Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 21: Sơn Lĩnh Dị Biến!




Chương 21: Sơn Lĩnh Dị Biến!

Hơn mười ba giờ chiều!

Tiêu Minh cùng Diệp Mân đang đứng trước một hố đất do máy xúc đào ra. Hố đất này rộng tầm 3 mét, dài gần 5 mét, sâu khoảng gần 3 mét. Ở hai bên không hề có một đống đất nào, có lẽ cứ mỗi lần xúc đất lên là sẽ được cho trực tiếp lên xe tải, đến khi đầy xe thì chở đi chỗ khác đổ đi, hầu như các công trường đều làm như vậy để có thể nhanh chóng trong việc giải phóng không gian công trường.

Diệp Mân đứng trước hố đất quan sát một hồi, sau đó quay sang đối với Tiêu Minh hỏi: “Tiêu Minh! Ngươi xác định là nơi này sao?”

Tiêu Minh gật gù đạo: “Không thể sai được nơi này âm khí bốc lên liên tục, mà lại dày đặc hơn những chỗ khác rõ ràng chính là trung tâm âm khí của cả vùng ‘Âm Sơn Lĩnh’ này, những nơi khác mặc dù có âm khí bốc lên nhưng tất cả đều là tàn dư âm khí ở trong đất bốc lên mà thôi. Đâu giống như ở đây âm khí cứ giống như là được bơm lên vậy.”

Diệp Mân nghe vậy liền chú ý quan sát hố đất một lần nữa, sau đó hắn thở dài: “Ai!~~… cũng là ngươi biết chút đạo thuật có thể nhìn thấy âm khí hướng đi, ta chỉ là người trần mắt thịt, chỉ là cảm thấy có chút lạnh mà thôi, toàn bộ đều là dựa vào trực giác của người luyện võ đến cảm nhận. Quan sát nãy giờ cũng chẳng nhìn thấy cái manh mối gì, thật là thất bại quá mà!”

Tiêu Minh cười, vỗ vai an ủy Diệp Mân: “Không cần phải tự trách như vậy, phế vật không phải là lỗi của ngươi. Chỉ là trách ta quá ưu tú mà thôi!”

Diệp Mân được an ủy chẳng những không vui mà còn trừng lớn mắt nhìn Tiêu Minh, trong nội tâm của hắn giờ đây thật muốn đánh người a.

Không thèm để ý đến Diệp Mân tâm tình biến hóa, Tiêu Minh quan sát xung quanh tìm dụng cụ đào đất. Có chút tiếc nuối là máy xúc đã bị đem ra ngoài, nếu không mọi việc sẽ dễ dàng hơn chút ít. Nhưng cũng may mắn ở gần đó có một cây xẻng bị công nhân vứt lại, là loại xẻng lớn cán dài chuyên dùng để đào đất, xúc cát.

Cầm xẻng lên rồi ném nó cho Diệp Mân, Tiêu Minh không nói gì thêm nhưng Diệp Mân vẫn là hiểu ý. Không phải là kêu hắn làm chân khổ sai sao? Thở dài một hơi Diệp Mân cũng không dài dòng mà nhảy xuống hố đất, sau đó dùng xẻng đào bới ở vị trí mà giác quan của hắn cảm thấy là lạnh nhất.

Mới hơn một phút Diệp Mân đã đào được gần 40 xẻng đất, năng xuất của hắn còn hơn cả một cái máy xúc nữa. Qua thêm mấy phút, hắn đã đã tạo ra một cái hố nhỏ sâu nửa mét, rộng 1 mét, dài hơn 2 mét ở bên trong cái hố lớn ban đầu.

Bỗng “Cộp!...” một tiếng như chắn phải vật gì, hắn dừng lại chốc lát, sau đó liền khéo léo xúc đất lên, để lộ ra là một bề mặt màu nâu sẫm của vật gì đó. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của mình hắn có thể đoán được đó là bề mặt của một cỗ quan tài. Hắn ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Minh nãy giờ vẫn đang chăm chú theo dõi mọi động tĩnh của hắn.

