Chương 6: Tiêu Gia Kinh Khủng
Lâm Yên Nhi không thể hiểu nổi tại sao cha của nàng lại đối với nàng tức giận như vậy. Từ trước đến nay cha luôn hết mực yêu thương chiều chuộng nàng chưa từng giận mắng nàng một câu vậy mà hôm nay lại gầm thét mắng nàng.
“Ngươi!” Nhìn thấy con gái vẫn không ý thức được lỗi lầm của mình, Lâm Lỗi quá tức giận liền vung tay lên muốn đánh nàng.
Lâm Yên Nhi sợ hãi trừng tròng mắt. Cha vậy mà muốn đánh nàng, nàng lập tức theo bản năng co rụt cổ, nhắm mắt lại như là làm như thế có thể bớt chút đau đớn vậy. Đúng lúc bàn tay lâm lỗi sắp tát trúng mặt Lâm Yên Nhi thì một đôi tay kiều tiểu nhanh chóng bắt lấy tay của hắn.
“Lão công xin bớt giận, Yên Nhi chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện có gì cứ từ từ dạy bảo nó là được rồi.” Người giữ lại cánh tay Lâm Lỗi là vợ của hắn Khương Thục Nhan. Nàng là một cái mỹ phụ trung niên, dáng người kiều tiểu xinh đẹp, dù đã hơn 38 tuổi nhưng mà nhan giá trị vẫn còn. Có thể thấy Lâm Yên Nhi được thừa hưởng rất lớn sắc đẹp từ nàng.
Mà Khương Thục Nhan giờ này mắt rưng rưng nước mắt, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lâm Lỗi.
Thấy vợ mình như vậy Lâm Lỗi cũng là bỏ tay xuống nhưng là hắn tức giận chỉ Khương Thục Nhan mắng: “Nhìn đi, nhìn đi!... Con gái ngoan của ngươi gây ra chuyện tày đình gì? Thật đúng là mẹ chiều con hư mà.”
Nghe cha mắng mẹ mình, mà mẹ thì chỉ dám cúi đầu chịu trận. Lâm Yên Nhi rốt cuộc nước mắt chảy ra không ngừng được. Nàng thút thít lau vội hai hàng nước mắt đồng thời đối với cha nàng nói ra:
“Cha!... Xin ngươi đừng mắng mẹ, nếu ta có gây ra chuyện gì xin ngươi cứ nói cho ta biết, ta cam nguyên chịu phạt.”
“Được Lắm, được lắm....” Lâm Lỗi bị tức quá mà phá lên cười. “Thế ta hỏi ngươi chuyện giấy bỏ vợ là như thế nào?”
Lâm Yên Nhi nhất thời giật nảy mình. Sao lại là chuyện này? Chẳng phải chuyện này nàng đã giải quyết êm xuôi cả rồi sao? Tại sao cha nàng lại còn vì chuyện này mà tức giận? Nàng vội vã đáp:
“Cha chuyện này ta và tên kia đã thỏa thuận với nhau, hoàn toàn là ngươi tình ta nguyện, còn có thể có chuyện gì sao?”
“Không phải là chuyện gì! Mà là chuyện vô cùng lớn.” Lâm Lỗi tức giận cái trán nổi gân xanh. Thật là con gái của hắn đến giờ vẫn chưa nhận ra vẫn đề của việc mình làm.
“Ta biết ngươi không muốn mối hôn sự này. Nhưng thân là một thành viên của gia tộc ngươi phải vì gia tộc mà hi sinh chuẩn bị. Gia tộc Tiêu gia là đệ nhất gia tộc tại Yên Kinh, chúng ta chống lại không được. Cho nên mối hôn sự ngươi không muốn cũng phải đáp ứng. Nhưng đằng này ngươi lại kéo cả gia tộc vào họa diệt vong có biết không hả?”
“Cha, ngươi có nói quá không. Như đã nói trước đó tên kia ký giấy bỏ vợ là ngươi tình ta nguyện, Tiêu gia sao lại còn có thể vô lý bắt ép chúng ta a!” Lâm Yên Nhi vô cùng kinh ngạc đáp lại.
Lâm Lỗi trừng mắt con gái của mình, hắn lớn tiếng nói: “ Ngươi còn dám nói như vậy? Ai mà chẳng biết tên tiểu tử kia là một tiểu tử nghèo ở một nơi hẻo lánh chưa hiểu sự đời. Chắc chắn là ngươi đã dùng thủ đoạn gì đó bắt ép hắn viết giấy bỏ vợ.”
Lâm Yên Nhi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Ta không có! Ta là dùng tiền mua hắn viết giấy bỏ vợ a! Hắn cũng là rất vui vẻ đồng ý.”
