Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 4: Võ Lâm Truyền Thuyết




Chương 4: Võ Lâm Truyền Thuyết

Sau khi đã chuyển tiền xong xuôi Lâm Yên Vui vẻ cầm lấy thư bỏ vợ lên xe trở về, mà Tiêu Minh cũng vui vẻ cầm tới 6 Triệu ra về.

Trên đường lớn thành phố Vân Hải, 2 chiếc xe sang nối đuôi nhau chạy.

Trong xe lúc này nơi hàng ghế sau Vũ Chí Khôn nhìn một chút đường phố chạy băng qua sau đó hướng bên cạnh Lâm Yên Nhi nói ra: “Tiểu thư chuyện của tiểu tử kia đã giải quyết, nhưng là ta có chuyện cần nói với ngươi. Chuyện ngươi bảo võ công ta xuất thần nhập hóa sau này đừng nói trước mặt người khác nữa.”

Lâm Yên Nhi kinh ngạc hỏi lại: “Hử!... Sao lại như vậy? Chuyện này có gì không tốt sao?”

“Rất là vô cùng không tốt!” Vũ Chí Khôn khẳng định trả lời, sau đó giải thích: “Tiểu Thư ngươi không phải người trong võ lâm nên không biết. Chỉ có người bước vào cảnh giới tông sư mới được gọi là võ công ‘xuất thần nhập hóa’ mà cảnh giới nội kình đỉnh phong cũng mới chỉ gọi là ‘đăng phong tạo cực mà thôi’. Mà ta mới chỉ chỉ là nho nhỏ nội kình đại thành nào có tư cách gọi là gì!.”

“Trong võ lâm không phải cái gì cũng có thể dùng để trang bức được, nếu để người trong võ lâm nghe được ngươi gọi ta như thế. Rất có thể sẽ rước lấy tông sư tức giận, đến lúc đó chính là đại họa sát thân a!”

“Nghiêm trọng như vây?” Lâm Yên Nhi kinh ngạc che miệng, nàng không biết tùy tiện trang bức mấy câu lại có thể rước lấy phiền phức lớn như vậy.

“Chính là nghiêm trọng như vậy.” Vũ chí khôn không do dự chút nào một lần nữa khẳng định. “Tông sư không thể nhục kẻ nhục phải c·hết.”

“Ta hiểu rồi!... sau này ta sẽ chú ý hơn.” Lâm Yên Nhi kinh sợ vội vàng đáp ứng, nàng mặc dù có chút ngạo kiều nhưng cũng là biết võ lâm nước sâu không phải tùy nàng càng quấy. Sau đó nàng đối với Vũ Chí khôn hỏi?

“Khôn thúc, ngươi liên tục nói đến Tông Sư, vậy tông sư có bao nhiêu lợi hại.”

Vũ Chí Khôn trầm ngâm một lúc sau đó trả lời: “Vô cùng lợi hại, tông sư có cương khí hộ thể dù là đứng đó cho đạn AK bắn cả ngày vẫn là không phá được. Chỉ có Tên lửa với đạn Xuyên giáp của súng ngắm thì mới g·iết được, nhưng với điều kiện là hắn đứng yên cho ngươi bắn. Tông sư tốc độ đã gần như siêu thanh rất khó bắt được hình bóng để bán trúng.”

“Quốc gia cũng là rất sợ tông sư. Bởi vì nếu dồn bọn hắn đến đường cùng, tông sư nổi điên lên có thể đồ sát cả một thành phố lớn trong vòng một ngày. Mà trong thành phố thì khó mà triển khai cỡ lớn q·uân đ·ội vũ trang hạng nặng săn g·iết bọn họ, nên thỏa hiệp là cách tốt nhất, không ai phạm ai.”

“Kinh khủng như vậy?” Lâm Yên Nhi lại lần nữa kinh ngạc che miệng. Sau đó suy nghĩ loạn chuyển nàng nói ra: “Nếu Như có một người bạn trai là tông sư che chở vậy thì ta thật sự không còn phải sợ gì a.”



“Tiểu Thư ngươi vẫn là c·hết cái tâm này đi.” Vũ Chí Khôn lắc đầu cười nói: “ võ đạo khó luyện muốn luyện tới Tông sư cảnh giới khó càng thêm khó, vô số người cả đời đều mắc kẹt không đặt chân nổi cảnh giới này. Cho nên Tông sư toàn là một đám lão đầu, nhẹ nhất cũng là sáu, bảy mươi tuổi.”

“Ah thế thật đáng tiếc.” Lâm Yên Nhi có chút tiếc nuối nói ra: “Thật chẳng lẽ không có tông sư trẻ tuôi như ta sao?”