Tiêu Minh khẽ gật đầu, Diệp Mân liền hiểu ý cầm xẻng nhảy lên khỏi hố đất. Tùy ý vứt công cụ sang một bên, hắn hỏi: “Thế nào? Ngươi phát hiện được gì?”

“Nếu ta đoán không lầm thì bên trong cỗ quan tài kia là một con cương thi, nó được dùng để chặn lối vào và kiêm luôn gác cổng, chúng ta cần phải suy tính lại một chút kế hoạch!” Tiêu Minh nghiêm túc đáp lời.



Diệp Mân mở to mắt, kinh ngạc nói: “Cương thi? Vậy không phải tốt nhất là nhân lúc trời còn đang ban trưa đào nó lên rồi đốt đi sao? để lâu lỡ như nó tỉnh lại thì phiền phức.”

Tiêu Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không dễ như vậy, nơi này là nếu như đã dùng cương thi làm chặn cửa, rõ là dùng để bảo vệ âm khí ở bên trong không bị dương khí của mặt trời xông vào. Dùng thi khí để cản dương hỏa, thật sự là thủ đoạn cao tay mà!”

hơi ngừng lại thở dài một hơi, hắn nói tiếp: “phải dùng thủ đoạn như vậy chứng tỏ rằng âm khí bị áp chế ở bên dưới rất nhiều. Quan tài này giống như là một cái nút chai vậy, cản lại không cho quá lớn âm khí thoát ra vào ban ngày. Nếu như tùy tiện nhấc nó lên, lượng lớn âm khí thoát ra ngoài như thác nước sẽ khiến người ở ngay phía trên bị sốc, vô cùng nguy hiểm.”

Diệp Mân nghe vậy mồ hôi lạnh chạy ròng, hắn vậy mà lúc nãy lại có ý nghĩ đi tìm c·hết. Cũng may mà Tiêu Minh sáng suốt! Diệp Mân cẩn thận hỏi dò: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Thôi, thôi!... Vốn dĩ định dùng thượng sách là đi vào cổ mộ vào ban ngày như vậy sẽ bớt đi rất nhiều nguy hiểm, nhưng hiện tại xem ra không thể áp dụng được. Vậy chỉ có thể dùng đến hạ sách!...” Tiêu Minh lắc đầu cười khổ: “Đợi đến tối chờ cửa mộ tự mở ra vậy!”

“Hả? Vậy chẳng phải là cương thi sẽ tỉnh dậy sao? bọn nó đều là mình đồng da sắt a!” Diệp Mân kinh ngạc thốt lên, hắn quen biết với Tiêu Minh bao nhiêu lâu, biết được thằng bạn này của mình thường hay có mấy ý nghĩ giật gân, nhưng giống như bậy giờ đi tìm c·hết thì là lần đầu nha. Đánh nhau với cương thi, thua thiệt hắn cũng có thể nghĩ ra được!

Tiêu Minh biết thằng bạn này của mình bắt đầu sợ. Thế là hắn khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Mân, nói: “Sợ cái gì? Con cương thi này thi khí bị dùng để áp chế âm khí và ngăn cản dương hỏa, cho dù chôn lại lâu cũng chỉ có thể là một con bạch mao cương thi mà thôi! Đừng nói với ta là ngươi đánh không lại bạch mao cương thi.”

Nghe vậy Diệp Mân thở phào nhẹ nhõm, vốn cứ tưởng phải gặp cương thi lợi hại hơn, nếu chỉ là bạch mao thì hắn hoàn toàn có thể đối phó được. Thế là hắn liền tự tin mỉm cười nói: “Hóa ra là vậy! Làm ta sợ bóng sợ gió một trận. Vậy thì cùng đợi đến tối thôi!”

