Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 5: Yên Kinh Lại Nổi Sóng




Chương 5: Yên Kinh Lại Nổi Sóng

Yên Kinh.

Lúc này một tin tức cực kỳ chấn động được lan truyền khắp giới thượng tầng Yên Kinh.

Lâm Yên Nhi tiểu thư nhà họ Lâm ngay trong một buổi hội nhóm với các cô gái bạn học của mình đã thẳng thừng tuyên bố rằng, Lâm Yên Nhi nàng không cần phải lấy khí thiếu của nhà họ Tiêu nữa. Bởi vì chính người kia đã tuyên bố từ bỏ nàng. Sau đó để chứng thực điều mình nói nàng còn xuất ra “ thư bỏ vợ” do chính tay Tiêu Minh viết và ký tên.

Điều này khiến khắp Yên Kinh dậy sóng. Các vị công tử ca những người thầm mến Lâm Yên Nhi thì cảm thấy nhẹ nhõm vì nữ thần trong mộng vẫn chưa phải lấy chồng, nhưng mà đám người vẫn vì Lâm Yên Nhi mà lau mồ hôi hột. Vì sao a? Đương nhiên là bởi vì đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh dám chống lại chỉ phúc vi hôn của Tiêu gia. Điều này chính là đang đánh mặt Tiêu gia a.

Mà cái gọi là “thư bỏ vợ” kia, ai mà chẳng biết là trò của Lâm Yên Nhi. Chắc chắn là tên tiểu tử kia bị Lâm Yên Nhi tìm đến tận cửa uy h·iếp nên mới chấp nhận viết giấy bỏ vợ. Nếu không, khi không có một cô vợ là đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh lại còn là nhà giàu ai sẽ ngu mà từ bỏ a.

Đây chính là công khai chống đối lại Tiêu gia, thật sự là gan to bằng trời. Đám người người mộ Lâm Yên Nhi lúc này không biết là nên khóc hay nên cười. Mà đám người khác của Yên Kinh thì không biết là nên nói Lâm Yên Nhi là tuổi trẻ chưa trải sự đời hay là có chí khí đây?

Mà càng để cho đám người kinh sợ hơn là Tiêu gia lại đối với chuyện này không hề tỏ rõ ý kiến. Nhưng càng như vậy mọi người lại càng vì Lâm gia lau mồ hôi hột bởi vì trước cơn bão lúc nào cũng là trời yên biển lặng a!

Lúc này ở trong một quán bar một thanh niên đang uống rượu giải sầu trước mặt hắn là một bàn bốn năm chai rượu loại đắt tiền. Hắn vừa uống vừa luôn miệng chửi nói “Tiêu gia khốn kiếp, lại dám ép Yên Nhi phải lấy chồng... khốn kiếp!...” Đối với người này chửi đám người các bán xung quanh nghe được chỉ là âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Người thanh niên này tên là Lương Vân Bằng là người của Lương gia một cái tam lưu gia tộc ở Yên Kinh. Mặc dù chỉ là Tam lưu gia tộc nhưng là hắn lại là trong thế hệ trẻ của Yên Kinh tài hoa xuất chúng. Hắn hiện đang học Đại Học Thanh Hoa năm thứ nhất, từ nhỏ đã thể hiện là một người tài hoa, có tài kinh thương, kết bạn giao lưu với rất nhiều người có tiếng tăm trong nhiều ngành nghề kể cả các bộ ban ngành quan trọng của chính phủ hắn cũng tiếp xúc rất nhiều. Mọi người đều nhận xét là hắn có khẳ năng đem Lương gia nâng lên thành nhị lưu gia tộc.

Mà tham vọng của Lương Vân Bằng không chỉ có dừng lại ở đó hắn muốn đưa gia tộc trở thành nhất lưu gia tộc. Cho nên hắn liều mạng học tập, rèn luyện, kết giao mở rộng quan hệ. Có thể nói hắn là một người kiệt xuất.

