Chương 22: Ngẫu Nhiên Gặp Lại Sở Thơ Hàm
Âm Sơn Lĩnh hơn 21h!
Sở Thơ Hàm một mình lang thang ở bên trong này, nàng tay cầm đèn pin vừa soi đường vừa sợ hãi run rẩy đánh giá bốn phía, nàng hiện tại chỉ có một mình, không có ai bảo vệ cũng như để cầu cứu, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng gắng gượng tìm cách thoát ra khỏi nơi này.
Nàng sở dĩ xuất hiện tại đây không phải là do nàng bỗng tâm huyết dâng trào muốn đi thám hiểm, mà hoàn toàn là một hồi ngoài ý muốn.
Nguyên bản lúc chiều nàng tới công ty thăm ba của nàng, ở chơi đến tận tối muộn, mà một lát nữa ba nàng phải đi gặp khách hàng, không cùng nàng về được nên là nàng chỉ có thể thể tự mình bắt taxi trở về!
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như nàng vẫn cứ như mọi lần bắt được một chiếc taxi bình thường rồi về nhà, nhưng lần này chiếc taxi mà nàng bắt lại không bình thường a!
Vừa ngồi vào taxi nàng đã liền cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ. Mơ mơ màng màng thế nào đến khi nghe người tài xế bảo là “tới nơi rồi!” nàng mới giật mình tỉnh hồn lại, nhưng đợi khi nàng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa xe thì!... Đây nào phải là nhà nàng! Rõ ràng là một chốn rừng núi rậm rạp a!
Cho rằng mình là b·ị b·ắt cóc, nàng nhanh tay lấy ra bình xịt “phòng sói” trong túi ra thủ sẵn. Nhưng đến khi người tài xế không mắt, không mũi chỉ có mỗi cái miệng đang nhoẻn miệng cười ngoảnh lại nhìn nàng thì nàng liền hồn vía lên mây, đánh rơi cả bình “phòng sói” xuống đất.
Nàng hoảng hồn, sợ hãi nhanh chóng mở ra cửa xe bỏ chạy thục mạng. Cuối cùng là hiện tại nàng lạc ở bên trong “Âm Sơn Lĩnh”. Nơi này không có sóng, nên nàng cũng không thể gọi điện cầu cứu được, chỉ có thể dựa vào chính nàng tự cứu mình mà thôi. Đây là nàng còn không biết nơi này là “Âm Sơn Lĩnh” bằng không sợ là nàng sẽ bị kinh hãi quá độ mà trực tiếp ngất đi.
Đột nhiên!... Vấp phải vật gì đó phía đó phía trước khiến Sở Thơ Hàm bị ngã ngồi xuống đất, nhìn lên liền thấy hai bóng đen ở trước mặt, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này nàng như là chim sợ cành cong, vừa thấy hai bóng đen phía trước ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải là gặp được người, mà là gặp quỷ.
Nghĩ vậy nàng liền sợ hãi ngồi co rụt cả người lại. Nàng run rẩy thút thít: “Các ông ma, bà ma làm ơn đại phát từ bi, thịt của ta không ngon đâu mà! Xin tha cho ta đi mà!... hic hic!...”
Điệu bộ của Sở Thơ Hàm bây giờ run rẩy yếu đuối, lại còn đang khóc thút thít cầu xin tha. Nhìn mỹ nhân bộ dáng như vậy thật sự là để cho người thấy người thương, để cho người ta chỉ muốn xông tới bảo hộ nàng mà thôi!
Nhưng là bị ma qủy xông tới t·ấn c·ông như trong lo sợ của nàng thì không hề thấy, chỉ thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Đây không phải là Sở tiểu thư sao?”
Nghe thấy được giọng nói quen thuộc, Sở Thơ Hàm định thần lại, ngờ ngợ sờ soạng lấy đèn pin lúc nãy rơi trên mặt đất, nàng chiếu đèn lên phía trước, lập tức 2 bóng người phía trước hiện ra rõ ràng trước mặt nàng. Sở Thơ Hàm lập tức nhận ra hai người phía trước này, ‘đây không phải là Tiêu Minh cùng Diệp Mân hay sao?’
