Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 7: Tái Ngộ Lâm Yên Nhi




Chương 7: Tái Ngộ Lâm Yên Nhi

Mấy ngày sau. Vân Hải, Tùng Lâm, Chiết Giang.

gần 9h sáng trường cao trung Vân Hải, tại lớp 12 ban 3.

Bây giờ đang là giờ giải lao sau tiết 1, Tiêu Minh đang là vui vẻ buôn chuyện với lũ bạn của mình. Lúc này Diệp Mân từ phía sau khoác cổ Tiêu Minh, hắn thân thiết cười nói : “Này Tiêu Minh, tuần sau nhà ta có tham gia một buổi dạ hội ngươi có muốn cùng đi không? Nói cho ngươi biết ở đó có rất nhiều tiểu thư quyền quý xinh đẹp đó nha.”

Nghe vậy Tiêu Minh mắt lập tức sáng lên hắn quay đầu lại nhìn Diệp Mân dùng giọng nghi ngờ hỏi: “thật sao!?...”

“Nghe ngươi nói kìa, đây là tiếng người sao? Có nghi ngờ anh em như vậy sao? Ta đã có bao giờ lừa ngươi chưa?” Diệp Mân lập tức không vui nói ra, hắn thật không nghĩ tới chỗ bạn bè với nhau vậy mà lại không tin tưởng hắn như vậy, lương tâm đều là bị chó gặm cả rồi hay sao?

Tiêu Minh thì một mặt ghét bỏ nhìn hắn, khinh bỉ đáp lại: “xin lỗi trong số bạn học ta không tin nhất đó chính là ngươi. Không chỉ ta mà tất cả mọi người đều vậy, ai mà chưa từng gặp độc thủ của ngươi? Không tin ngươi có thể hỏi mọi người.”

Diệp Mân lập tức mặt đen lại, nhưng là hắn cũng theo lời Tiêu Minh ngẩng đầu lên định hỏi mọi người, nhưng là.... Vừa này còn đang xum xuê chuyện trò mọi người đã tản ra xa lúc nào không hay, tất cả đều cố gắng cách xa hắn, thái độ tránh hắn như là tránh ôn dịch đồng dạng. Chính xác là khi hắn vừa nhắc tới từ yến hội là mọi người ngay lập tức tránh xa hắn, có mấy người còn đứng sát cả vào góc tường sợ bị hắn tia trúng.

Nhìn thấy cảnh này Diệp mân khóe miệng giật giật. Cái gì a! Có bạn bè không tin nhau như vậy sao? Uổng công hắn xem lũ này là bạn a! Diệp Mân thậ sự cảm thấy có chút đau đớn trong lòng. Hắn tằng hắng một tiếng xóa tan bầu không khí xấu hổ, sau đó ngại ngùng nói: “ừm! Ta nghĩ là mọi người đối với ta tồn tại cái gì hiểu lầm...”

“Không dám hiểu lầm đâu, lần trước ngươi bảo với ta cùng đi xem trộm mỹ nữ tắm kết quả lại thành ra đi bắt t·ội p·hạm g·iết người...” Trương Dại Sơn ai oán đứng ở góc tường trách móc.

Long Bá ở bàn cách xa cũng lập tức phụ họa: “lần trước ngươi bảo với ta là mời ta đi ăn hủ tiếu ở nhà hàng cao cấp, kết quả lại là đi bắt giao dịch phi pháp m·a t·úy số lượng lớn. Hại ta suýt chút nữa trúng đạn lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân.”

“ta nữa, ta nữa...” Lưu Đồng cũng gia nhập tổ kể khổ: “hồi tháng trước hắn mời ta đi bar xem vũ công xinh đẹp múa cột. Ai ngờ lại là đi điều tra tên g·iết người hàng loạt, hại ta tối về không ăn được cơm vì thấy quá nhiều xác c·hết thối rữa.”

“Ta cũng khổ không kém các ngươi a! Hai tháng trước hắn bảo ta đi bãi biển tắm cùng các tiểu thư xinh đẹp tiện thể ngắm các nàng mặc bikini. Nhưng ai ngờ cuối cùng lại là lên trên đảo đánh nhau với khủng bố giải cứu con tin a! Hại ta một lần được uống no nước biển suýt c·hết.” Dương Phàm ai oán ngồi xuống sàn dùng ngón tay vẽ mấy vòng tròn, bộ dạng rất là thảm thương nói ra.

Hắn tiếp tục than thân trách phận nói tiếp: “Các ngươi ít ra còn có chút cơ bắp nhưng ta chỉ là thuần túi một văn nhân, biết được chút y thuật mà thôi nào có hiểu được cái gì chiến đấu nha, chỉ tổ vào chịu đòn mà thôi. Cuối cùng ta mới biết sở dĩ hắn gọi ta đi là để làm heahler cứu chữa con tin tại chỗ a!”

