Chương 3: Lần Đầu Gặp Lâm Yên Nhi
Dứt khoát bỏ lại vị mỹ nữ kia chạy thoát thân một mình, nhưng là người tính không bằng trời tính. Biến cố phát sinh, Mới chạy ra xa được hơn mấy chục mét cũng không quay đầu lại một cái Tiêu minh, lúc chạy đến trước một cái cây đại thụ. Bất chợt một bóng người từ phía sau gốc cây lao ra đưa tay đẩy ngã hắn. Tiêu Minh bị ngã một cái chỏng vó đau điếng khắp người địnhmở miệng mắng “mẹ nó!” Nhưng chợt nhớ ra tình cảnh trước mắt của mình nên bất giác im miệng. Hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên đánh giá người trước mắt này.
Một cái thân cao 1 mét tám người trung niên, thân thể vạm vỡ, mặc lấy một thân quần áo luyện công màu xám, vừa nhìn đã biết không phải là người tầm thường. Nhưng mà trọng yếu nhất là người này đang lạnh lùng nhìn xem hắn, cộng thêm mới vừa này không hề nhẹ tay chút nào xô ngã hắn.
Tiêu Minh nghĩ tới một cái khả năng, mồ hôi hắn lập tức chảy ròng. Chẳng lẽ mấy người kia còn có đồng bọn mà bọn hắn cũng không thật sự muốn bỏ qua cho hắn. Bọn hắn chỉ là giả vờ thả chạy hắn, sau đó trong lúc hắn vui mừng tưởng sắp thoát được thì để đồng bọn chặn hắn lại sau đó đem g·iết c·hết. Tại hắn vui mừng nhất thời khắc thì một cước đem hắn đá rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Càng nghĩ đến cái khả năng này Tiêu Minh càng là mồ hôi lạnh chảy ròng. Đây là thế nào một đám người độc ác a. Hắn chỉ là một cái người qua đường có cần phải mang theo chơi người như vậy sao? Cho hắn hi vọng sau đó tự tay bóp tắt hi vọng. Ông trời của ta a! Từ khi nào mà người qua đường cũng phải chịu đến cái giày vò như vậy a! Đây chẳng phải là đãi ngộ chỉ dành cho mấy nhân vật then chốt nhằm để cho nhân vật chính xuất hiện trang bức hoặc mạnh lên thôi sao? Ta muốn yên ổn sống có khó như vậy sao?
Khoan đã!... Chợt nghĩ đến cái gì Tiêu Minh đưa mắt nhìn bốn phía, nếu như đã là đãi ngộ để nhân vật chính trang bức vậy chắc phải có nhân vật chính xung quanh đây đúng dịp nhảy ra trang bức đồng thời cứu hắn. ‘Ngươi đang ở đâu nhanh nhanh nhảy ra trang bức cứu ta a, ta nhất định sau đó sẽ không tiếc lời tung hô ngươi uy vũ a, hơn nữa còn có một vị muội tử xinh đẹp đằng kia đang chờ ngươi cứu vớt để thu nhập vào hậu cung nha, nhanh nhanh xuất hiện a!’ Tiêu Minh lúc này trong lòng liên tục gào thét.
Mà giống như để đáp lại hắn thỉnh cầu một bóng hình từ phía sau góc cây kia xuất hiện. Tiêu Minh nhất thời nở nụ cười ‘xuất hiện rồi nhânh vật chính, nhanh nhanh tới trang bức ta nha. Khoan đã!... họa phong có chút không đúng’
Mà đúng là họa phong không đúng thật bởi vì xuất hiện là một cái vị mỹ nữ, sắc đẹp của nàng so với cô gái lúc nãy hơn không chỉ là gấp lần. Sống mũi cao, ngực lớn, mông vểnh, khuôn mặt đẹp, eo nhỏ không thừa mỡ, tất cả đều hoàn mỹ đến cực điểm. Đây đích thị là một cái 10 điểm toàn phần mỹ nữ, là một thế gian kiệt tác nha.