Nhưng tất cả đó đều chỉ là chuện ngoài lề, hắn mấy ngày trước trở về thăm gia đình thì nhận được tin dữ là thanh mai trúc mã của hắn Lâm Yên Nhi sắp phải lấy chồng. Đúng vậy hắn chính là thanh mai trúc mã với Lâm Yên Nhi, từ nhỏ 2 người đã chơi thân với nhau, Lâm Yên Nhi cũng rất là mến mộ tài năng của hắn. Nói chung hắn và Lâm Yên Nhi tình cảm rất thắm thiết. Nhưng nay lại phải chứng kiến người yêu mình đi lấy chồng hắn có thể không buồn sao?



Nhưng buồn thì có thể làm được gì? Gia tộc của hắn có thể chống lại Tiêu gia sao? Đáp án đương nhiên là không! Cho dù có là nhất lưu gia tộc cũng không thể. Cho nên hắn chỉ có thể ở dây uống rượu giải sầu, chửi mắng Tiêu gia.

Lúc này một thanh niên mở cửa quán bar đi vào sau khi nhìn ngó xung quanh hắn thấy được Lương Vân Bằng, lập tức hướng vị trí Lương Vân Bằng đi tới.

“Vâng Bằng ngươi thật sự là ở đây a!...” Người thanh niên kia lên tiếng chào hỏi một tiếng sau đó thoải mái ngồi xuống bên cạnh.

“ Lý huynh là ngươi sao? Ngươi đến để cười ta sao?” Sau khi ngẩng đầu lên nhìn một chút người đến Lương Vân Bằng đáp lời.

Người đến là Lý Siêu một công tử ca của Lý gia một cái nhị lưu gia tộc ở Yên Kinh, hắn cũng là bạn chơi thân với Lương Vân Bằng.

“Ha ha ta không phải đến để cười ngươi mà là đến để chúc mừng ngươi.” Lý Siêu điệu bổ ngả ngớn đáp lời, tay của hắn liên tục vỗ vai Lương Vân Bằng, miệng cười làm điệu bộ chúc mừng.

Lương Vân Bằng nghe vậy có chút khó hiểu hỏi ngược lại: “Chúc mừng? Ta hiện tạ thì có gì đáng chúc mừng. Ngươi là đang trêu chọc ta sao?”

Lý Siêu cười lắc đầu đáp: “Không, không phải là đang trêu đùa ngươi. Mà là thật sự chúc mừng ngươi. Báo ngươi một tin vui, nữ thần của ngươi... Lâm Yên Nhi sẽ không phải lấy chồng nữa.”

“Cái gì!” Nghe vậy Lương Vân Bằng lập tức tỉnh rượu kêu lên, hắn nghi ngờ hỏi: “Không thể nào! Chẳng lẽ Tiêu gia đột nhiên phát thiện tâm hay sao?”

Lý Siêu lắc đầu đáp: “ không phải là Tiêu gia phát thiện tâm, mà là nữ thần của ngươi phát thiện tâm. Cụ thể chuyện là...” Lý Siêu đem đầu đuôi ngọn nghành kể ra.

Sau đó hắn vỗ bả vai Lương Vân Bằng tán thưởng nói: “Ta thật sự là phục ngươi có thể làm cho nữ thần si tâm như vậy. Nàng tại trong lúc đó nói rằng người nàng thực sự yêu là Lương Vân Bằng chứ không phải là khí thiếu nhà Tiêu gia.”



Nói đến đây Lý Siêu điệu bộ ngả ngớn trêu đùa, nhếch miệng lên nói tiếp: “Cho nên a! Hiện tại cả Yên Kinh đều đang đồn ầm lên rằng sở dĩ nàng chống đối chỉ phúc vi hôn của Tiêu gia là bởi vì ngươi. Về đoạn này ta thật sự là phục ngươi tài tán gái cũng là phục lá gan của ngươi a! Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất đừng liên lạc với ta, ta không muốn bị kéo vào vũng nước đục này.”