Tiêu Minh gật đầu, sau đó hai người tìm lấy một tấm ván gỗ rộng đặt lên phần đất trống cách đó tầm 30 mét để làm chỗ ngồi, cuối cùng là vừa thưởng thức bữa trưa đem theo trong ba lô vừa quan sát động tĩnh nơi hố đất đề phòng bất cứ dị biến gì phát sinh.

-------------

Buổi chiều tối, ngay khi kim đồng hồ vừa điểm 18h, dị biến đột nhiên phát sinh.

Tiêu Minh cùng Diệp Mân lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở lớn mắt nhìn về phía bầu trời cùng xung quanh.

Nay bầu trời đang vào thu, cho dù là đang ở trong rừng nhưng vị trí của bọn hắn đang ngồi là bãi đất trống của công trường, theo lý mà nói dù là đến mười tám giờ, trời vẫn còn đang sáng, nhưng lúc này bầu trời bỗng chốc ảm đạm.



Diệp Mân không nhìn thấy âm sát chi khí nên không rõ nguyên nhân, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó đem bầu trời che lại, nhưng Tiêu Minh lại thấy rất rõ là có lượng lớn âm sát chi khí dâng lên từ bốn phương tám hướng đem bầu trời cho che lại, chúng nó ngăn cách ánh sáng, cho dù là không hoàn toàn nhưng mà vẫn khiến cho phiến khu vực này ánh sáng trở nên ảm đạm.

Cảm nhận được dị biến, hai người dâng lên cảnh giác nhìn về phía hố đất. Lúc này hố đất đột nhiên phun ra lượng lớn hắc sắc chi khí phun thẳng hình phễu lên trời, chỉ mấy giây sau cả phiến khu vực đã hoàn toàn rơi vào tối tăm.

Điệp Mân lấy ra đèn pin soi về phía hố đất, dụi dụi mắt: “Ta không có nhìn nhầm chứ? Ta vậy mà thấy được âm sát chi khí?”

Tiêu Minh nghiêm túc đáp: “Ngươi không có nhìn lầm, Âm sát chi khí ở đây đã dày đặc đến mức những người có giác quan nhạy bén sẽ nhìn thấy được.”

Nghe vậy Diệp Mân Ngiêm túc đánh giá hố đất sau đó nói: “Ta đột nhiên cảm thấy hình như nước đi này chúng ta đi sai rồi! có thể đi lại không?”

“Có thể đi lại hay không, cần phải hỏi vị đại gia sắp xuất hiện! nhưng chỉ sợ người ta khó tính a!” Tiêu Minh thần tình cảnh giác nói.

Bọn họ hai người đều biết là thiên quang bỗng chóc ảm đạm, đại hung chắc chắn sẽ xuất thế. Nhưng giờ nói những thứ này đều vô dụng, phải tính đường rút lui trong an toàn.

Quả nhiên không để hai người chờ lâu, “ầm!...” một tiếng, nắp quan tài bay ra khỏi hố đất rơi vào mô đất mà Diệp Mân đào lên lúc buổi trưa, thi khí màu xích thiết phun lên xen lẫn bên trong hắc sắc âm khí, một mùi thối rữa kèm theo mà ra khiến cho hai người bất giác bịt lấy mũi.

Bên trong hố đất lúc này, một cỗ t·hi t·hể mang triều phục nhà thanh đột ngột mở mắt, kỳ lạ là rõ ràng đây là một bộ cổ thi nhưng da thịt lại vẫn còn bảo tồn lại, một điểm khô héo cũng không có, quả thật giống như là chỉ vừa mới k·hâm l·iệm mấy ngày vậy. Con mắt của nó huyết hồng lộ rõ vẻ dữ tợn, giống như là một con hung thú chuẩn bị ăn người.

Cương thi nhanh chóng từ trong quan tài nhảy ra bên ngoài hố đất, đối diện với Tiêu Minh hai người, nó lộ ra đôi răng nanh dữ tợn cùng với lượng lớn thi khí như là hơi thở thoát ra từ miệng. Bản năng nó mách bảo rằng nó cần phải đem hai người trước mặt này ăn thịt uống máu, xương cốt cũng không để lại.