Mà lúc này nàng xuất hiện ở đây chẳng lẽ muốn diễn cái gì nữ cường cứu mỹ nam? Chẳng lẽ đây là ông trời bù đắp cho việc hắn tình cảm chân thành bị phụ bạc? Chẳng lẽ hắn vật khí bắt đầu bạo rạp, mồ tổ hắn bắt đầu bóc khói xanh rồi? Mặc dù họa phong có chút không đúng nhưng là hắn thích. ‘Nhanh lên mỹ nữ, nhanh lên cứu ta. Ca sau này nhất định sẽ một lòng sùng bái ngươi nha’ Tiêu Minh nhất thời trong lòng cười trộm.
Nhưng là sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều, cô nàng kia một câu nói đầu tiên đã đanh vỡ ảo tưởng của hắn. “Tiêu Minh ta quá thất vọng về ngươi!” Cô nàng lắc đầu nói ra.
Tiêu Minh trực tiếp choáng váng. ‘Cái gì nha? Còn thất vọng về ta, ta và ngươi có quen biết nhau sao? Khoan đã nếu không quen biết nàng sao lại biết tên Ta? Chẳng lẽ ca đã nổi tiếng đến độ mỹ nữ cấp bậc này đều biết đến ta? Ta có nổi tiếng sao ta không biết a?’. Tiêu Minh liên tục trong lòng mười vạn câu hỏi vì sao?
Mà lúc này 2 tên sát thủ cùng cô gái phía sau đã kết thành đoàn đội đi đến trước mặt đám người. Bộ dáng hoàn toàn không giống như vừa nãy là kẻ thù xích míc sống c·hết. Chỉ thấy bọn họ nhìn cũng không nhìn tiêu minh một cái mà đối với 2 người trước mặt hắn cung kính chắp tay thi lễ cúi đầu hô: “Tiểu thư, Khôn thúc...”
Vũ Chí Khôn chỉ là nhàn nhạt gật đầu mà Lâm Yên Nhi thì ngạo kiều không nói gì.
Lúc này Tiêu Minh càng thêm choáng váng. Đây là cái gì thao tác? Có chơi cũng không nên mang theo chơi người như vậy a! Ai có thể nói cho hắn đến tột cùng là phát sinh cái gì có được không?
Giống như là nhìn ra hắn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, Vũ Chí Khôn kiên nhẫn chậm rãi đối với hắn giải thích.
Mấy phút sau Tiêu Minh trực tiếp đứng dậy, tay liên tục phủi bỏ đất bụi ở trên quần sau mông, bộ dáng chẳng hề có một chút gì là một cái nhân sĩ lịch sự. Mà nhìn thấy cảnh này Lâm Yên Nhin mặt càng lộ ra vẻ chán ghét. Cái người như này sẽ là chồng nàng sao? Nếu phải lấy hắn nàng t·ự s·át tâm đều có.
“Nói như vậy đây hoàn toàn là một màn kịch do các ngươi dựng lên, mục đích là muốn thử ta? Còn cô nương này là vị hôn thê của ta, nơi xa chạy tới vì muốn xem mặt mũi chồng tương lai thế nào?” Tiêu Minh bình tĩnh sắp xếp lại thông tin, nói ra sau đó đưa mắt đến đánh gia Lâm Yên Nhi. Vừa nãy do là hoảng sợ hắn không có kỹ càng quan sát nàng mà bây giờ kỹ càng quan sát hắn càng thêm kinh như gặp thiên nhân.
Lâm Yên Nhi mái tóc đen thẳng dài bồng bềnh xõa dài ở phía sau lưng tới eo, đôi mắt đẹp to hình elip, con ngươi linh động sáng ngời như bảo thạch đã qua mài giũa, hai hàng lông mi thẳng dài vểnh lên, đôi lông mày yểu chuyển mượt mà như sóng gọn, sống mũi cao gầy nhỏ, miệng anh đào nhỏ mềm mại như hồ lặng gợn sóng, đôi tai tinh tế mềm mại gạt tóc thành hai hàng ra hai bên má.