Lâm Lỗi lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không quan trọng ngươi dùng tiền mua hắn hay không, nhưng mà người ngoài đang đồn ầm lên lên là ngươi uy h·iếp tiểu tử Tiêu gia, mà lại lý lẽ rất hợp tình hợp lý. Chuyện này đã như ván đóng thuyền rồi.”
“Ngươi biết không điều này chắc chắn sẽ làm Tiêu gia rất phẫn nộ, sẽ là đại họa diệt tộc với Lâm gia ta a!”
Lâm Yên Nhi nghe vậy liền che miệng sợ hãi: “Cha, có nghiêm trọng như vậy sao? Dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử nghèo phế vật mà thôi nha.”
Đáng tiếc Lâm Lỗi lại dùng thực tế nói cho nàng biết: “Chính là nghiêm trọng như vậy. Ngươi phải biết Tiêu gia hiện tại như mặt trời ban trưa. Gia tộc họ Tiêu chẳng khác gì là gia tộc hoàng gia ở cổ đại cả. Mà ngươi biết thế nào là gia tộc hoàng gia sao?”
“Đó chính là một giọt máu đào quý hơn hàng vạn tính mạng thứ dân. Tiểu tử đó mặc dù chỉ là tiểu tử nghèo bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng hắn cũng là Tiêu gia trực hệ dòng chính. Giống như là ở cổ đại hoàng tử bị biếm làm thứ dân vậy, nhưng nếu như là ai đó dám ra tay làm hại họ thì cho dù là quan viên trong triều cũng sẽ mắc tội khi quân phạm thượng, phải bị tru di toàn tộc.”
“Tiểu tử kia chính là như thế, mặc dù bị vứt bỏ nhưng mà nếu ngươi dám động tới hắn chính là đang công khai đánh mặt Tiêu gia, là khi quân phạm thượng ngươi có biết không? Tiêu gia cho dù không muốn nhưng vì bảo vệ mặt mũi cũng sẽ lôi đình trả thù, diệt toàn bộ nhà ta.”
Nghe đến đây thì Lâm Yên Nhi đã hoàn toàn bị kinh sợ. Vì cái gì a! Một tên tiểu tử nghèo mà thôi lại có thể có giá trị như vậy, còn hơn cả Lâm gia của nàng. Đắc tội hắn lại có thể khiến cho cả gia tộc nàng vạn kiếp bất phục. Chỉ vì hắn sinh ra đã mang trong mình dòng máu Tiêu gia hay sao?
Không, không thể nào nàng dù sao cũng quyết không khuất phục tên kia. Nàng phải tìm cách thoát khỏi sự trói buộc của tên kia. Đúng rồi hiện tại tiêu gia vẫn chưa tỏ rõ ý kiến cái gì phải chăng là đã chấp nhập thư bỏ vợ kia? Đúng vậy chắc chắn là vậy nàng vẫn có thể không sao mà. Lâm Yên Nhi đầu não xoay chuyển tự bổ cứu cho mình, nghĩ vậy nàng lập tức có chút không chắc chắn nói ra:
“Nhưng hiện giờ vẫn chưa thấy tiêu gia động tĩnh gì a! Có phải là họ đã chấp nhận chuyện này không? Có phải ngài quá lo xa không?”
Thấy con gái ngây thơ đến nước này rồi mà vẫn còn nghĩ mọi chuyện êm đẹp như thế Lâm Lỗi chỉ biết thở dài, hắn tiện tay lôi lấy cái ghế gần đó lại rồi ngồi xuống, ánh mắt có chút buồn bã nhìn con gái mình nói:
“Ây~~! Con gái à, không phải là ta không muốn nghĩ như ngươi vậy. Nhưng là ngươi quá đánh giá thấp sự kinh khủng của Tiêu gia cùng thủ đoạn thiết huyết của họ. Bởi cái gọi là trước cơn bão trời yên biển lặng. Hiện giờ Tiêu gia họ không tỏ thái độ gì thứ nhất là vì mặt mũi, thứ 2 là vì muốn cho chúng ta một cơ hội để sửa sai việc này, thứ 3 là bọn họ tự tin rằng chẳng cần làm ra chuẩn bị gì vẫn có thể cho chúng ta lôi đình 1 kích, hủy diệt Lâm gia ta chỉ trong vòng 1 ngày. Đây là sự tự tin của đỉnh cấp gia tộc, chúng ta dù biết trước vẫn không thể phản kháng a!”
Nói đến cuối cùng Lâm Lỗi càng là thở dài, phần vì thương cảm cho đứa con gái số khổ của mình phần thì trách mình quá yếu đuối.