Mặc dù Lý Siêu miệng là nói chúc mừng nhưng là Lương Vân Bằng hiện tại đã mồ hôi lạnh chảy ròng. Đừng a! Hắn chỉ là dám ở ngoài miệng đau buồn chửi Tiêu gia mấy câu, mọi người hiểu hoàn cảnh của hắn cũng chỉ là xùi cười một tiếng cho qua. Nhưng là bảo hắn công khai chống đối Tiêu gia, hắn không dám a! Đây là muốn đem cả gia tộc đều nện vào tiết tấu a. Nếu chuyện này phát triển tiếp thì bao nhiêu công sức cố gắng của hắn bao nhiêu lâu nay đều sẽ đổ sông đổ biển. Hắn sẽ phải c·hết rất thảm

Bởi vậy hắn sau đó liền đứng bật dậy lớn tiếng nói rằng: “Đừng nói bậy! Sao lại là do ta rồi? Đấy là do chính nàng tự ý chủ trương, liên quan gì tới ta. Ta cùng nàng chẳng hề có quan hệ yêu đương gì ở đây cả, kể cả quan hệ thân thiết cũng không có. Chỉ là hồi bé có chơi cùng nhau thôi. Chuyện này cùng ta không liên quan, các ngươi tuyệt đối đừng nghe nàng bịa đặt nói chuyện.”

Hắn cơ hồ là hét lớn, bởi vì hắn cố ý lớn tiếng cho mọi người nghe được. Hắn muốn nhân lúc đông người tỏ rõ ý kiến của mình, phủi sạch quan hệ với chuyện này. Không trách hắn được, cho dù là ai lúc này được Lâm nữ thần tỏ rõ yêu đương thì cũng là củ khoai nóng bỏng tay, mà lại còn có độc, sờ vào liền c·hết mà không chỉ c·hết một mình là c·hết cả toàn gia tộc. Cho nên lúc này ai cũng vậy tốt nhất là phủi sạch quan hệ, đừng đem chính mình lẫn vào trong vũng nước đụng này.

Đám người xung quanh đang thưởng thức rượu, nghe vậy liền xùi cười một tiếng. Tất cả đều là bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác. ‘Cứ tưởng ngươi Lương công tử tài hoa xuất chúng thế nào, thế mà bây giờ đã nhận sợ. Vừa mới nãy còn vì người thương b·ị c·ướp mất mà chửi mắng Tiêu gia, nay chưa được bao lâu đã vội phủi sạch quan hệ. Thật sự là được mở rộng tầm mắt.’

Lý Siêu rất thưởng thức nhìn Lương Vân Bằng thể hiện. Nếu vừa lúc nãy Lương Vân Bằng tỏ rõ ý vui mừng muốn cùng người yêu mình nhất quyết chống lại ý định của Tiêu gia vậy Lý Siêu hắn sẽ lập tức phủi áo bỏ đi, cùng Lương gia hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Nhưng Lương Vân Bằng không làm cho hắn thất vọng. Không có vì người yêu mà mù quáng chống đối Tiêu gia. Phải nói Lương Vân Bằng trước giờ luôn là người thông minh không có bị mỹ nhân làm cho mờ mắt, luôn lấy đại cuộc làm trọng, biết tiến biết lùi. Đáng giá Lý Siêu hắn kết giao.

Hắn lúc này lật lên bạch nhãn nhìn Lương Vân Bằng, khinh thường nói: “Ngươi vội vàng biểu hiện như vậy làm gì, thật là mất mặt... Nhưng là ngươi người này rất thông minh ta thích.”

Nói xong hắn tự rót cho mình một chén rượu vang, kính Lương Vân Bằng một ly sau đó đứng dậy cười lớn đi về. Chỉ để lại một mình Lương Vân Bằng ngồi thất thần trên ghế vì chính mình lau hôi lạnh.

---------------

Lâm gia trang viên.



Bên trong tòa biệt thự mà Lâm Yên Nhi ở cùng bố mẹ mình. Nàng đang vui vẻ trang điểm, ngắm nhìn mình trước gương, cuối cùng đối với hầu gái vui vẻ nói: “Tiểu Lan ngươi thấy ta hôm nay có đẹp không?”