Nàng mặc một thân áo váy bó sát người hồng trắng sắc làm nổi bật lên thân hình hoàn mỹ của nàng, ở giữa ngực áo có khoét một lỗ áo trên ngực hình eplip nằm ngang làm lộ ra một phần khe rãnh sâu và một phần mảng lớn tuyết trắng da thịt bộ ngực.
Đôi chân tinh tế cao gầy được quần tất trắng tinh bao phủ lấy, giày cao gót càng làm tô điểm thêm sự yển chuyển của nàng. Nhìn Dáng dấp nàng cao khoảng gần 1 mét sáu tư chiều cao lý tưởng của một cô gái.
Tổng hợp hết cả lại nói chung là mũi cao, mông vểnh, eo thon ngực nở không chỗ có thể chê. Chắc chắn là một cái 10/10 mỹ nữ không còn gì để bàn cãi nữa. Người như này trở thành vợ hắn, hắn cảm thấy thật đúng là mồ tổ bóc khói xanh. ‘Hắc Hắc’ Tiêu minh trong lòng cười gian.
Nhìn Tiêu Minh không có chút nào kiêng kỵ mắt sắc trên dưới đánh giá mình, Lâm Yên Nhi là tức giận đầu bóc khói, nàng chỉ vào mặt Tiêu Minh lớn tiếng nói: “Đại biến thái còn nhìn nữa có tin hay không ta móc mắt ngươi ra? Còn cái gì mà đến xem mặt chồng chưa cưới. Ta chỉ là muốn đến thử ngươi xem xem ngươi có xứng với ta hay không.”
“Đây còn không tính là xem mặt sao?” Tiêu Minh khong quan trọng nhún vai lật ra hai tay, nói ra.
Vũ Chí Khôn nhỏ giọng đối với Lâm Yên Nhi nói: “Tiểu thư hình như hắn nói rất hợp lý không có gì mao bệnh a!”
Nhưng đáp lại hắn là cái liếc mắt c·hết chóc của Lâm Yên Nhi, Vũ Chí Khôn ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lâm Yên Nhi sau khi trừng mắt Vũ Chí Khôn thì lập tức trở lại bộ dạng ngạo kiều, hai tay vòng lên trước ngực nói: “Nói chung bây giờ ngươi không thông qua khảo nghiệm của ta, ngươi hoàn toàn là không xứng với ta.”
“Ta bây giờ đã biết tại sao ngươi bị Tiêu Gia từ bỏ. Phế vật, vô dụng, hèn nhát, một chút tôn nghiêm nam nhân cũng không có. Ta nếu là người nhà họ Tiêu thì chắc chắc sẽ mọng người như ngươi sẽ không tồn tại, quá mất mặt.”
“Ngươi muốn nói thế nào cũng được, nhưng là cửa hôn sự này đã được định, Lâm gia ngươi chỉ là tam lưu gia tộc dù có nháo lên sóng to nữa cũng không bằng Tiêu gia nhổ một bãi nước miếng. Các ngươi có thể làm sao đây?” Tiêu Minh bộ dáng bất cần đời nhún nhún vai đáp lại.
“Ngươi!...” Lâm Yên Nhi tức giận trừng lớn tròng mắt đẹp chỉ tay vào mặt Tiêu Minh, nhưng là nàng không có lời nào phản bác. Nếu là không đúng như Tiêu Minh nói nàng còn cần phải tân tân khổ từ yên kinh chạy đến cái vùi quê hẻo lánh này sao? Nàng tất cả có thể làm chỉ có thế là chửi mắng Tiêu gia, nhưng là trước mặt người khác mắng Tiêu gia nàng là không dám, nếu không sẽ rước lấy thao t·hiên t·ai họa cho gia tộc.
