Chương 20: Tiến Vào Âm Sơn Lĩnh
Hơn 10h30, tại khu biệt thự Nhật Lâm, biệt thự nhà Tiêu Minh!
Lúc này Lâm Yên Nhi mới thức dậy, hôm nay nàng dậy có chút muộn. Biết làm sao được chứ? Ai bảo tối hôm qua nàng phải tham gia yến hội tới tận khuya, mệt c·hết đi được. Bình thường nàng sẽ không thức khuya cùng với dậy trễ như vậy, quá tổn hại cho nhan sắc của nàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối qua nàng không phải là không có thu hoạch, ít ra bây giờ nàng biết tại Tùng Lâm này nàng hoàn toàn có thể đi ngang. Tối qua nàng đã lộ mặt là vợ cưới hỏi hợp pháp của Tiêu Minh, mà tên kia ở nơi này đích xác là đỉnh chóp xã hội thượng lưu, nàng sau này không cần lo lắng có cái nào không biết sống c·hết, thèm muốn sắc đẹp của nàng mà theo đuổi nàng. Trừ khi kẻ kia muốn đắc tội Tiêu Minh.
Nói như vậy, cuộc sống sau này của nàng cũng sẽ dễ dàng hơn không ít, tuy rằng không có phồn hoa như nơi Yên Kinh, nhưng lại là làm vua xứ mù. Dù sao cũng tốt hơn là bị các đại gia tộc suốt ngày chèn ép, ở đây nàng có thể tùy ý làm những gì mình thích mà không phải nhìn sắc mặt của kẻ khác để làm việc.
Từ tối qua lúc trở về nàng thỉnh thoảng lại có suy nghĩ, hay là cứ ở lại đây là tốt nhất, sống cuộc sống như hiện tại với nàng là rất tốt rồi, chí ít là nó rất thoải mái, không bị gò bó. Nhưng rồi nàng lại dẹp đi cái suy nghĩ này! Không nói hôn nhân giữa nàng và Tiêu Minh là giả, chỉ nói nàng còn có một cái đại gia tộc cần phải lo lắng ở Kinh Thành, cái này đã đủ cho nàng gánh nặng rồi. Bỏ đi gia tộc, sống vì mình, nàng căn bản không làm được. Cho nên không sớm thì muộn nàng cũng phải quay trở về gia tộc mình.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lâm Yên Nhi bước vào phòng ăn. Mọi ngày Tiêu Minh vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả 2 người tại đây, nàng vẫn còn có chút ngái ngủ, gọi nói: “Tiêu Minh sáng nay chúng ta ăn gì vậy?”.
Nhưng đợi một hồi vẫn chẳng có âm thanh nào đáp lại nàng, ‘chuyện gì sảy ra vậy, tên kia vậy mà không đáp lời ta?’ Thầm nghĩ, Lâm Yên Nhi lúc này mới chú ý đưa mắt quan sát chung quanh, nhưng mà cả phòng ăn lại kỳ lạ trống trơn, chỉ trơ trọi một bộ bàn ăn dài!
Đừng nói là bóng dáng của Tiêu Minh mà ngay cả một chút thức ăn cũng không có! ‘Tiêu Minh hắn đi đâu? Hắn vậy mà đồ ăn cho ta cũng không chuẩn bị? Đây là làm sao a?’ hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Lâm Yên Nhi.