Đám bạn đều tham gia đương nhiên là sẽ không thiếu phần của Tiêu Minh, hắn cũng một mặt ghét bỏ nhìn Diệp Mân nói ra: “Ta cũng đâu kém gì! Hắn nói với ta là đi tìm kho báu để lại của một trọc phú. Nhưng sự thật là đi điều tra ngôi nhà ma, cuối cùng gặp ma thật làm ta suýt tè ra quần. Cũng may là mồ tổ bóc khói xanh nên chúng ta mới có thể chạy thoát được một mạng.”

“Ta nữa, ta cũng....”



“Ta nữa...”

“...”

Diệp Mân nhất thời bị liên tục mấy lời kể tội làm cho choáng váng đầu óc. Hắn nhất thời đỏ mặt xấu hổ. Hắn cũng là không có cách nào a! Phụ thân liên tục giao cho hắn mấy cái nhiệm vụ để hắn rèn luyện mà hắn lại cảm thấy cô độc nên với phương châm là có bạn có bè thì mọi người đều vui nên là hắn mới gọi lũ bạn đi cùng đó chứ! (Thực ra thì là ta khổ có người chịu khổ cùng thế mới vui @@~~)

Chán vì lũ bạn không hiểu được nỗi khổ tâm của mình, hắn quyết định biện giải cho mình một chút: “Các ngươi đừng hiểu lầm ta thật sự là không muốn hố các ngươi a! Ta là thật sự muốn đưa các ngươi đi chơi giống như lời mời ban đầu a. Ai dè giữa chừng lại xảy ra chuyện a. Đây hoàn toàn là trùng hợp các ngươi phải tin ta a!”

Diệp Mân nói xong nhún nhún vai biểu hiện vô tội mặc dù mấy lời này chính hắn cũng không tin. Nhưng là có biện giải vẫn còn hơn không nha!

‘Tin ngươi mới có quỷ!...’ Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người xung quanh.

Nhìn thấy đám bạn mình b·iểu t·ình Diệp Mân lại nhún nhún vai. Không tin cũng được nha dù sao hắn cũng đoán trước là như vậy. Hắn nhìn về phía Tiêu Minh hỏi lại: “Mặc dù các ngươi không tin ta, nhưng là lần này ta lấy tín dự ra bảo đảm lần này yến hội là thật. Tiêu Minh ngươi có đi không?”

“Đừng a Tiêu Minh tín dự của hắn không đáng 1 đồng.” Đám bạn xung quanh dường như là đồng loạt kêu lớn tiếng lên.

Nghe vậy Diệp Mân khóe miệng giật giật. ‘Nghe đi, nghe đi đây là tiếng người sao? Có bạn bè như vậy sao?’ Diệp Mân dường như là tiếng lòng gào thét nhưng hắn không thử nghĩ lại xem chính hắn đã hố đám bạn mình có bao nhiêu thảm? Hắn hoàn toàn là gieo nhân nào gặt quả ấy nha.

Suy nghĩ một lúc Tiêu Minh đáp lại: “mặc dù tín dự của ngươi đã bị chó gặm, nhưng mà ta vẫn sẽ quyết định cùng với ngươi tham gia yến hội lần này dù sao dạo gần đây ta cũng không có việc gì làm. Cứ thử tin ngươi một lần nữa xem sao!”

“haha! Như thế mới là anh em tốt của ta chứ!” Diệp Mân lập tức mừng rỡ lần nữa khoác tay lên cổ Tiêu Minh nói ra.

Mà thấy vậy đám bạn lập tức xúm lại với nhau thì thầm to nhỏ.

“Các ngươi đoán xem lần này sẽ là chiến dịch gì?” – Long Bá.

“Ta đoán chắc cũng phải là tiêu diệt trùm Mafia.” – Dương Phàm.



“Dám là như vậy lắm chứ!...” – Trương Đại sơn.

“Ai! Khổ thân Tiêu Minh a không biết lần này có về lành lặn không đây?” – Lưu Đồng.

“...”

Diệp Mân nghe vậy lại là khóe miệng giật giật, hắn thật muốn cho lũ khốn này một trận a! ‘Ít ra các ngươi cũng có thể nể mặt ra chỗ khác bàn a. Các ngươi làm thế rất có thể sẽ làm cho Tiêu Minh hắn sợ mà chạy mất a! tâm hồn đen tối a!’ Diệp Mân trong lòng liên tục gào thét, đồng thời cái trán cũng nổi gân xanh cố gắng kiềm chế hết mức để không đập bọn khốn trước mặt một trận.

--------------

Buổi chiều tầm hơn 4h chiều, Tiêu Minh đang đi dạo trên đường phố đông đúc. Hắn chỉ là muốn đi ngắm cảnh một chút cho khuây khỏa đầu óc mà thôi. Bất chợt một giọng nói có chút quen tai vang lên từ phía sau: “Tiêu Minh!...”