Nhận ra người quen, một cảm giác vui mừng bỗng chóc dâng lên trong đầu nàng, đồng thời tâm tình lo sợ trước đó cũng lập tức biến mất không còn. Mặc dù không biết vì cái gì hai người lại xuất hiện ở đây, nhưng nàng lúc này mặc kệ những thứ này, có thể gặp được người cứu giúp lúc này đã là vạn hạnh ai còn quan tâm những thứ râu ria kia a.
“Là!… là Tiêu Minh cùng Diệp Mân đồng học sao?” Sở Thơ Hàm hàm mừng rỡ kêu lên.
“Là bọn ta! Nhưng Sở tiểu thư ngươi có thể đừng lại chiếu thẳng đèn vào mặt bọn ta như vậy được không? Quá chói mắt!” Tiêu Minh ở phía trước nhất vừa một tay che mắt vừa nói ra.
Nghe vậy Sở Thơ Hàm mới ý thức mình thất lễ vội vàng đem ánh đèn chiếu xuống đất đồng thời đứng lên. Tiện tay phủi đi chút bụi đất phía sau mông, sau đó sửa sang lại một chút bộ dạng nhếch nhác hiện tại, nàng gượng cười đối với hai người nói: “Xin lỗi là ta thất lễ rồi!”
“Không sao! là bọn ta làm kinh hãi đến tiểu thư ngài mới đúng!” Tiêu Minh mỉm cười dùng giọng thân thiện ôn hòa trấn an Sở Thơ Hàm.
Diệp Mân thì lại giống như không biết nhìn trường hợp chút nào, vẫn bộ dạng bất cần đời, cười trêu chọc: “Không nói!... cuộc sống của người có tiền đúng là khác biệt, vậy mà dám đêm hôm tới ‘Âm Sơn Lĩnh’ dạo chơi. Sở tiểu thư a! lá gan của ngươi thật sự là không nhỏ.”
Vừa mới nghe được Tiêu Minh khách khí đáp lại, Sở Thơ Hàm liền bất giác cảm động, vốn là còn định tiếp tục khách khí vài câu, nhưng sau khi nghe được Diệp Mân những lời kia nàng liền “đại tiểu thư tính tình” dâng lên, nàng bạch nhãn lạnh liếc Diệp Mân, miết miệng: “Còn nói ta? Ngươi không phải cũng là đến đây hay sao?”
Tiêu Minh khóe miệng giật giật, ‘đáng đời ngươi độc thân!’ đây là suy nghĩ lúc này của hắn về Diệp Mân. Con gái nhà người ta g·ặp n·ạn ngươi không tranh thủ an ủy, ở đây trêu chọc cái gì? Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ làm một lần người hòa giải: “Ha ha!... Sở tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm, Diệp Mân hắn chính là thấy không khí quá khẩn trương nên ý đồ khôi hài một chút thôi, ngươi không cần phải để ý.”
“Khôi hài?... hắn rõ ràng là cố ý châm chọc, cái gì mà bảo ta đêm hôm chạy tới ‘Âm Sơn Lĩnh’ đi dạo, đây không phải là muốn chế giễu ta hay sao?” Sở Thơ Hàm nổi lên “đại tiểu thư tính tình” căn bản không nghe vào Tiêu Minh hòa giải, ý đồ muốn làm cho ra nhẽ chuyện này, nhưng chợt nàng phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Chờ đã!... ‘Âm Sơn Lĩnh’ ý các ngươi là nơi này là ‘Âm Sơn Lĩnh’?”
“Đúng vậy!... mà nơi này còn là phía khu vực trung tâm của ‘Âm Sơn Lĩnh’!” Diệp Mân căn bản là không ngoại lớn chuyện, không những thẳn thắn thừa nhận mà còn thông báo thêm tin dữ cho Sở đại tiểu thư.
Nghe vậy Sở Thơ Hàm liền mặt cắt không còn giọt máu, cả người vô lực ngồi phịch xuống nền đất: “Xong!... Xong!... chúng ta đều xong, đây là ‘Âm Sơn Lĩnh’ a! là nơi hung địa ăn người, một khi đã bước vào là không có cơ hội đi ra, chúng ta đều sẽ phải c·hết tại đây thôi!”