Chợt nàng nhìn thấy ở trên có một vật gì, nhìn kỹ lại hóa ra là một mảnh giấy, phía trên có chữ viết. ‘Có lẽ là Tiêu Minh hắn nhắn gì lại cho ta!’ Nghĩ vậy nàng lập tức đi tới cầm lên đọc. Phía trên viết:
“Lâm đại tiểu thư, ngày hôm nay ta vội vàng ra bên ngoài kiếm tiền từ sớm, không rảnh nấu đồ ăn sáng cho ngươi, bởi vậy bữa sáng này ngươi phải tự lo cho mình rồi! Thân thiết nhắc nhở, nếu ngươi không thạo việc nấu nướng thì cũng đừng vào bếp, tránh gây ra c·háy n·ổ. Nguy hiểm đến tính mạng thì chưa đề cập tới nhưng mà nhan sắc của ngươi chắc chắn sẽ bị hủy hoại, đến lúc đó ngươi liền sẽ thành sửu nữ không ai muốn! Cho nên tốt nhất vẫn là gọi theo số điện thoại này đặt đồ ăn ở ngoài đi ‘63xx xxxx’ ha ha!”
“Tiêu Minh… inhhhh…!” Lâm Yên Nhi tức giận ngẩng đầu hét lớn lên sau khi đọc xong thư. Sau đó nàng cắn răng nghiến lợi tức giận nghĩ: ‘Tiêu Minh, ngươi không chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta đã đành, ngươi vậy mà còn khinh thường ta không biết nấu ăn.’
Nghĩ tới đây nàng lập tức muốn bước vào bếp chứng minh bản thân cũng có thể nấu ăn được, để cho Tiêu Minh lác mắt ra. ‘Chẳng phải chỉ là nấu ăn thôi sao, ta cũng không phải là chưa từng thấy người khác nấu ăn, thấy cũng đâu có khó gì, khinh thường ai đây?’ Thầm nghĩ như vậy nàng lại quyết tâm hơn thể hiện bản thân.
Nhưng rồi chợt nghĩ đến cái gì nàng lập tức khựng cả người lại. ‘Hắn nói là không biết nấu ăn dễ gây c·háy n·ổ có đúng không vậy, nếu là lỡ như ta thật sự sơ suất, vậy chẳng phải là sẽ giống như hăn nói, nhan sắc của ta sẽ’ Lâm Yên Nhi nhanh chóng đưa hai tay lên che lấy hai bên mặt của mình, cảm thụ lây làn do mặt mềm mại của mình truyền đến xúc cảm.
Sau đó nàng tưởng tượng đến việc, trên da của mình thêm mấy vết sẹo bỏng, vậy chẳng phải là nhan sắc của nàng sẽ. Nghĩ đến đây nàng liền không tự chủ được rùng mình.
“Xem ra vẫn là gọi đồ ăn ngoài là ổn thỏa nhất!... Hừ! Ta đây là vì lo lắng cho nhan sắc của mình mà thôi, hoàn toàn không phải là vì không biết nấu ăn a!” Tự nói mấy câu an ủy mình xong, Lâm Yên Nhi liền ngạo kiều ngẩng cao đầu, lấy ra điệt thoại bấm theo dãy số ghi trên giấy để gọi đồ ăn ngoài.
-----------------
Phía bắc “trấn Cảnh Nguyên” Âm Sơn Lĩnh.
Cùng thời điểm Lâm Yên Đang tức giận hét lớn ở nhà. Tiêu Minh cùng Diệp Mân đang đi khảo sát bên trong nơi này.
“Hắt xìiii…!” Tiêu Minh bõng nhiên đánh cái hắt hơi, hắn đưa tạy quệt mũi, nghi ngờ nói: “Kỳ lạ! ta chẳng lẽ là bị âm khí nhập thân rồi.”
“Ta thấy ngươi đây rất có thể là bị người nào nhớ nhung gọi tên rồi! Ta đoán khả năng lớn là Lâm Yên Nhi, chắc giờ này lão bà ngươi đang làm ầm lên ở nhà rồi. Ha ha!” Diệp Mân một bên tí tửng trêu chọc nói, hắn thích nhất chính là cười trên nỗi đau của người khác.
Được nhắc nhở, Tiêu Minh nhớ lại những gì mình làm lúc sáng. Khoan hãy nói! Hình như thật sự là có thể chọc điên Lâm Yên Nhi. Vậy hắn đánh cái hắt xì này tất cả hoàn toàn có thể giải thích được.