Giật mình khi có người bất ngờ gọi tên mình, hắn theo bản năng quay người lại nhìn xem. Chỉ thấy lúc này trước mặt hắn là một vị đại mỹ nữ dáng người yêu kiều, thân hình có lồi có lõm. Tiêu Minh ánh mắt nhất thời bị cuốn hút lấy thầm nghĩ ‘tiểu gia ta từ lúc nào mà lại quen được với một vị đại mỹ nữ như vậy?’. Nhưng rồi hắn kinh ngạc phát hiện vị đại mỹ nữ này có chút quen mắt. Sau mấy giây hắn nhận ra là bản thân vậy mà thật sự nhận biết vị mỹ nữ này.

Vị mỹ nữ này không ai khác chính là Lâm Yên Nhi. Không sai chính là cô nàng Lâm Yên Nhi có hôn ước với hắn, sau đó đã dùng 6 triệu để mua hắn viết giấy bỏ vợ. Nhưng là nàng còn đến đây làm gì gì chẳng phải chuyện giữa 2 người đã xong rồi sao? Từ đây ngươi đi cầu độc mộc ta đi đường ta của ta a. Vậy sao giờ vẫn còn đến tìm hắn là sao?

Suy nghĩ một hồi Tiêu Minh giật mình nghĩ đến 1 khả năng. ‘Chẳng lẽ nàng tiếc tiền cho nên bây giờ muốn tới đòi lại hay sao? Nào có đạo lý đó! Tiền đã đưa ra còn muốn lấy lại? Tốt nhất vẫn là nhanh chóng tránh khỏi đây mới tốt.’ Suy nghĩ liền làm Tiêu Minh lập tức quay người lại, nhanh chóng bước nhanh rời đi chỉ để lại một mình Lâm Yên Nhi kinh ngạc đứng hiu hắt trong gió mùa thu.

Mà về phần Lâm Yên Nhi nang khổ sở đi máy bay từ Yên Kinh tới đây để gặp Tiêu Minh cũng đâu có dễ dàng. Vậy mà vừa mới mừng rỡ vì có thể nhanh chóng gặp được Tiêu Minh đang đi dạo trên đường, nàng mất công đi tìm thì nam nhân này lại có thể vừa mới nhìn thấy mặt nàng thôi mà đã vội vàng bỏ chạy, tránh nàng như tránh tà vậy.

Nàng có xấu xí đến nỗi khiến cho người ta vừa nhìn thấy mặt đã vội vàng bỏ chạy như vậy sao? Phải biết tại Kinh Thành biết bao nhiêu vị công tử ca muốn được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của nàng ngoái đời thực mà không được. Vậy mà tên nam nhân lại có thể làm ra hành động sỉ nhục nàng như vậy.

Lâm Yên Nhi lập tức bị tức giận đến đầu bóc khói. Nàng kéo theo vali đồ đạc tức giận đuổi theo Tiêu Minh đồng thời miệng hét lớn: “Ngươi tên khốn nạn này đứng lại ngay cho ta... đứng lại!”

Nhưng là nàng càng hét lớn Tiêu Minh thì lại càng tăng nhanh tốc độ, khoảng cánh giữa 2 người càng lúc càng kéo ra, mà càng lúc thì càng có nhiều người đi đường kinh ngạc đứng lại nhìn xem cảnh này. Ai cũng cho rằng đây kà một đôi tiểu tình nhân đang hờn giỗi.

Bất lực nhìn khoảng cách 2 người càng lúc kéo càng xa, nàng chỉ là một thân liễu yếu đào tơ, lại thêm kéo một valy nặng chịch sao có thể chạy lại Tiêu Minh được a! Nhưng rồi nàng chợt linh quang chợt lóe, nàng cười gian thầm nghĩ ‘để xem ngươi còn chạy được tới khi nào!’ Nàng bớt chợt lớn tiếng hô: “Lão công ngươi sao có thể như vậy a! Chẳng phải lúc trước cầu hôn ngươi bảo sẽ chăm sóc cho ta cả đời hay sao? Vậy mà bây giờ ngươi nỡ lòng nào bỏ rơi ta.”

Nói rồi nàng chợt dừng lại bưng mặt khóc lớn, nhưng là phía sau đôi bàng tay kia là khóe miệng miệng đang cười gian của nàng. Nghe thấy câu nói kia của nàng không chỉ Tiêu Minh lảo đảo dừng lại mà đám người đi đường cũng là kinh ngạc sau đó dùng anh mắt nhìn cặn bã nam nhìn hắn. Mọi người ở đây đều nghĩ thầm ‘hóa ra là một tên cặn bã nam a! Mà người con gái kia nhìn thế nào cũng đều là một đại nữ, thế mà hắn cũng có thể bỏ cho được. Thật khiến lòng người phẫn nộ a!’