Vũ Chí Khôn bất giác cười lắc đầu nhưng rồi hắn chợt trừng mắt như là nhớ lại điều gì, hắn liền cười đối với tiểu thư của mình nói: “Tiểu Thư thật đúng là có võ đạo tông sư trẻ tuổi như ngươi mà lại còn là không yếu.”

“Ah! Thật sự có?”Lâm Yên Nhi kinh ngạc thốt lên, nàng nhất thời có chút hứng thú bị câu lên vội vàng hỏi “Là ai ngươi nhanh kể a!”.

“Cái người này a! Hắn là một huyền thoại của võ lâm. Chỉ cần người trong võ lâm nghe thấy tên hắn thôi là cũng phải rùng mình kinh sợ.” Vũ Chí Khôn có chút hoài niệm kể lại: “Không ai biết tên thật của hắn hay khuôn mặt của hắn, nhưng mọi người đều gọi hắn với cái tên ‘Quỷ Diện’. Bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện đều đeo mặt nạ quỷ”

Nói đến đây Vũ Chí Khôn dừng lại suy tư một chút.

“Khôn thúc ngươi đừng câu hứng thú của ta có được không? Nhanh nhanh kể tiếp a!” Lâm Yên Nhi gấp gáp như là một đứa bé đòi gia trưởng kể chuyện cổ tích vậy.

Nhìn tiểu thư nhà mình bộ dáng gấp Vũ Chí Khôn cười cười, tiếp tục kể: “Kẻ này là một thiên tài chân chính, được sự phụ hắn chân truyền võ công ‘Hắc Nguyên Công’. năm mười mấy tuổi đã đăng lâm tông sư. 3 năm trước lúc hắn hơn 15 tuổi đã phát động một cuộc chiến ‘Võ Lâm Đại Chiến’. Một mình hắn chống lại cả Võ Lâm Minh để trả thù cho sư phụ hắn.” Nói đến đây Vũ Chí Khôn bất giác rùng mình. “Cuộc chiến đó Võ Lâm Minh tổn thất hơn năm trăm ngàn người, từ đó thực lực xuống dóc cực kỳ thảm hại.”

“Ah!... năm... năm trăm ngàn người? Ý của ngươi là một mình hắn chống lại cả Võ Lâm Minh mà lại còn g·iết c·hết hơn năm trăm ngàn người sao? Đây... đây... còn là người sao?” Lâm Yên Nhi kinh ngạc trừng to mắt, lắp bắp nói bằng giọng run sợ. Nàng thật sự không thể hiểu nổi làm sao lại có thể tồn tại một người như vậy. Năm trăm ngàn võ giả dù là đứng cho ngươi g·iết nàng cảm thấy cũng sẽ mệt c·hết người a. Đây là thật sự “Vạn Nhân Địch” sao?

“Đúng vậy!” Vũ Chí Khôn gật đầu khẳng định. “Mà hắn không thể gọi là người nữa rồi, phải gọi là quái vật mới đúng. Một mình chống lại cả Võ Lâm Minh a! Cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra làm như vậy, chuyện này trước đây nghĩ cũng không ai dám nghĩ chứ đừng nói là thực hiện. Võ Lâm Minh là quái vật khổng lồ án ngự trên đầu các võ giả của Hoa Hạ, dù là quốc gia cũng không dám chọc vào tổ kiến lửa này.”

“Vậy mà Quỷ Diện hắn lại dám mà lại còn là thực hiện thành công. Thành công huyết tẩy Võ Lâm Minh. Từ đó hình tượng không thể chiến thắng của Võ Lâm Minh đã hoàn toàn sụp đổ.”

Lâm Yên Nhi rùng mình một cái, đồng thời trong lòng bất giác sinh ra sự ngưỡng mộ. Một người lại có thể mạnh mẽ đến loại trình độ này, một mình thay đổi hoàn cả cục diện của võ lâm. Thật sự chính là minh tinh của giới võ lâm a. Nhưng nghĩ đến cái gì, Lâm Yên Nhi đưa mắt nhìn Vũ Chí Khôn hỏi dò:



“Nhưng là hắn g·iết nhiều người như vậy chính phủ không hỏi đến sao?”

Nàng nghĩ như vậy là bình thường dù sao đây là xã hội pháp trị cũng không phải là tại cổ đại giang hồ chém g·iết nhau.

Đáp lại nàng chỉ là cái lắc đầu của Vũ Chí Khôn, hắn cười đáp: “Võ giả tranh đấu chính là chuyện của võ giả, Chính phủ sẽ ít khi nhúng tay vào, trừ phi là liên lụi đến người thường. Mà lại Võ Lâm Minh chính là tổ kiến trước giờ chính phủ không dám động đến, trong lòng các cao tầng, bọn họ ước gì võ giả, đám người trước giờ không chịu nghe chính phủ an bài này c·hết càng nhiều càng tốt.”