Đối mặt với cương thi hung dữ, Tiêu Minh cùng Diệp Mân lại lộ ra bình tĩnh, giống như đối mặt với bọn hắn không phải là lài quái vật hung dữ ăn thịt người vậy.

Quan sát đống lông đen dài ở trên mặt của con cương thi, Diệp Mân bất giác cười phá lên: “Ha ha!... Ta liền biết là một con hắc mao cương thi mà, nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi, không đáng kể gì.”

Tiêu Minh gật gật đầu phụ họa: “Xác thực không tính là gì!” Sau đó hắn ngoảnh mặt nhìn Diệp Mân, mỉm cười nói tiếp: “Vậy nên hiện tại chúng ta cũng nên!...”



Diệp Mân cũng mỉm cười nhìn Tiêu Minh, đồng thời gật gật đầu: “Đúng vậy chính là lúc này!...” nói đến đây cả hai lập tức tại chỗ quay người, ba chân bốn cẳng phóng nhanh. Đợi đến khi chạy xa năm, sáu mét rồi mới đồng thời lớn tiếng nói ra câu cuối cùng chưa nói hết: “Nên tẩu vi thượng sách a!”

Dứt lời cả hai cũng liền tăng thêm tốc lực, giống như hận không mọc nhiều hai chân vậy.

Về phần hắc mao cương thi, lúc đầu nó nhìn thấy hai người trước mặt tự tin như vậy, vốn tưởng rằng bọn họ có cách đối phó nó, nên khi hai người đột ngột quay người, nó tưởng rằng bọn họ sắp phát động t·ấn c·ông, nên bằng với một chút linh trí yêu ớt của nó, nó lập tức vận lên thi khí chảy khắp toàn thân để phòng thủ, nhưng chờ nửa ngày nó mới nhận ra là hai người kia vậy mà bỏ chạy a!

“Bỏ chạy?... Các ngươi vì sao lúc đầu ăn nói tự tin như vậy a!” Cương thi tức giận gầm lên một tiếng lao người đuổi theo. Hai người này thật sự quá phận, quả thật là lừa gạt nó trí thông minh ít ỏi a! Nó nhất định phải đem hai người này bắt lại xé xác, ăn thịt, uống máu mới có thể bình được cơn giận lúc này của nó.

Nhưng để cho cương thi càng tức giận không thôi là hai người này vậy mà tốc độ không thua gì nó, nó càng tăng tốc, bọn họ càng tăng tốc nhanh hơn, bóng tối cũng không gây ra chút nào cản trở với họ, quả thực là giống như đang chạy giữa ban ngày a! Chẳng lẽ nó ở dưới đất thời gian lâu quá nên bị lạc hậu rồi, con người đã tiến hóa đến độ đi đường đêm tối không bị khó khăn rồi?

Ở phía trước Diệp Mân hai ngươi vừa bỏ chạy vừa thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, thấy cương thi vẫn đang gầm thét điên cuồng đuổi theo. Diệp Mân miết miệng, đối với đang điên cuồng cương thi giơ lên một ngón giữa: “Gào gì mà gào! Tưởng bọn ta ngu hay sao mà ở lại vui đùa với một con hắc mao cương thi? Ta vẫn chưa chán sống như vậy! ngon thì đuổi theo bắt bọn ta lại a!”

Rất may là thị giác của cương thi rất kém nếu không nhìn thấy hành động khiêu khích vừa rồi của Diệp Mân không biết sẽ lại điên cuồng đến mức nào nữa. Nhưng cho dù cương thi có lại điên nữa thì cũng không thể đuổi kịp được bọn họ, nó đã để lỡ mất tiên cơ, nên giờ khoảng cách sẽ chỉ càng ngày càng xa mà thôi.