Bị mọi người nhìn chằm chằm Tiêu Minh cho dù da mặt dày cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng là hắn kiên quyết không chịu ăn thiệt thòi như vậy! Hắn lập tức quay người lại bước chân nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Yên Nhi. Trước vẻ mặt cười thầm đắc ý chiến thắng của nàng, Tiêu Minh bất chợt làm ra vẻ mặt tức giận quát lớn noi:



“Cái gì mà bảo ta bỏ cô cơ chứ? Chẳng phải như vậy mới là đúng ý cô hay sao? Sao lúc cô và tình nhân ở bên nhau vui vẻ lắm cơ mà? Ngôi nhà kia đã không còn chỗ cho tôi rồi, cho nên tôi mới rời đi cho các người vừa lòng. Bây giờ cô tìm đến đây có phải hay không là bị tình nhân đá rồi cho nên mới nhớ đến tôi. Muốn nối lại tình xưa? Tôi nói cho cô biết không có cửa đâu!”

Tiêu Minh mỗi câu mỗi chữ đều nói rất rõ ràng, nhất là 2 từ “tình nhân” được hắn có tình nhấn mạnh như sợ mọi người không ái nghe thấy vậy. Mà Lâm Yên Nhi nghe Tiêu Minh nói thì đã là kinh ngạc đến há hốc mồm, á khẩu không nói thêm được một từ nào. Nàng là loại con gái không biết xấu hổ như vậy sao? Lấy chồng rồi vẫn còn bên ngoài kết giao tình nhân với người khác sao? Đáp án là không thể nào! Nàng tự nhân là mình rất hay bướng bỉnh tùy hứng nhưng là nếu như lấy chồng rồi thì cho dù cho đó là một tên phế vật vô dụng nàng cũng kiên quyết sẽ không cấu kết với người khác tìm niềm vui. Bởi vì nàng từ nhỏ đã được dạy rất kỹ về đức hạnh của người phụ nữ a!

Nhưng là dù nàng có thật sự sẽ không bao giờ như thế, nhưng hiện tại tất cả mợi người đi đường đều đã nhận định là một cái cô gái l·ẳng l·ơ bỏ chồng theo tình nhân a!

“Thì ra là thế, thảo nào người kia lại bỏ cả một cô vợ xinh đẹp như vậy.” – Người đi đường 1

“Đúng vậy a! Là đàn ông bị đội nón xanh ai cũng không thể nhin.” – Người đi đường 2

“Chậc chậc nhìn xinh đẹp như vậy hóa ra là loại con gái l·ẳng l·ơ...” – Người đi đường 3

“Nón xanh thì không thể nhịn, người anh em ta ủng hộ ngươi....” – Người đi đường 4

“Người ta thường nói càng đẹp càng độc cấm có sai....” – Người đi đường 5

“...”

Bị lọt vào giữa những tiếng nói chỉ trích của người đi đường, Lâm Yên Nhi nhất thời xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai. Nhưng là nàng biết hiện tại có giải thích cái gì cũng thành vô dụng. Việc quan trọng trước mắt vẫn là phải tìm cách ổn định tên Tiêu Minh này để hắn chấp nhận gặp riêng nàng.

Nàng liền nhẫn nhịn lấy tức giận, tiến lên nắng lấy cánh tay Tiêu Minh, làm ra một bộ mặt hối lỗi nức nở nói: “Lão công! Ta biết ta sai rồi, xin hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ sửa đổi. Xin hãy tha thứ cho ta a!”

Thấy biểu bộ này của cô nàng tiểu thư ngạo kiều, Tiêu Minh cố nén muốn cười xúc động. Hắn làm ra bộ mặt nghiên túc nói: “Được rồi! Vậy ngươi đi theo ta, ta cố gắng nghe xem ngươi muốn nói những gì. Nếu là nói không hợp ý ta thì từ đây về sau đừng đến gặp ta nữa.”

Lâm Yên Nhi khóe miệng giật, cố nén muốn đánh người xúc động, nàng cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Vâng!...”

“Hử?...” Tiêu Minh vẻ mặt khó chịu nhìn nang.

Thấy vậy Lâm Yên Nhi mới vội vàng đỏ mặt sửa lại lời nói : “Vâng! Thưa lão công...”

Nghe vậy Tiêu Minh mới vui vẻ quay người bước đi, để lại phía sau Lâm Yên Nhi cúi đầu xấu hổ kéo vali đi theo hắn trong hàng trăm ánh mắt dè bỉu của người đi đường. Ai bảo lúc đầu nàng nhận hắn làm lão công cái gì, đây hoàn toàn là tự làm tự chịu a!