Một hồi suy nghĩ nàng mới bình tĩnh lại, hòa hoãn nói: “Lâm gia chúng ta đúng là nhấc không lên nổi sóng gió. Nhưng là.... ngươi có thể.”
“Ồ!... Nói một chút.” Tiêu Minh có chút hứng thú, muốn nhìn xem cô nàng này còn có cái gì thao tác?
Lâm Yên Nhi khoanh tay trước ngực, giơ lên một ngón tay đáp lời: “Có một cách... Đó là ngươi chủ động viết giấy bỏ vợ, nói rằng ngươi không muốn mối hôn sự này. Như vậy Tiêu gia cũng không có lý do làm khó dễ Lâm gia ta. Ta mặc dù có chút mất mặt nhưng mà cũng sẽ không cần phải tiếp nhận mối hôn sự này nữa. Sau này ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta.”
“Ta từ chối!...” Tiêu Minh không nhanh không chậm nói ra.
“Cái gì!...” Lâm Yên Nhi tức giận trừng tròng mắt.
Tiêu Minh bình tĩnh trả lời nàng: “Thứ nhất từ bỏ hôn ước sẽ đắc tội Tiêu gia. Thứ 2 khi không có được một cô vợ đẹp ngu gì từ bỏ! Hơn nữa sau khi lấy ngươi thân phận của ta cũng sẽ được tăng lên. Nếu từ hôn, người ta sẽ cho rằng ta bị bệnh thần kinh.”
“Có lý!” Vũ Chí Khôn cùng mấy người thủ hạ liên tục gật đầu biểu thị đồng ý với lời giải thích của Tiêu Minh. Có thể không đồng ý sao? Vừa có vợ đẹp vừa không đắc tội Tiêu gia, vừa địa vị tăng lên. Đúng là chỉ có ngu mới bỏ vợ. Nếu là bỏ vợ xác thực sẽ bị xem bệnh thần kinh.
Lâm Yên Nhi lại một lần nữa biểu diễn ánh nhìn c·hết chóc đảo qua đám thủ hạ của mình. Đám người lập tức co đầu rụt cổ không dám nói nữa.
Quay lại nhìn Tiêu Minh, Lâm Yên Nhi có chút đau đầu. Thầm nghĩ ‘người này nói chuyện một chút tự mình hiểu lấy cũng không có mà vô liêm sỉ thì sợ không ai bằng. Sao hắn có thể không tự nhìn lại mình xem, xem chỗ nào xứng với ta vậy mà dám mong ước tới ta? Ngươi nghĩ ngươi với tới nổi sao?’ Nhưng là để cho nàng đau lòng là hết lần này tới lần khác hắn lại với tới được. Hiện tại nàng đang phải đi cầu hắn bỏ nàng chứ không phải là nàng từ hôn hắn.
Suy nghĩ một chút Lâm yên nhi cười lạnh. Nàng khanh tay ưỡn ngực lên nhìn Tiêu Minh, nói: “Tiêu Minh ngươi từ nhỏ đã bị đuổi khỏi Tiêu Gia chắc là không biết đến sự tồn tại của võ giả đi?”
“Võ giả?” Tiêu Minh khó hiểu thốt lên sau đó nhếch miệng hỏi lại: “Cái gì là võ giả? Ngươi không phải là đang phát trung nhi bệnh đi!”
‘Ngươi mới là phát trung nhị bệnh, cả nhà ngươi đều phát trung nhị bệnh’ Lâm Yên Nhi cái trán nổi gân xanh, trong lòng yên lặng thăm hỏi một lần tổ tiên mười tám đời của Tiêu Minh sau đó mới bình tình nói ra:
“Cái gọi là võ giả chính là những người luyện võ, luyện được một thân thực lực siêu cường. Nhưng không phải là giống như karate hay là Judo là các môn võ đại chúng chỉ thiên về kỹ thuật chiến đấu mà những võ giả này trải qua quá trình rèn luyện đã tu luyện ra được nội kình. Không sai chính là nội kình giống như trong các phim kiếm hiệp, bọn họ thật sự có thể phi diêm tẩu bích, nát kim đoạn thạch không phải chuyện đùa.”