Nhìn thấy Tiêu Minh một bộ dạng không còn lời nào biện minh, Diệp Mân làm sao lại không biết gia hỏa này là bị mình đoán trúng, Cái tên này thật sự là đem lão bà nhà hắn chọc giận rồi. Lập túc Diệp Mân liền tưởng tượng đến việc sau chuyến này Tiêu Minh sẽ bị Lâm Yên Nhi h·ành h·ạ thảm thế nào?
Chỉ nghĩ tới thôi đã khiến cho hắn hưng phấn đến nỗi phải bụm miệng nén cưới. Hắn chắc chắn lần này trở về sẽ đặt gạch hóng xem giông tố nhà Tiêu Minh.
“Ngươi cũng đừng xao nhãng việc chính, đừng quên mục đính chúng ta tới đây là để làm gì. Cẩn thận kẻo lại không được nhìn thấy ánh sáng ngày mai!” Tiêu Minh thấy bộ dạng của Diệp Mân đang cố nén cười, liền biết gia hỏa này lại đang có chủ ý xấu gì, cho nên vội vàng đổi chủ đề.
“Ai bảo là ta xao nhãng việc chính rồi?... Đi chúng ta tiếp tục đi khảo sát” Bị nhắc nhở, Diệp Mân vội vàng biến trở lại bộ dáng chính kinh, tằng hắn một cái, đáp lời sau đó là tiếp tục cùng Tiêu Minh đi xem xét xung quanh.
Hai người xem xét thêm được một lúc, chợt Diệp Mân lên tiếng nói: “Kể cũng lạ, chúng ta vào đây cũng được hơn tiếng đồng hồ đi, nhưng là ta thấy âm khí cũng không nhiều lắm a, ngược lại ngươi xem cây cối xung quanh, cùng động vật nhỏ, hoàn toàn là một mảnh sinh cơ a! chẳng phải nói Âm Sơn Lĩnh quanh năm bị âm khí bao phủ sao? cái này giống như cũng chỉ có chút sương lạnh thôi a? núi nào vắng người mà chẳng vậy?”
Dừng lại trầm ngâm một chút, suy nghĩ, sau đó Tiêu Minh liền đáp lời: “Ta nghĩ thứ nhất là đang là buổi trưa, âm khí giảm mạnh, thứ hai là do lần trước rất nhiều công nhân xây dựng đến sinh sống tại đây, đều là nam nhân khỏe mạnh, cho nên khí chí dương của bọn họ cũng đã làm giảm đi phần nhiều âm khí của nơi này. Giống như là nhà hoang đột nhiên có nhiều người chuyển tới sống vậy, ngươi sẽ không còn cảm thấy nó đáng sợ cùng lạnh lẽo nữa. Thứ ba thì chúng ta nãy giờ cũng chỉ đang mới khảo sát ở vòng ngoài, cũng chưa đi vào khu vực trung tâm.”
Nghe vậy Diệp Mân liền gật đầu: “Cũng phải!... là ta suy nghĩ không chu toàn rồi, nói vậy muốn có kết quả, ít nhất cũng phải ở khu vực trung tâm mới thấy được. Vậy chúng ta đi.”
Nói rồi Diệp Mân liền cất bước đi về phía trước hướng vào khu vực trung tâm.
Tiêu Minh cũng là “Ừm!” một tiếng đáp lại rồi đi theo, trên đường đi, hắn vừa đi vừa nói: “Lần này sau khi vào khu vực trung tâm, có lẽ tốt nhất là nên đi khu vực công trường, dù sao các t·ai n·ạn ma quái là xảy ra ở đó, có lẽ sẽ nhìn được chút gì manh mối.”