Thấy này Tiêu Minh liền ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa hai tay nắm lấy đôi vai gầy nhỏ của Sở Thơ Hàm, nhẹ nhàng mìm cười an ủy: “Sở tiểu thư ngươi không cần phải sợ, có bọn ta ở đây, cho dù là trời sập xuống cũng là có bọn ta thay ngươi cõng không phải sao?"
“Nhưng đây là hung địa ‘Âm Sơn Lĩnh’ a!” Sở Thơ Hàm mặc dù cảm động những lời của Tiêu Minh, nhưng vẫn biết được tình cảnh ngặt nghèo hiện tại, nên vẫn tiếp tục nước mắt chảy ròng thút thít nói ra.
Tiêu Minh lắc đầu mỉm cười nói: “Không phải sợ, cho dù là nơi Tuyệt thế hung địa cũng sẽ có đường sống trong cõi c·hết, huống hồ mấy tháng trước nơi này có rất nhiều công nhân đến đây khai hoang, mặc dù sau đó vì gặp t·ai n·ạn liên tiếp mà dừng thi công, nhưng dương khí trên người họ cũng đã khiến cho âm khí của nơi này bị yếu đi, muốn thoát ra khỏi đây không khó!”
Nói rồi Tiêu Minh chỉ tay về phía con đường độc đạo phía bên phải, nói: “Chẳng hạn như con đường này, nơi đó âm khí rất ít, là một nơi an toàn có thể đi, cứ dọc theo nó chạy thẳng chắc chắn sẽ ra được đường cái.”
“Thật?... Thật sao!” Sở Thơ Hàm như là người trong bóng tối tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng hi vọng, mừng rỡ hỏi lại, sao đó hai tay nắm lấy cánh tay Tiêu Minh, nói: “Vậy còn đợi gì nữa, mấy người chúng ta nhanh chóng rời đi a!”
Tiêu Minh nghe vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này Diệp Mân mới thở dài một tiếng: “Ai!~~… Sở tiểu thư! Vừa nãy ta chỉ là muốn đùa ngươi một chút, nhưng hiện tại thời gian đùa giỡn cũng không còn nữa rồi, đành nói với ngươi một sự thật vậy. Con đường kia mặc dù là âm khí ít, sẽ không có ma quỷ ở đó, nhưng nếu đám ma quỷ ở đây tìm không thấy thức ăn, nhất định sẽ tập trung chạy qua, cho nên việc cần thiết là cần người làm mồi nhử dụ đám ma quỷ ở bên này, bằng không bọn ta sớm đã chạy ra từ sớm, nào có còn ở lại đây để gặp ngươi.”
“Mà mồi nhử thì đương nhiên không thể tuyển ngươi, ngươi chân yếu tay mềm, tay chân chậm chạp, căn bản là chạy không thoát đám yêu ma nơi này đuổi bắt, mà bọn ta huynh đệ tình thâm không nỡ bỏ nhau lại, với lại 2 người cùng đi làm mồi dụ có thể chiếu cố lẫn nhau, nhiều bảo đảm an toàn a!”
Nói rồi Diệp Mân Lại thở dài, giống như than thân trách phận, ánh mắt đượm buồn ngẩng đầu lên nhìn trời cao, mặc dù bầu trởi một mảnh hắc ám không một ánh sao, nhưng hắn vẫn như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp vân chướng nhìn thấy tinh tú ở bên kia vậy.
Sở Thơ Hàm kinh ngạc trừng lớn hai mắt lần lượt nhìn 2 người: “Ngươi!... Các ngươi!...”
Sau cùng nàng dừng ánh mắt nơi Tiêu Minh, bộ dạng nàng lúc này như muốn hỏi xem những lời kia là sự thật sao? Bọn họ thật sự quyết định hi sinh để cho nàng chạy thoát hay sao?
Tiêu Minh không có giải đáp nghi vấn của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Không cần phải lo lắng, việc của ngươi là men theo con đường kia chạy thoát ra khỏi đây, sau đó thì gọi người tới cứu chúng ta mà thôi.”