Lâm Yên Nhi thất vọng ngồi thẫn thờ xuống ghế, son môi trên bàn bị cánh tay nàng va phải rơi xuống mấy cây nhưng là hiện giờ nàng không có tâm trạng mà đi nhặt chúng lên nữa. Chợt đúng lúc này trong đầu nàng hiện lên hình bóng một người, nàng chợt mừng rỡ đối với cha mình nói ra:
“Đúng rồi cha, chẳng phải vẫn còn Vân Bằng huynh sao? Huynh ấy vừa trở về thăm nhà mấy hôm nay. Huynh ấy là người thông minh kiệt xuất, với lại cũng có rất nhiều mối quan hệ biết đâu có thể giúp được chúng ta? Cứ thử liên hệ huynh ấy nhờ giúp đỡ xem a.”
nghe đến cái tên Lương Vân Bằng, Lâm Lỗi lập tức khinh thường cười lạnh: “cái mà là tuổi trẻ tuấn kiệt cơ chứ! Ngươi ở đây không biết nhưng ngay vừa rồi ta vừa nhật được tin tức, hắn nghe tới ngươi vì hắn mà từ chối hôn sự của Tiêu gia đa lập tức xanh mặt, ngay trước mặt mọi người phủi sạch quan hệ với ngươi! Chuyện này giờ chắc đã truyền khắp yên kinh không tin ngươi có thể gọi điện cho hắn để xác minh.”
Lâm Yên Nhi trừng mắt kêu lớn “không thể nào!” sau đó vội vàng lấy ra điện thoại gọi cho Lương Vân Bằng. Điện thoại kết nối đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: “alo! Là Yên Nhi sao?”
Lâm Yên Nhi gấp rút trả lời: “là ta! Vân Bằng huynh chuyện của ta ngươi chắc cũng biết rồi, ngươi có thể giúp ta sao?...”
Nhưng đáp lại nàng chỉ là giọng lạnh lùng của Lương Vân Bằng: “giúp? Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào đây? Đem cả nhà góp vào chống đối Tiêu gia sao? Yên Nhi à ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi biết không chuyện này ngươi suýt tý nữa là đem cả nhà ta cũng hại ngươi có biết không?... Xin ngươi làm chuyện gì cũng đừng kéo cả nhà ta vào vũng nước đục này được không? Bởi vì đại giới này quá lớn ta trả không được a!...”
Nói xong câu cuối Lương Vân Bằng lập tức cúp điện thoại, hắn hiện tại không muốn cùng Lâm gia có quá nhiều liên hệ. Mà Lâm Yên Nhi giờ phút này thì đã hoàn toàn ngốc trệ, điện thoại rơi ra khỏi tay nàng lúc nào không hay. Nàng thật không ngờ thanh mai trúc mã của nàng, một vị tuổi trẻ tuấn kiệt vậy mà lại vì chuyện này cùng nàng trở mặt không quen biết. Nàng bất chợt cảm thấy vô lực 2 tay buông thõng xuống, 2 hàng nước mắt không ngừng chảy ra, đây đều là những giọt lệ uất ức cộng với bất lực của nàng.
Nhìn thấy con gái mình biểu hiện, đã đoán trước được kết quả Lâm Lỗi liền nói: “ngươi cũng đừng trách Lương Vân Bằng chuyện này là ai thì cũng đều sẽ làm như vậy thôi. Bởi vì hắn là người thông minh nên hắn càng là sẽ lựa chọn như vậy nha!”
“ngươi vẫn là không biết được Tiêu gia kinh khủng, tuổi trẻ tuấn kiệt cái gì trước mặt bọn họ đều không lớn hơn con kiến. Ngươi biết không chỉ mới đây thôi mặc dù Tiêu gia còn chưa tỏ thái độ nhưng mà đã có rất nhiều kẻ khác nhiều gia tộc khác đối với tập đoàn của chúng ta tiến hành đả kích. Bọn chúng chẳng khác gì sói đói nhảy vào xâu xé chúng ta, hiện tại giá cổ phần công ty đã rút lại gần 1 nửa. Mà đây chỉ là bước đầu thôi nếu tiếp tục nữa chúng ta sẽ hoàn toàn bị xâu xé.”
Nói đến đây Lâm Lỗi cảm giác có chút bất lực, lại nhìn con gái mình một chút hắn thở dài nói tiếp: “Yên Nhi ngươi biết vì sao mọi người lại sợ Tiêu gia đến vậy không?”
Lâm Yên Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn cha mình, nàng vội vàng 2 tay lau đi nước mắt rồi hỏi lại: “vì cái gì?...”