“Lần này tính sai!” Tiêu Minh vừa chạy vữa bình tĩnh sắp xếp lại mọi chuyện: “Ta quên tính đến việc trước đó có nhiều công nhân bị c·hết ở trên công trường này, mà con cương thi ở ngay mắt âm khí, việc đương nhiên toàn bộ huyết khí phần lớn đều bị nó hấp thu, cho nên nó mới có thể tiến giai thành hắc mao cương thi.”

Diệp Mân nghe vậy trợn trắng mắt nhìn Tiêu Minh: “ngươi có thể đừng lại tính sai nữa được không, việc quan trọng thế mà ngươi quên! Biết không vừa nãy chúng ta vừa đi dạo qua quỷ môn quan a!”

Tiêu Minh chỉ là mỉm cười một cái, không đáp lời mà tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước. Lúc này trên đường hai người chạy, xa xa phía trước có một người toàn thân áo tang màu trắng đang ở trên đường đốt vàng mã, đó là một bà lão già nua. Bà ta vừa đốt vàng mã vừa khóc lóc, nỉ non: “Con ơi, con c·hết thật thảm a!...” Tiếng khóc của bà lão không nghe thấy chút buồn bã nào, chỉ có là sự âm u, ở giữa nơi hoang sơn giã lĩnh này nghe để cho người rợn cả tóc gáy.

Ấy vậy mà khi vừa tới gần, Diệp Mân liền nhảy lên cao đạp lên đầu bà lão, một chân dẫm xuống đè cả mặt bà lão úp vào trong bồn vàng mã đang cháy. Bà lão chưa làm rõ được chuyện gì xảy ra, vừa nhổm người lên ngẩng đầu nhìn về phía diệp mân, lại một bản chân khác từ phía sau đạp lên đầu của bà ta, khiến cả một bên mặt của bà ta tiếp tục bị đạp vào trong bồn đốt vàng mã, đồng thời một giọng nói vang lên: “Quỷ khôn chớ cản đường!”

Tiêu Minh sau khi lấy mặt bà lão làm bàn đạp, còn thân thiện đốt với bà ta giơ lên một ngón giữa, góp ý: “Con mẹ nó, ngươi có bị ngu hay không, giữa đêm tối chốn rừng thiêng nước độc lấy đâu ra người đốt vàng mã, ngươi làm quỷ không có một chút nào nghiệp vụ chuyên nghiệp sao?”

Quỷ hồn bà lão: “???... đây là mấy người nào a? hoàn toàn không theo sáo lộ ra bài! Hay là thế sự này con người đã không còn sợ quỷ nữa nha, hay hoặc là nói sáo lộ của ta đã lạc hậu thật sự không có hàm lượng chuyên nghiệp rồi?”

Nhưng rất nhanh bà ta liền biết nguyên nhân, chỉ nghe thấy một tiếng gào ở phía sau, ngoảnh đầu nhìn lại, rõ ràng là một con hắc mao cương thi đang điên cuồng, mà mục tiêu của nó rõ ràng là hai người vữa nãy. Thấy này Quỷ hồn liền lập tức hóa bành một đạo bóng trắng bay trốn đi một bên.

Hai người kia liền đại lão của khu hung địa nãy cũng dám trêu chọc, thảo nào không sợ một quỷ hồn như nó, quỷ hồn chỉ có thể thở dài than thở ‘quỷ sinh thật khó a!’ khó khăn lắm mới lại có người đến đây, vậy mà lại thuộc hàng sắt thép nó chọc không nổi a.

Vậy là hai người, một cương thi lại tiếp tục “vui đùa” ở bên trong âm sơn lĩnh, những nơi bọn họ chạy qua mấy con quỷ hồn đơn độc đều nghe tiếng mà tự giác tránh lui, bọn chúng làm quỷ hồn chỉ là muốn hút chút tinh khí người sống mà thôi, cũng không muốn vì vậy mà bị tai bay vạ gió nha! Thật sự là!... các đại lão này chúng nó chọc không được a!