Nói đến đây mặc kệ Tiêu Minh ánh mắt nghi ngờ, nàng chỉ tay vào bên cạnh Vũ Chí Khôn nói tiếp: “Mà người đàn ông này chính là một trong những võ giả chân chính đó. Ông ta tên là Vũ Chí Khôn là người của Bát Cực Môn Vũ gia, một thân tu vi đã đạt đến Nội kình đại thành, võ công Bát Cực Quyền đã xuất thần nhập hóa.”
Nói xong nàng liếc Vũ Chí Khôn một cái, người sau hiểu ý lập tức vận khởi nội kình nhún chân một cái phi tốc lao về phía một tảng đá ong bên đường dưới một gốc cây. Tảng đá này là chỗ mà mấy người đi bộ ngang qua hay dùng làm chỗ ngồi nghỉ chân, độ cứng rắn thì khỏi phải bàn. Vậy mà chỉ thấy Vũ Chí Khôn giơ quyền lên, quyền đầu mang theo kình phong nên xuống. “Ầm” một tiếng tảng đá dài mét rưỡi dày một mét bị đấm vỡ thành nhiều mảnh văng ra ngoài.
Nhìn này Tiêu Minh là trợn tròn con mắt, hắn dụi dụi con mắt tựa hồ muốn xác nhận xem mình có phải hay không hoa mắt.
Kỳ thật đây chỉ là một chút kỹ xảo trong dùng nội kình phá vật nếu không hắn nếu cứng rắn đánh xuống cũng chỉ đánh nứt đôi tảng đá ong này là mạnh nhất. Nếu không thì võ giả đối chiến nhau, đến tảng đá ong còn đấm vỡ vậy nếu như đánh trúng lên người võ giả dù cho là có tu vi cao hơn hắn cũng phải bị đấm thành thịt nát, dù sao thân thể võ giả cũng kháng không nổi đạn súng lục nói gì đến nắm đấm kiểu như thế. Nếu không võ giả đã không phải sợ súng.
Nhưng sự thật là võ giả cấp yếu hơn đánh lên người võ giả cấp cao hơn thì gây ra sát thương cũng không cao lắm trừ trúng chỗ hiểm. Nhưng ở đây vận dụng chút kỹ xảo gây đặc hiệu đến chấn nh·iếp Tiêu Minh cũng chẳng sao.
Mà đúng như mong muốn Tiêu Minh biểu hiện để cho bọn hắn thỏa mãn. Nhìn Biểu hiện của Tiêu Minh, Lâm Yên Nhi hài lòng gật đầu. Nàng mỉm cười đối với Tiêu Minh nói: “Bây giờ ngươi đã thấy sức mạnh và tốc độ của võ giả rồi đi, nói cho ngươi biết Khôn thúc muốn g·iết ngươi đều có thể yên lặng làm thần không biết quỷ không hay. Nếu như ngươi thức thời mà nói thì ngoan ngoãn viết thư bỏ vợ, đừng để ta dùng đến biện pháp mạnh.”
Phục hồi lại tinh thần Tiêu Minh nhìn đánh giá một chút Vũ Chí Khôn, lại nhìn Lâm Yên Nhi sau đó đáp lời: “Đúng là có kinh ngạc một chút, không ngờ con người thật sự có thể làm được nát kim đoạn thạch...” Dừng lại một chút hắn nói tiếp “Nhưng là ngươi cho rằng ta ngu như vậy?”
“Ngươi bảo có thể g·iết ta thần không biết quỷ không hay thì là thật sự có thể làm như vậy rồi? Ta mặc dù bây giờ mới thấy tận mắt võ giả nhưng là ta cũng biết rằng, nếu chỉ có mình nhà ngươi có võ giả thì đã xưng bá yên kinh còn cần sợ Tiêu gia sao ?”
