Chương 2: Sóng Ngầm Yên Kinh
Trong lúc Tiêu Minh đang vui vẻ bên lũ cẩu bằng hữu của mình thì tại Yên Kinh đang nhấc lên một làn sóng ngầm.
Tại trong một ngôi biệt thự xa hoa trong một trang viên vô cùng rộng lớn tọa lạc tại dưới chân một quả núi lớn. Một lão đầu tử tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đang nhàn nhã thưởng trà. Lão đầu tử này là gia chủ Tiêu gia Tiêu Kính Thiên, năm nay 73 tuổi.
Trang Viên rộng lớn, cùng quả núi này đều là của Tiêu Gia đệ nhất gia tộc tại kinh thành. Tiêu gia những năm này sừng sững không ngã giống như là quả núi lớn bên cạnh trang viên của họ vậy. Không người nào dám mạo phạm Tiêu gia bởi vì họ đều biết kết quả của việc mạo phạo là cái giá rất lớn.
Lão đầu tử này có thể một tay gây dựng Tiêu Gia cơ nghiệp đến mức độ có thể nói là bảnh lãnh cùng thiết huyết thủ đoạn đều đầy đủ.
“Sấu công, tình hình bên Lâm gia trả lời thế nào rồi?” Lão giả đặt chén trà xuống đối với vừa bước vào cửa quản gia hỏi dò.
Lão quản gia tên là Khương Sở Sấu năm nay 65 tuổi là quản gia của Tiêu Gia, Tận tụy cả một đời phục vụ cho nhà họ Tiêu. Mọi người trong nhà ai cũng cung kính gọi một tiếng Sấu thúc, riêng Tiêu lão gia tử thì thân thiết gọi là Sấu công, ý chỉ là người có công trạng tên Sấu.
Lúc này lão quản gia cung kính một cái gật đầu khom lưng chào đối với gia chủ gia chủ hành lễ, sau đó từ tốn nói: “Gia chủ bên Lâm gia đã đồng ý cửa hôn sự này, chỉ có điều là...”
“Làm sao?” Tiêu Kính Thiên nghi ngờ hỏi lại.
“Con gái của họ, Lâm Yên Nhi có vẻ không phục cửa hôn sự này, nhất là khi biết đối tượng lại là...” Lão quản như có điều khó nói, nói ra.
Lúc này Tiêu lão gia tử bình tĩnh bưng lên ly trà nhấp liên tiếp mấy ngụm sau đó mới để xuống, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một đứa con gái mà thôi, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lại ngạo kiều cũng chẳng lật nên nổi sóng gió gì. Ngươi trở về nói với Lâm gia rằng, cửa hôn sự này Tiêu gia nhận định, chúng ta xem như là nửa cái thông gia. Bảo họ đừng có vụng trộm giở trò gian cái gì nếu không hậu quả tự chịu.”
Lão quản gia rùng mình một cái, sau đó cung kính đáp “Vâng!...” rồi lui ra ngoài đi thực hiện ý của lão gia chủ.
Lúc này tại Lâm gia, một cái căn phòng nữ tính trong một ngôi biệt thự xa hoa. Lâm Yên Nhi đang tức giận đập các đồ đạc trong phòng, báo hại mấy người nữ hầu gái phải liên tục ở bên cạnh khổ cực dọn dẹp.
Lâm Gia chỉ là một cái Tam lưu gia tộc tại Kinh Thành, Lâm Thị Tập Đoàn là một cái Tập Đoàn chuyên kinh doanh sản xuất các loại mặt hàng y dược mỹ phẩm. Tuy chỉ là Tam lưu gia tộc nhưng mà y dược lại là một miếng bánh to mà ai cũng gặm, cho nên bị các đại gia tộc khác để ý tới, nhưng là cũng chẳng có ai bỏ xuống mặt mũi đi chèn ép một cái tam lưu gia tộc. Nhưng miếng bánh to thế để không gặm thì ngứa mắt, cho nên liên tục có đại gia tộc ngỏ ý muốn chỉ phúc vi hôn cái gì, dù sao Lâm Yên Nhi cũng được mệnh danh là Kinh Thành đệ nhất mỹ nữ, mặc dù là xuất thân tam lưu gia tộc nhưng lấy được con trai nhà họ cũng sẽ không lỗ.