Cảm thấy lời Tiêu Minh rất có lý, Diệp Mân lập tức liền gật đầu đồng ý. Dù sao bạn bè bao nhiêu năm, hắn hiểu được Tiêu Minh có trí tuệ không tầm thường, hắn đã nói như vậy tất nhiên là có cái lý của hắn. Chân cơ bắp khổ sai để Diệp Mân hắn đảm nhiệm là được rồi.
-------------------
Hơn một giờ sau!
Lúc này hai người đang ở trong khu vực trung tâm của Âm Sơn Lĩnh. Vừa đi vừa quan sát công trường xung quanh, Diệp Mân tấm tắc làm kì lạ: “Chậc!... không nghĩ tới trong này vậy mà lại có một khu vực đất bằng rộng như vậy, cảnh quan lại đẹp, thảo nào La Phúc ông ta muốn biến nơi này thành một khu biệt thự cao cấp. Nếu thành công quả thực là đếm không hết tiền nha.”
Tiêu Minh cười cười, đáp lại: “haha! Đúng là có thể kiếm được nhiều tiền đấy nhưng là cũng phải có mạng để tiêu mới được. Đừng quên nơi này đ·ã c·hết bao nhiêu người.”
“haha! Đúng là vậy, nhưng n·gười c·hết vì tiền không phải sao? chúng ta đây không phải cũng là cầu phú quý trong nguy hiểm sao?” Diệp mân cười sảng khoái nói.
Nghe vậy Tiêu Minh lập tức phì cười: “hahaha! Cũng vậy! nếu không đi đâu kiếm được mối làm ăn lớn như này đây? Mỗi người một ức, xứng đáng để liều mạng nha.”
Nói chuyện, bất giác 2 người đã đi đến phía trước một giàn giáo bị đổ sập được lắp đặt xung quanh một căn biệt thự xây dở. Tiêu Minh tiến lên về phía giàn giáo, nhặt lên một thanh trụ chống, quan sát một lúc sau đó nói:
“Ngươi xem thanh trụ chống này tất cả đinh ốc phía trên đều đã bị tháo ra, mà theo như lời của la phúc thì rất có thể đây là thanh trụ chống bị hồn ma kéo ra gây s·ập g·iàn g·iáo.”
Diệp Mân tiếp nhận thanh trụ, cũng chú ý quan sát một hồi, sau đó tấm tắc nói: “Mấy đinh ốc bị mất đi này không thể nào là do công nhân lắp đặt bất cẩn không lắp vào được, vậy chỉ có thể là do hồn ma gây ra, nhưng sao chúng phải mất thời gian như vậy, trực tiếp kéo s·ập g·iàn g·iáo không phải nhanh hơn sao?”
Tiêu Minh chỉ là nhếch miệng cười: “Có điều ngươi không biết, ma quỷ cũng phải chia ra mạnh yếu khác nhau, có thể xuất hiện giữa ban ngày thì là oán linh mạnh, nhưng đây là Âm Sơn Lĩnh, âm khí quanh năm. Việc bọn chúng có thể xuất hiện vào ban ngày cũng là bình thường thôi, không chứng tỏ rằng chúng là oán linh mạnh. Mà việc tháo hết các ốc kết nối thanh chéo với thanh trụ chống và trụ chống với sàn giàn giáo chứng tỏ rằng chúng không đủ mạnh để trực tiếp lôi s·ập g·iàn g·iáo. Cho nên mới đành phải dùng thủ đoạn.”
“Ta lúc đầu còn đang nghĩ hồn ma đã mạnh đến mức lôi sập được giàn giáo, vậy tai sao không trực tiếp đi đoạt mạng các công nhân? Như vậy vừa năng suất vừa đảm bảo không ai thoát được. Tại sao lại phải dùng thủ đoạn chế tạo t·ai n·ạn? Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ.”
Nghe vậy Diệp Mân liền hiểu ý cười nói: “Nói như vậy lần này chúng ta phải đối phó mục tiêu, cũng không phải là quá mạnh rồi? Cái này xem ra là một cái tin tức tốt a!”