“Điều này chứng tỏ một điều rằng Tiêu gia cũng có võ giả, mà lại về số lượng và chất lượng đều mạnh hơn nhà các ngươi. Mà cái gọi là người ngoài nghề xem náo nhiệt trong nghề xem môn đạo. Ta mặc dù chỉ là bị vứt bỏ xem là hàng hóa hoàn thành cuộc hôn nhân này, nhưng là ta nếu đột nhiên có chuyện vì lợi ích Tiêu gia nhất định cũng sẽ phái người điều tra. Đến lúc đó nếu võ giả của Tiêu gia điều tra ra được cái gì thì đây sẽ là cái cớ để Tiêu gia nuốt trọn cả nhà ngươi.”
Nhìn xem Lâm Yên Nhi cùng đám người trước mắt trợn to mắt kinh ngạc Tiêu Minh hài lòng âm thầm cho mình điểm tán, nói tiếp: “Các ngươi dám ra tay với ta, thì đến lúc đó Tiêu gia sẽ nghĩa chính ngôn từ nói rằng đây là báo thù cho thân nhân mà thôn tính cả nhà ngươi. Người ngoài cũng không thể oán trách là Tiêu gia lòng dạ ác độc được. Đây cũng chính là tính mạng của ta giá trị cuối cùng.”
“Ta nghĩ hiện giờ người nhà Tiêu gia đang rất mong muốn các ngươi nhịn không được mà g·iết ta đi. Ta dám dùng tính mạng mình đánh cuộc nhưng các ngươi có dám đem cả nhà mình đổi với mạng ta không?”
‘Đương nhiên là không, cái mạng rách nát của ngươi ai cần?’ Lâm Yên Nhi trong lòng kinh ngạc vạn phần. Nàng thật không ngờ cái tên không có chút tôn nghiêm nam nhân này lại có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy! Lại còn có gan dám lấy mạng đặt cược. Nhưng là hắn dám cược nhưng nàng không dám a! Phải làm sao mới tốt đây?
Mà Vũ Chí Khôn thì âm thầm gật đầu. Hắn cho rằng Tiêu Minh thật sự là thông minh, đoán được Lâm gia tình trạng khốn nhiễu mà bắt chẹt, không hề chút nào bị biểu hiện vừa rồi của hắn làm cho kinh sợ choáng váng đầu. Phần này thông minh, phần này gan dạ thật là có hắn ngày xưa phong thái.
“Sao? Bị ta nói trúng tim đen không nói được lời nào nữa sao?” Tiêu Minh vô lại đắc thắng chế giễu.
Lâm Yên Nhi thật là hết cách. Nàng thở dài một tiếng sau đó trừng mắt cay độc nhìn Tiêu Minh: “Ngươi thật sự là thông minh, nhưng là ngươi đừng tự cho mà mình ăn chắc ta!” Nói rồi sau đó nàng gằn từng chữ nói ra “Đây là ngươi ép ta, ép ta phải dùng ra thủ đoạn cuối cùng, ngươi đừng có mà hối hận.”
Nghe vậy Tiêu Minh giật nảy cả mình thầm nghĩ ‘ chẳng lẽ cô ta định làm liều thật sao? Đừng a! chẳng nhẽ ta thật sự kém vậy sao? Thà liều cả gia tộc cũng không muốn lấy.’ Nhưng là lao đã đâm ra nào có rút trở về đạo lý. Cho nên Tiêu Minh cố tỏ ra cứng rắn nói: “Ta cũng muốn xem xem các ngươi còn có trò hay gì?”
Hậm hực nhìn Tiêu Minh một chút, Lâm Yên Nhi thò tay vào bên trong túi xách giống như để lấy ra thứ gì.
Nhìn này Tiêu Minh kinh ngạc thầm nghĩ ‘chẳng nhẽ muốn rút ra súng thủ tiêu ta sau đó ngụi tạo b·ị c·ướp g·iết?’ . Nghĩ vậy Tiêu Minh mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng dự định nếu nàng rút ra súng thì hắn lập tức quỳ xuống chịu thua.