Mà không dám làm mất lòng các đại gia tộc nên Lâm gia đều là khéo léo từ chối. Nhưng là bây giờ tai họa ập đến, đệ nhất gia tộc tại Kinh Thành Tiêu gia lại để ý tới bọn hắn, muốn chỉ phúc vi hôn. Lâm gia dám phật ý các đại gia tộc khác bởi vì còn có các đại gia tộc khác lẫn nhau kiềm chế. Nhưng là Tiêu gia thì bọn họ không dám a, ý của Tiêu gia ai dám trái? Cho nên Lâm gia gia chủ không muốn cũng phải gật đầu đáp ứng cửa hôn sự này.
Với lại bọn họ cũng nhận ra cơ hội lần này, cơ hội leo lên cây đại thụ Tiêu gia. Lâm gia muốn hướng về cấp bậc cao hơn phát triển nhất định phải có chỗ dựa vững chắc như Tiêu gia, nếu không là cây to đón gió, bọn họ nửa bước khó đi.
Trở lại với Lâm Yên Nhi, nàng năm nay đã gần 18 tuổi, năm lên 16 tuổi nàng trổ mã cực kỳ xinh đẹp trên dưới kinh thành đều biết đến nàng, được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nữ. Nhưng là nàng biết hồng nhan bạc mệnh, nhất là khi mà gia tộc của nàng không hề đủ mạnh để bảo vệ cho nàng.
Ngày hôm nay điều nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng đã tới, nàng bị chỉ phúc vi hôn. Đây cũng là chẳng có gì, thân là con gái một gia tộc lớn nàng cũng biết rồi cũng sẽ có ngày này. Nhưng là nàng tuyệt không đối phương lại chỉ là một tên thiếu gia bất tài, vô dụng bị bỏ rơi của Tiêu gia.
Nàng từ trước đến nay cho rằng chồng của mình dù cho thân phận không cao quý thì cũng sẽ là một con người vô cùng tài giỏi, người người ngưỡng mộ. Nhưng nàng đâu có ngờ được, bạch mã hoàng tử trong lòng nàng không thấy, chỉ thấy một tên bất tài, vô dụng bị thải loại của Tiêu gia.
Như vậy hiện tại nàng sẽ trở thành trò cười cho tất đám đàn bà, con gái ở kinh thành. Những người kia trước nay ghen tị với sắc đẹp của nàng nhất định bây giờ rất hả hê khi mà thấy được số phận bi thảm của nàng, lấy phải một người chồng vô dụng.
Càng nghĩ càng tức nàng càng điên cuồng đập phá đồ đạc, liên tục gào thét: “C·hết tiệt!... c·hết tiệt, ta đập c·hết ngươi, đập c·hết ngươi!...”
“Tiểu thư ngươi đã bình tĩnh lại chưa vậy, chuyện đâu vẫn còn có đó mà!” Nói chuyện khuyên giải là Vũ Chí Khôn, một người cao to lực lưỡng, thân cao một mét 8, vừa nhìn là biết một người luyện võ, năm nay đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn như là vẫn tráng niên. Vũ Chí Khôn là thực khách bao nhiêu năm nay của Lâm gia, phụ trách bảo vệ an toàn cho lâm gia.
“Khôn thúc ngươi còn nói như vậy nữa, ta đã chưa đủ bi đát hay sao mà lại bảo rằng chuyện đâu còn có đó?” Lâm Yên Nhi lúc này dừng lại đáp lời, đối với người đàn ông bảo vệ an toàn cho Lâm Gia này nàng vẫn là cung kính có thừa.
Vũ Chí Không cười khổ, thở dài nói: “Tiểu Thư! Ngươi nghĩ kỹ lại đi, mọi việc vẫn chưa đến nỗi bết bát như vậy, người kia dù vô dụng thế nào thì cũng đều là người Tiêu gia a, lấy hắn người sẽ danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân nhà Tiêu gia không phải sao? Tiêu gia là danh xứng với thực đệ nhất gia tộc, đến lúc đó còn ai dám nói gì Tiểu thư nữa a?”
“Hừ! Thiếu phu nhân của khí thiếu sao?” Lâm Yên Nhi khuôn mặt đẹp cười tự giễu.
Vũ Chí Khôn không lời phản bác nhưng là vẫn kiên trì nói tiếp: “Dù vậy nhưng mà đây chính là cơ hội cho Lâm gia ta phát triển, phát triển trở thành nhị lưu gia tộc, thậm chí là nhất lưu. Đến lúc đó nước lên thì thuyền lên, địa vị của tiểu thư cũng càng trở nên cao quý, dù địa vị chồng ngài chẳng ra gì như là cũng chẳng có ai dám xem thường tiểu thư nữa nha. Mà lúc đó nếu muốn tiểu thư có thể đưa tay kéo chồng ngài một cái khiến cho địa vị của hắn cũng được nâng lên, như vậy chẳng phải mọi chuyện đều tốt cả sao?”