“Tiểu thư lúc nào cũng đẹp, nhưng là hôm nay tiểu thư ngươi cố tình trang điểm kỳ công như vậy làm gì?” Hầu gái tên Thẩm Lan lập tức trả lời sau đó nghi ngờ hỏi dò.

Lâm Yên Nhi hoàn thành trang điểm sau đó ngoảnh mặt nhìn Thẩm Lan cười nói: “Ta đương nhiên phải trang điểm thật đẹp, bởi vì hôm nay là ta muốn đến gọi Vân Bằng huynh cùng đi chơi a. Vân Bằng huynh vừa về được mấy ngày nay, ta cũng chỉ vừa mới biết được nha.”

Nhắc đến Lương Vân Bằng nhớ đến bóng người đẹp trai, tài nghệ hơn người Lâm Yên Nhi bất giác vui vẻ, nàng muốn cùng tiểu hầu gái của mình huyên thuyên một hồi.

“Nhắc đến Vân Bằng huynh a! Ta lại thấy người như huynh ấy mới thật sự là phù hợp với ta. Đâu như cái tên kia của Tiêu Gia bất tài vô dụng, mặt dày, vô sỉ. Nói chung có cái xấu nào thì tên kia đều có hết.”

Vừa nhắc đến cái tên kia, nàng nghĩ đến lập tức tức giận không thôi. Người gì a! Mặt dày, vô sỉ hết chỗ nói, một chút phong độ đàn ông cũng không có, lại còn tham tiền như mạng. Nghĩ đến điệu bộ tham tiền của Tiêu Minh nàng bất giác xùi cười một tiếng nàng không hiểu vì sao nhưng tự nhiên cảm thấy có chút thú vị.

Mà hầu gái của nàng ở bên cạnh yên lặng nhìn xem thì tưởng là nàng nghĩ về lương vân bằng mà cười. Nàng lo lắng nói: “Tiều thư ngươi công khai chống đối hôn sự như vậy liệu có làm sao không a.”

Lâm Yên Nhi lập tức giận trừng mắt tiểu hầu gái, ‘cô bé này không thể để nàng tận hứng một chút sao?’ Nàng đáp: “Có gì mà phải làm sao, ta đã cầm tới thư bỏ vợ. Tiêu gia còn có thể làm sao, đấy là chính mình người kia tự ý bỏ ta. Về tình về lý ta đều chiếm, tại sao phải sợ? Chẳng lẽ còn muốn ép ta lấy người không thích mình sao? Nào có đạo lý đó?”

Thẩm Lan biết tiểu thư nhà mình tính tình có chút tùi hứng thường thường sẽ làm ra mấy chuyện động trời nên nàng lúc này rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nàng cũng không muốn bị tiểu thư nhà mình ghét.

Mà Lúc này “Sầm...” Một tiếng cửa phòng được mở toang, cánh cửa đập vào thành tường bên trong. Một người đàn ông trung niên tướng tá uy nghiêm, tóc đã có chút điểm bạc hùng hổ bước vào, theo sau là một đám người, trong đó dễ thấy nhất là Vũ Chí Khôn.

“Hồ nháo! Hồ nháo quá mức... Yên Nhi ngươi đây là muốn lật trời sao?” Người đàn ông trung niên đối với Lâm Yên Nhi gầm thét.

Lâm Yên Nhi lập tức đứng dậy hoảng sợ nói: “Cha ngươi làm sao a! Có gì từ từ nói ngươi làm ta sợ a”!

Người đàn ông này chính là Lâm Lỗi gia chủ nhà họ lâm, thân cao mét bảy, mặt mũi nghiêm nghị nhưng có phần để cho người ta cảm thấy có chút đôn hậu. Thân hắn mặc một bộ vét đen của dân công sở, cổ thắt calavat xanh xọc. Từ cách ăn mặt đến khí thế đều thể hiện là một người có uy quyền và thành công trong sự nghiệp. Hắn chính là cha của Lâm Yên Nhi.