Nhưng là khi nàng rút tay ra khỏi túi xách và đưa tay lên cao khiến cho Tiêu Minh trái tim lạc nhịp thì bất ngờ thứ trên tay Lâm Yên Nhi không phải là súng mà là một tấm thẻ hình chữ nhật, định thần nhìn kỹ thì là một tấm thẻ ATM. Nhưng là lúc này nàng rút thẻ ATM ra làm gì? Tiêu Minh thật sự không hiểu nổi.
Lúc này Lâm Yên Nhi nhìn Tiêu Minh nói ra: “ trong thẻ này có 5 triệu mật khẩu là sáu số 0 nếu ngươi chịu từ hôn thì nó sẽ thuộc về ngươi.” Nói đến đây nàng tung tấm thẻ cho rơi xuống đất sau đó nhìn như đã ăn chắc Tiêu Minh “Còn đợi gì nữa nhanh nhặt lên và viết giấy bỏ vợ đi.”
“Hừ! Ngươi cho rằng ta là loại người vì tiền mà sẽ làm theo lời cô sao?” Tiêu Minh lúc này nghĩa chính ngôn từ nói ra một cách lạnh lùng.
Mà đáp lại hắn là một câu khẳng định. “Chứ còn gì nữa!” Lâm Yên Nhi lạnh lùng nhìn xuống dưới đất chỗ tấm thẻ ATM rơi xuống. Lúc này Tiêu Minh chính đang quỳ gối dưới đất hai tay cầm lấy thẻ atm không chớp mắt ngắm nhìn, Mắt hắn lóe sáng lên tiểu tinh tinh, mà miệng đang toét ra cười chảy cả nước miếng. Mặt hắn lúc này chỉ thiếu viết mấy chữ ‘ta rất tham tài’
“Đúng là như vậy!” Tiêu Minh không chút do dự đáp lời lại, mắt thì vẫn không ngừng dán vào tấm thẻ atm trước mắt.
Mà bên cạnh đám người Vũ Chí Khôn là trợn tròn cả con mắt, miệng há hốc kinh ngạc thật không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Người gì ah, thật có loại tham tài đến không cần liêm sỉ như này sao? Trước còn nghĩa chính ngôn từ, cộng với gan dạ và phân tích thông minh là thế, nhưng mà sau một khắc?..???... ‘Uy bạn ơi! bạn làm rơi liêm sỉ kìa, nhanh nhặt lên đi chứ!’ Đám người thầm nghĩ.
Sau một hồi Lầm Yên Nhi cười lạnh đi đến trước mặt Tiêu Minh, ngồi xuống nắm lấy cổ áo của hắn kéo lại gần nói: “ Ngoan lắm!... Tiền cũng đã nhận rồi thì làm việc đi chứ.”
“Ah! Ơ!... việc gì?” Tiêu Minh mặt ngơ ngác đáp lại.
Lâm Yên Nhi mặt lập tức đen lại mà đám người Vũ Chí Khôn càng là thêm trợn tròn mắt. Nghĩ thầm ‘ngươi sao vẫn chưa chịu nhặt lại liêm sỉ? Ngươi là đang muốn khiêu chiến độ nhận nhận biết liêm sỉ của chúng ta sao? Ta sau ngày hôm nay thật sự là sẽ không bao giờ quên ngươi a!’
“1 Triệu nữa sẽ được chuyển vào trong thẻ sau khi xong việc” Bất đắc dĩ Lâm Yên Nhi giơ lên một ngón tay nói ra.
Tiêu Minh lập tức vành tai nhúc nhích, trả lời lại: “ah là viết thư bỏ vợ đúng không, ta lập tức viết, làm người là phải có uy tín. Đua giấy bút đây.”
‘Ngươi có uy tín thì chẳng ai không có uy tín’ Đám người ở trong lòng mắng Tiêu Minh vô sỉ nhưng là vẫn đi chuẩn bị giấy bút