Tiêu Minh gật đầu tán thành, sau đó lại nghiêm túc nói: “Đúng là tin tức tốt nhưng mà, chúng ta đến đây cũng không phải là để đối phó mấy hồn ma kia, mục đích chính là tìm ra nguyên nhân gây ra âm khí ở đây.”
“Cũng đúng!...” Diệp Mân lập tức gật đầu đáp lời, sau đó liền hỏi: “Vậy ngươi có manh mối gì không?”
Không để Diệp Mân phải chờ lâu, Tiêu Minh liền nói ra suy đoán của mình: “Theo như tối qua ta trở về tìm hiểu thì khoảng 200 năm trước nơi này cũng chỉ là một dãy sơn lĩnh bình thường, có người dân thường vào đây săn bắn, đốn củi. Sau đó dãy núi này được vua nhà thanh ban thưởng cho một vị công thần để an dưỡng tuổi già.”
“Vị quan kia, không những chức cao vọng trọng mà còn lắm tiền nhiều của. Sau khi về hưu đã vung tiền thuê người cải tạo vùng đất này. Đặc biệt sau khi ông ta c·hết thì nơi này mới bắt đầu phát sinh các chuyện ma quái, âm khí dày đặc quanh năm. Bởi vậy từ đó nơi này không còn có người đến nữa. Và người dân cũng bắt đầu gọi nó là “Âm Sơn Lĩnh”.
Diệp Mân sờ sờ cằm suy tư một lúc, sau đó nói: “Vậy theo lời ngươi nói!... là ý gì a?”
Tiêu Minh nhếch mép cười một tiếng, đáp: “ha ha! Liền biết ngươi ngu ngốc!… Từ tất cả những dữ kiện kia hoàn toàn có thể phân tích được là ông quan kia đã biến nơi này thành mộ huyệt cho mình. Khiến nơi này trở thành một nơi âm khí chi địa cũng chỉ là để ngăn cản những tên trộm mộ.”
“Dù sao ông ta cũng là một vị quan lắm tiền nhiều của a, sau khi c·hết mộ phần bị trộm nhớ tới cũng là chuyện đương nhiên.”
Lúc này Diệp Mân mới giống như là người mê được đề tỉnh, đối với Tiêu Minh giơ lên ngón cái nói: “Lợi hại! như vậy mà cũng bị ngươi phân tích ra được, cộng tác với ngươi thật sự là đúng đắn nha!”
Tiêu Minh nhếch miệng cười đáp: “Ta vốn đã luôn lợi hại như vậy, về sau ngươi cứ tập mãi thành thói quen liền tốt, không cần quá nhiều kinh ngạc.”
Đối với Tiêu Minh tự luyến, Diệp Mân cũng không lấy làm lạ gì, cũng không để ý nhiều mà chỉ là cười nói : “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái ông quan kia quả thực là đại thủ bút. Chỉ là xây một huyệt mà thôi, vậy mà lại có thể biến cả một khu sơn lĩnh thành vùng đất dữ.”
Nghe vậy Tiêu Minh nhếch miệng: “So với đó ta càng quan tâm hơn một chuyện. Đó là nơi này chưa từng bị trộm mộ ghé qua, mà vị quan đó lại là kẻ lắm tiền nhiều của!”
Diệp Mân trừng lớn mắt, sau đó âm hiểm cười nói: “Vậy chẳng phải nếu như tìm được đường vào mộ huyệt, vậy thì những kho báu ở trong đó?”
“Đều là của chúng ta!” Tiêu Minh cũng không chần chừ mà cũng lập tức nhìn Diệp Mân, đồng thời cười âm hiểm nói ra.
Trong phút chóc hai k·ẻ g·ian nanh đã trong nội tâm đạt chung một cái hiệp nghị, đó là cùng đi đào mộ huyệt nhà người ta!...