“Hừ! Làm một người phụ nữ là mong muốn tìm được một người nam nhân có thể che chở cho mình, mà ngươi lại bảo ta phải che chở ngược lại cho tên kia sao?” Đối với chuyện này Lâm Yên Nhi hoàn toàn là khịt mũi coi thường.
“Cái này!...” Đối với cái này Vũ Chí Khôn là không còn gì để nói, cũng đúng bởi vì người phụ nữ ai chẳng muốn chồng mình là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, có thể chở cho mình cả một đời? Ai lại muốn lấy một cái tên phế vật vô dụng đây?
“Không nói nữa Khôn thúc, nếu ngươi còn là tôn trọng người tiểu thư này, vậy thì đi với ta một chuyến.” Nói rồi Lâm Yên Nhi nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Vũ Chí Khôn là hoàn toàn bị bất ngờ vội vàng đuổi theo: “Tiểu thư ngươi định đi đâu a?”
Nghe vậy Lâm Yên Nhi bước chân dừng lại: “Nhân lúc bố mẹ ta còn chưa có trở về, ta muốn đi gặp vị hôn phu tương lai của ta một chuyến, ngươi gọi thêm mấy người đi cùng ta đi.” Nói rồi không quay đầu lại nhanh chân bước đi.
Đối với vị tiểu thư này tính tình tùy hứng Vũ Chí Khôn vẫn là hết cách, thở dài một tiếng cũng là nhanh chân bước theo. Thôi thì cứ tùy theo tiểu thư tùy hứng thêm một lần vậy.
--------------------
Trấn Vân hải huyện Tùng Lâm tỉnh Chiết Giang.
Tối gần 10h đêm.
Hôm nay là một ngày rất vui của Tiêu Minh, bởi vì bạn học của hắn giúp hắn trả thù tình địch lại còn lấy tiền t·rấn l·ột được mời hắn cùng đám bạn ăn nhậu một bữa. Lúc này hắn đã có chút ngà ngà say, nhưng là rất vui vẻ đi bộ trở về nhà. Nhưng là lúc này “Ah!” một tiếng, một giọng nữ thất thanh vang lên.
Giật mình ngoảnh đầu nhìn lại thì chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, quần áo xộc xệch, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ đang chạy về phía hắn, sau lưng là 2 tên mặc áo đen tay xách khảm đao đuổi theo.
Mà bết bát nhất là người nữ này chạy đến chỗ hắn vậy mà kéo lấy cánh tay của hắn, hoảng sợ núp sau lưng hắn, liên tục bảo: “Cứu!... cứu ta, bọn họ muốn g·iết ta, làm ơn cứu ta.” Cô nàng nhìn bộ dáng mới 17 mười tám tuổi, mặt mũi xinh đẹp, vừa nói vừa khóc bộ dáng rất đáng thương. Nhưng là...
Tiêu Minh hoảng sợ mắt trợn tròn nhìn cô gái này, thầm nghĩ ‘cô nương không nên mang theo chơi người như vậy nha, ta nhìn qua giống như là cái gì đại anh hùng có thể cứu vớt cô sao, ngươi làm như vậy chẳng những ngươi không thoát khỏi mà ta cũng sẽ bị hiểu lầm là đồng bọn của ngươi, bị tại chỗ chém a.’
‘Ta chỉ là một cái học sinh bình thường, lại còn là một con ma men, chẳng phải là cái gì đại hùng có thể cứu vớt người trong cơn hoạn nạn a!”
Trong lòng liên tục mắng MMp, đem tổ tông 18 đời của cô gái này hỏi thăm mấy lần. Nhưng là chuyện đã lỡ rồi, Tiêu Minh chỉ có thể thầm nói một câu xui xeo họa vô đơn chí, hắn biết trước mắt phải ổn định mất tên hung thần ác sát trước mắt đã rồi sẽ tìm cơ hội đào tẩu.
Còn cô gái liễu yếu đào tơ này thì sao? Hắn biểu thị là liên quan gì đến hắn a, trước mắt vẫn là giữ bản thân an toàn quan trọng nhất.
Lúc này 2 tên mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm khảm đao đã đi đến trước mặt 2 người. Cô gái kia nhìn thấy 2 tên này tới gần thì cơ thể càng run rẩy lợi hại, ánh mắt cầu cứu nhìn Tiêu Minh.
