhiên Bĩu môi khinh thường đạo: “Có chân, có tay sao không tự đi mà lấy.”



Như đã lường trước được điều này, Lâm Yên Nhi giơ lên 1 ngón tay: “1 ngàn!...”

Đúng như dự đoán của nàng, như là một cơn gió chỉ một phút sau Tiêu Minh đã xuất hiện với một ly nước thủy tinh đầy nước tinh khiết ở bên trong: “Nước tinh khiết tốt cho sức khỏe, của ngài đây thưa tiểu thư.”

“Tốt lắm!” Lâm Yên Nhi hài lòng gật đầu cho Tiêu Minh một cái điểm tán đồng thời nhếch miệng trong lòng thầm nghĩ: ‘Tên này thật là dễ đoán!’

Mà Tiêu Minh thì trong lòng nước mắt chảy ròng, hắn thật muốn cho bản thân mình một đấm: ‘Mẹ nó! Cứ nghe thấy chữ tiền thôi là mình lại kìm lòng không được mà hành động theo bản năng, nhục quá a!’

Quả thật vậy cứ nghe thấy tiền là tay chân của Tiêu Minh lại không còn nghe theo lý trí của hắn nữa mà cứ hành động theo bản năng vậy. Cho dù là lý trí của hắn liên tục gào thét rằng “Tôn nghiêm của nam nhân a!”

-----------

Thứ 2 đầu tuần sau. Trường Cao Trung Vân Hải, hơn 7h sáng.

Tiêu Minh đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ nhân sinh. Hắn cuối tuần trước đã cùng Lâm Yên Nhi đi làm giấy hôn thú. Sau đó Lâm Yên Nhi liền liên hệ với cha mình ở kinh thành để ông ta đi tiếp chuyện với Tiêu gia. Sau cùng Tiêu gia cũng đã công bố rằng Lâm Yên Nhi và Tiêu Minh đã kết hôn, Lâm gia và Tiêu gia từ nay chính thức trở thành thông gia thì chuyện sóng gió ở kinh thanh mới kết thúc. Các nhà lúc trước đối với Lâm gia ra tay cũng nhao nhao rút lui, còn cử đại diện đến tỏ rõ mọi chuyện lúc trước là hiểu lầm.

Lâm gia mặc dù biết đám người kia lòng lang dạ sói nhưng là vì muốn ổn định thời cuộc nên cũng chấp nhận làm hòa. Lâm gia cũng từ đây có thể yên tâm ổn định phát triển làm ăn bởi vì từ giờ bọn họ có một cái ngưu bức ầm ầm thông gia, ai muốn động động đến bọn hắn cũng phải cân nhắc một chút phân lượng của mình.

Ngồi nghe Lâm Yên Nhi hào hứng kể lại những chuyện này Tiêu Minh trong lòng là cảm thấy đậu đen rau muống. Hắn mặt đen nhìn Lâm Yên Nhi thầm nghĩ ‘có cần phải cao hứng như vậy sao? Đây là chuyện đương nhiên mà ai cũng có thể đoán được a! Là ai mới đầu còn kêu gào các kiểu không chịu lấy đây? Ai!~~... Nữ nhân a, thật là khó hiểu! Thay đổi cứ xoành xoạch vậy.’

Đương nhiên đây chỉ là hắn thầm nghĩ trong lòng cũng không có nói ra, không lại chọc cô nàng tiểu thư này không vui. Mà nói đi cũng phải nói lại cô nàng này cũng thật khó chiều. Đi ăn nhờ ở đậu mà cứ đòi hỏi cái này đến cái khác, sai hắn làm việc này đến việc khác. Ngươi nói có vợ nào vô dụng như vậy sao? Việc nhà không làm, chỉ có nằm chơi. Tất cả mọi việc đều đổ hết cho người chồng này làm.

‘Ai!~~... Nhưng mà nể nàng cho ta rất nhiều tiền đành nhịn vậy.’ Cuối cùng Tiêu Minh thầm nghĩ cho mình một cái an ủy.