“Nhất là Võ Lâm Minh vốn trước giờ luôn được xem là trái tim của võ giả cả nước nếu là bị phá hủy đi thì tuyệt vời không còn gì bằng. Võ Lâm Minh bị huyết tẩy, Chính Phủ là ở một bên vỗ tay khen hay. Bọn họ rất vui vẻ ra sức giúp Võ Lâm Minh nhặt xác mà không chút phàn nàn nào.”

Nghe Vũ Chí Khôn phân tích Lâm Yên Nhi cảm thấy rất là có lý, liên tục gật đầu biểu thị đồng ý.

“Mà điều khiến Võ Lâm Minh thực sự xuống dốc. Chính Phủ thật sự vui mừng là một sự kiện diễn ra cuối cùng của cuộc chiến đó. Trận chiến cuối cùng của “Võ Lâm Đại Chiến” cũng là trận chiến kết thúc hoàn toàn sự huy hoàng bao nhiêu lâu nay của Võ Lâm Minh.” Vũ Chí Khôn chỉ là dừng lại một chút sau đó kể tiếp.

Lâm Yên Nhi lúc này đã hoàn toàn là hứng thú dâng trào vội vàng hỏi lại: “Trận chiến cuối cùng? Chẳng lẽ là tông sư chi chiến sao?” . ‘cũng phải a! Võ Lâm Minh mạnh như vậy khẳng định là có rất nhiều tông sự, đây chính là khúc cao trào của trận chiến rồi.’ Lâm Yên Nhi thầm nghĩ trong lòng.

Vũ Chí Khôn ngoảnh mặt nhìn Lâm Yên Nhi, hắn lúc này rất muốn cười nàng nhưng mà điều kinh khủng hắn sắp kể đây khiến hắn cười không nổi khi nghĩ về. Cuối cùng hắn rùng mình một cái, nuốt nước miếng lắc đầu nói ra: “Không phải?”

“Mặc dù trận chiến đó Võ Lâm Minh tổn thất hơn hai mươi vị tông sư nhưng là đó cũng chỉ là một trong những khúc nhạc dạo của trận chiến mà thôi.”

“Còn không phải?...” Tông sư mà vẫn không phải là cao trào của cuộc chiến, nàng thật sự khó hiểu. ‘Chẳng lẽ!... còn có chiến lực nào mạnh hơn cả tông sư tồn tại sao?’ Nghĩ đến cái khả năng này Lâm Yên Nhi lại lần nữa bất giác che miệng kinh ngạc. Nàng lại tiếp tục trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn về Vũ Chí Khôn mong đợi một sự giải thích nghi hoặc trong lòng nàng.

Như là hiểu ý nàng Vũ Chí Khôn lập tức nói: “Tông sư mặc dù mạnh nhưng mà cũng không phải là cảnh giới cuối cùng của võ giả. Ta trước kia luôn tự hỏi liệu sau tông sư còn cảnh giới nào cao hơn nữa không? Ta luôn cố gắng tìm hiểu, ta thấy được nhiều cổ tịch có ghi chép rằng sau Tông Sư còn có cảnh giơi cao hơn mà khi con người đạt đến liền có được uy năng vô cùng đáng sợ, thần thông tung hoành đáng sợ tựa như thần tiền, có thế ngự không phi hành.”

“Nhưng cuối cùng ta tự kết luận rằng cảnh giới phía trên tông sư đều chỉ là người xưa ảo tưởng thêu dệt nên mục đích chỉ là cho võ giả có thêm động lực tu luyện, dù sao ai cũng có ảo tưởng có thể trờ nên giống như thần tiên. Không chỉ ta mà thời điểm đó vô số người đều là nghĩ như ta vậy. Bởi vì tu luyện quá khó khăn thật khó có thể nghĩ đến sau Tông Sư còn có cảnh giới cao hơn.”

Nói đến đây hắn lại tiếp tục nuốt nước miếng, hành động này này giờ không biết hắn đã làm bao nhiêu lần. Nhưng là khi kể về một huyền thoại của võ lâm hắn cảm thấy dù có kinh sợ bao nhiêu lần vẫn là không đủ. Dường như là cảm nhận được sự gấp gáp cùng tò mò trong ánh mắt của Lâm Yên Nhi, hắn cố hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói:

“Nhưng là sau ‘Võ Lâm Đại Chiến’ tam quan của rất rất nhiều võ giả trong cả nước đều bị giẫm nát bởi vì họ được chứng kiến điều mà cả đời bọn họ chưa từng nghĩ qua, thậm chí trong giấc mơ. Trận chiến cuối cùng “Thần Cảnh hiện thế” . Không sai chính là cảnh giới cao hơn tông sư trong truyền thuyết, cái cảnh giới mà đa phần người trong võ lâm đều cho chỉ là câu chuyện cười thì nay đã hiện thế. Mà lại còn hiện thế một lúc 3 người, đều là người của Võ Lâm Minh.”