Nhưng là Tiêu Minh lựa chọn không nhìn, hắn khuôn mặt làm ra một cái nụ cười nịnh nọt đối với 2 tên sát thủ trước mắt nói ra: “Hai vị huynh đài này không biết là ở trên đường nào hỗn, tiểu đệ chỉ là một cái người qua đường, mong hai vị bỏ quá cho.”
Nghe vậy cô gái kia trợn tròn mắt. ‘Đây là cái người gì a, thật sự thấy c·hết mà không cứu sao? Nàng là một cô gái chân yếu tay mềm, nhất còn là một vị mỹ nữ. Cho dù ngươi lực bất tòng tâm thì cũng không nên nói mấy câu làm giảm tôn nghiêm nam nhân như vậy nha!”
Nhưng là đối với cô gái này tỏng lòng chất vấn nếu là có nghe được Tiêu minh cũng sẽ chỉ là xùi cười một tiếng không thèm để ý. Tôn nghiêm cái gì nha, có bằng cái mạng trọng yếu sao? Ta và ngươi không quen chẳng thân, tại sao ta phải vì ngươi đi c·hết?
Mà nghe được những lời này của Tiêu Minh 2 tên sát thủ sững người một chút dừng lại, một tên trong đó giọng lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật sự không phải là đồng bọn của cô ta sao? Ngươi nếu dám nói dối ta sẽ để ngươi c·hết rất thảm.”
“Đúng đúng, ta và nàng hoàn toàn không quen biết nhau. Nàng chỉ là muốn dùng ta làm bia đỡ đạn mà thôi. Nhưng là ta nào đâu có ngu như thế, nhìn 2 vị đại ca khí thế hùng dũng liền biết không phải là người tầm thường. Ta đụng đi lên hoàn toàn là t·ự s·át a. Vẫn là mong 2 vị đại ca đây bỏ cho tiểu đệ.” Tiêu minh hầu như không chút do dự đáp lời, nói xong còn như là tránh ôn dịch như vậy hất ra tay cô gái kia, đứng cách ra xa hơn 1 mét có thừa, đở cô gái kia trơ trọi một mình ở đó ngơ ngác không chỗ nương tựa mà hắn khuôn mặt b·iểu t·ình vẫn không dừng lại nịnh nọt.
Một tên khác bênh cạnh cười lạnh một tiếng, tay lung lay khảm đao: “Toán tiểu tử ngươi thức thời, nếu là đã không quen biết thì nhanh nhanh cút đi. Chúng ta mở lượng từ bi tha cho ngươi một mạng. Nhưng nhớ không được báo cảnh sát, nếu không sự giận giữ của phác đao hội chúng ta lửa giận ngươi gánh không được.”
Nghe đến “Phác Đao hội” danh tự, Tiêu Minh mồ hôi chảy ròng. Đây là cái gì thao tác a! Tùy tiện đi nhậu trở về cũng có thể đụng phải toàn huyện nổi danh nhất bang hội. Cái này phiền phức có chút lớn, nghĩ nghĩ Tiêu Minh bất giác lại càng đứng cách xa cô nàng kia hơn. Hắn vội vàng nịnh nọt chắp tay đối với 2 người sát thủ kia nói ra:
“Hóa ra hai vị đại ca là người của ‘Phác Đao Hội’! Đại danh như là sấm bên tai a! Nếu như đây đã không có chuyện gì của ta vậy thì tiểu đệ xin phép được từ.”
“Cút!...” Tên vừa nói tha cho Tiêu Minh lạnh lùng phun ra một chữ.
Tiêu Minh như là được đại xá vậy, vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy về phía sau, hoàn toàn không nhìn cô gái kia ánh mắt cầu cứu rướm nươc mắt tuyệt vọng nhìn xem hắn. Đối với Tiêu Minh bây giờ giữ mạng mới là quan trọng nhất, nào có tâm tư đi quản xem ở đây đang có một vị mỹ nữ cần hắn cứu. Nói đùa đụng vào “phác đao hội” đó chính là tự dẫn lửa thiêu thân, rắc rối không phải là nhỏ. Em gái xin lỗi a! Ca chỉ là phàm nhân không đủ khả năng cứu ngươi được, ngươi tự cầu phúc đi thôi. Ngươi xinh đẹp như vậy chắc chắn là sẽ có một cái nam nhân vật chính đi ngang qua thấy chuyện bất bình chẳng tha ra tay cứu giúp sau đó đem ngươi thu vào hậu cung. Nhưng có một điều chắc chắn là, người đó không phải ca.