Lâm Lỗi lập tức lâm vào hồi ức, một hồi hắn nói ra: “chuyện này xảy ra cách đây hơn 10 năm, lúc đó ngươi vẫn chỉ là một đứa bé không biết cũng là bình thường. Ngày đó nha kinh thành có 5 đại gia tộc đỉnh cấp sánh vai với nhau trong đó mạnh nhất là 2 gia tộc Tiêu gia và Hàn gia. 5 đại gia tộc mặt ngoài hòa hợp nhưng kỳ thực luôn luôn sóng ngầm lẫn nhau tranh giành sự ảnh hưởng.”
“Trong đó Hàn gia và Tiêu gia là luôn bất hòa nhất bởi vì ai cũng muốn trở thành gia tộc đệ nhất yên kinh. Rồi đến một ngày 2 bên cũng nổi lên c·hiến t·ranh toàn diện. Vốn tưởng đây sẽ là cuộc chiến cân tài cân sức lâu dài, 2 bên sẽ lưỡng bại câu thương nhưng là mọi chuyện không phải như vậy. Hàn gia hoàn toàn bị áp chế trên mọi phương diện, chưa đến 1 tuần Hàn gia đã b·ị đ·ánh bại và thôn tính, ngay cả 3 vị tông sư bảo vệ của gia tộc cũng dính bẫy của Tiêu gia mà bị g·iết sạch.”
Lâm Lỗi nói đến đây ngừng lại một chút, hắn bưng lên ly trà ấm người hầu chuẩn bị cho làm liền mấy ngụm sau đó nhìn con gái mình bộ dạng kinh ngạc một chút rồi tiếp tục nói: “kể từ đó hàng ngũ 5 gia tộc đỉnh cấp yên kinh thiếu mất Hàn gia. Hàn gia vì để bảo toàn đã chủ động dâng lên rất nhiều tài vật tạ lỗi với Tiêu gia, cuối cùng được tha cho nhưng mà cũng co rút lại trở thành nhị lưu gia tộc. Kể từ đó mọi người mới hiểu được rằng Tiêu gia không thể phạm.”
Nghe đến hiện tại thì Lâm Yên Nhi đã hoàn toàn biết được mình phạm sai lầm như thế nào. Bởi vì ngay cả gia tộc đỉnh cấp ngang hàng với mình mà bọn họ còn tiêu diệt dễ dàng như vậy, thì chỉ là 1 cái tam lưu gia tộc như Lâm gia diệt đi có bao nhiêu dễ dàng a! Thậm chí là không cần động 1 ngón tay. Nàng vội vàng nắm lấy tay cha mình, nước mắt chảy ra vô cùng hối hận hỏi: “Cha! ... Ta giờ phải làm sao để sửa sai a? Ta!... ta thật sự không muốn gia tộc của chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt, ta không muốn như vậy a!”
Thấy Lâm Yên Nhi như vậy Lâm Lỗi liền cảm thấy đau lòng, hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Lâm Yên Nhi: “Ai!~~ ... Đứa con gái số khổ của ta. Giờ muốn cứu lấy gia tộc thì chỉ còn một cách mà thôi....”
...
Một lát sau, sau khi đã khuyên giải được Lâm Yên Nhi, Lâm Lỗi bước ra khỏi phòng để lại vợ mình là Khương Thục Nhan ở lại tiếp tục an ủy con gái. Lúc đi ra tới cửa Lâm Lỗi nghoảnh đầu nhìn về phía Vũ chí khôn lúc này đang đứng cúi đầu ở cửa phòng. Hắn thở dài nói ra:
“Khôn huynh, Yên Nhi trẻ người non dạ làm ra chuyện tày đình đã đành. Mà ngươi đường đường là một vị nội kình võ giả vậy mà cũng hồ đồ nốt. Ngươi vậy mà lại mềm lòng chiều theo ý của nàng để cho nàng tùi ý làm loạn. Ngươi thân là trưởng bối của nàng không ngăn cản nàng thì cũng thôi đi, đằng này ngươi lại còn...”
Lâm Lỗi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách móc Vũ Chí Khôn. Vũ Chí Khôn thì là xấu hổ cúi đầu không dám phản bác, hắn dùng dọng hối lỗi đáp: “xin lỗi gia chủ, đều là lỗi của ta mong gia chủ trách phạt.”
“Thôi thôi! Bỏ đi, dù sao mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Nhưng ngươi hãy nhớ để rút kinh nghiệm về sau đi...” Nhìn thấy Vũ Chí Khôn thành tâm hối lỗi, Lâm Lỗi lập tức khoát khoát tay bỏ qua chuyện này sau đó quay người rời đi.
“Vâng!...” hồi đáp 1 tiếng Vũ Chí Khôn cũng nhanh chân bước chân đi theo phía sau Lâm Lỗi.