“Lúc này nhiều người đều tấm tắc ‘chẳng trách Võ Lâm Minh có thể sừng sừng không ngã. Có thần cảnh giá đỡ sóng gió nào có thể xô ngã nó?’.”

“Vậy!... vậy Quỷ Diện hắn sau đó thế nào, có chạy thoát được không?” Lâm Yên Nhi run rẩy hỏi, nàng thật không ngờ Võ Lâm nước sâu như vậy, loại người nào cũng có quả thực là khiêu chiến tam quan của nàng. Nếu như người trước mắt không phải là Khôn thúc của nàng, nàng thật hoài nghi là có người đang bịa chuyện kiếm lời.

Mà nàng lại không thể tưởng tượng nổi phải đối mặt với những tồn tại chỉ có trong truyền thuyết có uy năng tựa như thần tiên mà Khôn thúc đã nói kia. Quỷ Diện hắn làm sao có thể chống lại được.

Vũ Chí Khôn lúc này không có để ý đến biểu hiện của Lâm Yên Nhi mà nói tiếp: “Không chạy!... Kết quả cuối cùng của trận chiến lại lần nữa khiêu chiến thần kinh cảm thụ của người trong Võ Lâm làm người cả Võ Lâm trợn mắt ngoác mồm. Cả ba thần cảnh đều vẫn lạc mà Quỷ Diện cũng từ đây m·ất t·ích không còn xuất hiện trong chốn võ lâm.”

“Có người nói hắn đồng quy vu tận với 3 đại thần cảnh mà vẫn lạc nơi chiến trường, có người nói hắn đã rời khỏi chiến trường nhưng mà tu vi một đời cũng bởi trọng thương mà mất hết. Dù sao lúc đó quan sát từ xa ai cũng thấy sau khi g·iết c·hết 3 vị thần cảnh thì hắn cũng từ trên không trung ngã rơi xuống chiến trường, bộ dáng là trọng thương không giả.”

“Ah!... thật đáng tiếc” Lâm Yên Nhi có nhiều chút tiếc nuối nói. “Nếu như hắn vẫn còn sống thì tốt biết bao a! Ta thật sự muốn gả cho một người như hắn a, có hắn che chở ta một đời không sợ.”

“Tiểu thư ngươi vẫn là c·hết tâm đi, thế gian rộng lớn đi đâu để tìm hắn? Lúc hắn còn trong võ lâm còn chẳng ai tìm ra danh tính của hắn. Chỉ dựa vào ngươi chân yếu tay mềm thêm được một chút sắc đẹp cũng vọng tưởng tìm hắn sao?”

“Mà lại dù có tìm được thì hắn chưa chắc đã muốn ngươi, dù sao hắn là một cái võ si. Lúc hắn thành danh mỹ nhân c·hết trong tay hắn cũng không phải số ít, hắn không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc a!”

Vũ Chí Khôn cười lớn trêu chọc tiểu thư nhà mình. Lấy Quỷ Diện? Cái này nàng cũng có thể nghĩ ra được, tưởng Quỷ Diện trong truyền thuyết là kẻ háo sắc sao? C·hết tâm đi thôi haha...

Nghe vậy Lâm yên Nhi tiếc nuối thở dài sau đó nghĩ đến điều gì liền nói: “Ngươi nói cái tên Tiêu Minh kia có phải hay không là Quỷ Diện? Dù sao số tuổi rất khớp a.”

Nghe này Vũ Chí Khôn ngừng lại tiếng cười, trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, 2 người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một thời gian dài ... Sau đó một tràng tiếng cười lớn phá vỡ sự yên lặng.

“Ha Ha Ha ... Cái tên tiểu tử kia mà lại có thể là quỷ diện, thứ cho ngươi có thể nghĩ ra được, hắn nếu là Quỷ Diện thì heo mẹ cũng biết leo cây a! Ha ha ha !” -Vũ Chí Khôn.

“Ha Ha Ha ... Ta đúng thật sự là đầu óc nước vào mới bất chợt nghĩ cái tên hạ lưu vô sỉ kia lại chính là Quỷ Diện. Chuyện này sao có khả năng? Haha cười c·hết ta mất, hahaha...!” –Lâm Yên Nhi .

Thế là trên xe liên tục phá lên 2 đạo tiếng cười kéo dài một hồi lâu suốt dọc đường.