Nói rồi Tiêu Minh lại tiếp tục nở một nụ cười ấm áp tựa như gió xuân: “Sở tiểu thư tất cả nhờ vào ngươi!”
Một giọt lệ bỗng chóc lăn xuống trên gương mặt đẹp của Sở Thơ Hàm, mặc dù Tiêu Minh không có trực tiếp khẳng định những lời kia của Diệp Mân, nhưng là nàng cũng hoàn toàn là nghe hiểu được bọn họ thật sự muốn đi làm mồi dụ để nhường cho nàng một cơ hội sống.
Từ trước đến nay những người theo đuổi nàng đều chỉ là vì ham mê sắc đẹp của nàng, chưa từng có ai có thể vì nàng mà hi sinh cả mạng sống của mình như vậy cả, chưa từng!… chưa từng có ai đối với nàng như vậy cả.
Sở Thơ Hàm vội vàng lau đi hàng lệ trên gương mặt cùng khóe mắt ướt đẫm, nàng lúc này không thể lại yếu đuối nữa, không thể để sự hi sinh của hai người trở nên vô nghĩa, nàng phải nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này để còn có thể gọi người đến cứu bọn họ nữa.
“Vậy các ngươi phải bảo trọng!...” Nói rồi nàng vội vàng đứng lên men theo con đường mà Tiêu Minh chỉ một mạch chạy nhanh, chỉ một khoảng thời gian ngắn sau đó thân hình đã hoàn toàn bị che khuất sau những hàng cây. Dù sao mặc dù nói là đường độc đạo, nhưng cũng là có khúc cua cùng với cây cối xen lẫn ở giữa nên chuyện như vậy là hết sức bình thường.
Đưa mắt nhìn bóng người Sở Thơ Hàm đã đi xa, Diệp Mân nhếch miệng: “Ta thật không ngờ ngươi lại độc ác như vậy! Người ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại nhẫn tâm lừa người ta chạy vào nơi âm khí nặng nhất. Ngươi lương tâm không đau sao?”
Tiêu Minh khinh thường nhìn Diệp Mân, bĩu môi: “Còn có mặt mũi nói ta? ngươi chẳng phải cũng là phụ họa ta lừa gạt sao? Nói thật cái bộ dáng thương hải tang điền vữa nãy của ngươi, ta thật sự cam bái hạ phong!”
“Ta chỉ là tòng phạm!” – Diệp Mân.
“Vẫn là hạ lưu đê tiện!” – Tiêu Minh.
“Nhưng vẫn kém ngươi mấy con phố!” – Diệp Mân.
“Ngươi nếu thấy lương tâm cắn rứt, có thể ở lại đây hoặc là đuổi theo làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ta thì đi trốn trước đây, ngươi đừng quên con cương thi vừa nãy lúc nào cũng có thể đuổi đến đây!” Tiêu Minh nói xong liền quay người tăng tốc bỏ chạy giống như là hận mình sinh ít thêm hai chân vậy.
Quả nhiên nghe được những lời kia, Diệp Mân cũng không lại tiếp tục chần chừ. Hắn vừa tăng tốc bỏ chạy theo Tiêu Minh vừa đưa cánh tay lên lau không tồn tại nước mắt trên khuôn mặt, giọng đau buồn, thút thít lớn tiếng nói: “Hic hic! Ta thật sự là lương tâm cắn rứt, thật sự là rất muốn đi cứu Sở tiểu thư, nhưng ta còn có cha, mẹ già cần phải phụng dưỡng. Xin lỗi Sở tiểu thư, ta sẽ nhớ ngày này hằng năm tới viếng mộ ngươi a!...”
Vậy là hai kẻ táng tận lương tâm, tồi hoa lạt thủ này… đã vứt hết cả liêm sỉ, lừa con gái nhà người ta đi vào chỗ nguy hiểm để làm mồi dụ cho bọn hắn. Nếu như hiện tại có người khác ở đây biết được sự thật nhất định sẽ phun hai tên khốn nạn này cẩu huyết lâm đầu!