Chương 19: Bạch Kiếm Trăm Vạn!
Tiêu Minh lúc này là trong lòng ngàn vạn câu “thảo nê mã” hắn nguyên bản là không muốn xen vào chuyện này, lúc đầu khi đi với Diệp Mân hắn cũng đã nghĩ sẵn rồi, là “để cho Lâm Yên Nhi tự chơi một mình đi thôi”. Vì Lâm Yên Nhi ra mặt? quên đi thôi! Hắn không có nhiều rảnh rồi như vậy, đây chính là ra bạch bạch kéo cừu hận a!
Cái tên Trần Hoàng này mặc dù là một cái “bức vương” nhưng thế nào cũng là một cái thiên tài luyện võ, hơn nữa Tiêu Minh cũng nhìn ra được bối cảnh của tên này cũng không đơn giản, đi làm vệ sĩ chẳng qua là vì thèm muốn cơ thể tiểu thư nhà người ta mà thôi.
Rất có thể đánh hắn liền sẽ lòi ra cái lão sự phụ cái gì đến cho đồ đệ ra mặt, đây chính là đang tự kéo rắc rồi về cho mình a. Mà Tiêu Minh hắn là cái người ưa thích cho mình kéo rắc rối sao? Đáp án đương nhiên là không a! Hắn đối với cái gì trang bức vả mặt chuyện tình là một chút hứng thú cũng không.
Mới vừa nãy hắn giấu ở trong đám người, vốn không định ra tay đâu. Nhưng cái tên Diệp Mân kia lại đúng lúc này đem hắn xô ra ngoài, tạo thành cảnh tưởng hắn nhanh chóng bay ra ngoài, nhưng nào ai biết đâu là hắn bị Diệp Mân dùng tay xô ra ngoài.
Cái tên này lực đạo cũng thật mạnh, hoàn toàn không lo lắng Tiêu Minh sẽ thụ thương, vậy mà tạo thành cảnh tượng Tiêu Minh giống như khinh công bay ra ngoài a.
Đến lúc này thì hết cách, Tiêu Minh hắn chẳng thể nào mà tránh né được nữa, lúc này nếu là không làm gì thì không phải là Lâm Yên Nhi mà chính là hắn sẽ trước đập vào bàn ăn a.
Ý của Diệp Mân rất đơn giản, ngươi nếu như không làm gì thì cả người của ngươi sẽ đập vào bàn ăn, vẫn như cũ có thể đem bàn ăn cho ngăn chặn và cứu được Lâm Yên Nhi, nhưng là ngươi sẽ bị ngã chổng vó mất mặt xấu hổ nha.
Đây chính là cố tình ép hắn đi làm việc tốt a, hơn nữa Tiêu Minh hắn lại không thể không làm, nếu không anh danh cả đời sẽ quét rác. Tiêu Minh lúc này chỉ có thể trong lòng đối với Diệp Mân giơ lên ngón giữa, thầm nghĩ đợi xong chuyện này sẽ cho hắn biết tay.
Trở lại chuyện chính! Dù sao cũng phải ra mặt, Tiêu Minh đành phải dùng phương pháp đẹp trai nhất, ngầu nhất để ra mặt, mà lúc này hắn tuyệt đối không thể đối với Trần Hoàng nhân nhượng.
Trần Hoàng biết mình lúc này đuối lý, hơn nữa võ công có thể là không bằng đối phương, nếu là đánh lên, rất có thể sẽ bị mất mặt giống như lần kia tại trường học. Hắn nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định nhịn xuống. Đánh thì chưa chắc đánh lại, mà bản thân là sai trước, hôm nay đá trúng thiết bản, không nên đối cứng. Dù sao Trần Hoàng hắn co được duỗi được, tại thực lực không bằng được đối phương hắn tuyệt đối sẽ không đi lên trang bức.
Cho nên hôm lần này chỉ có thể nhịn xuống, chủ động nhận lầm. Quân tử là mười năm trả thù chưa muộn, không cần thiết phải lúc này đi lên tranh khẩu khí, đợi sau này hắn thần công đại thành nhất định sẽ đến đem đối phương đạp ở dưới chân.
Hơn nữa tỉ mỉ nghĩ lại, Lâm Yên Nhi cũng chẳng làm gì sai cả, nàng là một cái nữ nhân, không muốn cùng nam tử xa lạ có gì tiếp xúc cũng là chuyện rất bình thường. Điều này chứng tỏ nàng là một cô gái tốt, biết giữ mình trong sạch, không hề đáng trách. Ngược lại là hắn quá nôn nóng rồi, bị nóng giận nhất thời làm mụ mị đầu óc, suýt nữa làm ra chuyện tồi hoa lạt thủ.
Chuyện này chắc chắn sẽ ở trong lòng Lâm Yên Nhi trong lòng lưu lại ấn tượng xấu, về sau hắn phải nghĩ cách bổ cứu, vãn hồi hình tượng của mình. Lâm Yên Nhi mỹ nữ như vậy hắn tuyệt đối là sẽ không từ bỏ, không thể nào để một nữ nhân tốt như vậy bị tên Tiêu Minh kia vấy bẩn được.
Chỉ có hắn mới là đối tượng lương phối tốt nhất, chỉ có hắn mới có thể đem lại hạnh phúc cho nàng, là chân ái của nàng. Còn những gã đàn ông khác đều là lang sói, đều là đối với nàng không có ý đồ tốt, đi theo bọn hắn, nhất định sẽ bị bọn hắn hủy hoại hạnh phúc cả một đời.
Bởi vậy! vì để có thể tiếp tục công cuộc giải cứu mỹ nữ như Lâm Yên Nhi ra khỏi ma trảo của “gã đàn ông lang sói” như Tiêu Minh, hắn nhất định phải nhận lầm, đồng thời phải cho thấy được bản thân chân thành nhận lầm.
Nếu như là lúc này Tiêu Minh đọc được những suy nghĩ này của Trần Hoàng, hắn nhất định sẽ được một phen cười to đồng thời nghĩ rằng: “Đây chính là “nhân vật chính” tự cho nữ thần biện giải trong truyền thuyết đây sao? Vì sao nếu là đàn ông làm ngươi tức giận thì là kẻ ác độc cùng cực, không đội trời chung? Còn nếu là mỹ nữ đắc tội ngươi, sỉ nhục ngươi, thì là bởi vì các nàng có nỗi khổ tâm, là chuyện bất khả kháng rồi? Đây cũng là quá khôi hài đi a!”
“Nói cho cùng thì chính là vì thèm muốn cơ thể của người ta đi. Trong lòng tự biện giải cho người ta chính là vì để thuận lý thành chương đem người ta thu nhập vào hậu cung mà thôi. Còn làm ra một bộ chính nhân nhân quân tử, khoan hồng rộng lượng lắm không thành!”
Trở lại chuyện chính, Trần Hoàng lúc này ngay trước mặt tất cả mọi người vậy mà làm ra hành động để mọi người đều là kinh ngạc không tin vào mắt mình, hắn hai tay ôm quyền làm cái thủ lễ, hơi cúi đầu khom lưng đối với Tiêu Minh và Lâm Yên Nhi nói: “Là tại hạ nhất thời nóng nảy, làm sai trước, kính mong hai người rộng lượng thứ, ta nhất định sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho hai người, để hai người đạt được một cái công đạo thỏa đáng.”
Thấy này toàn trường đám người là giật nảy mình, có nhiều người còn không tin vào mắt mình, đưa tay dụi dụi mắt, thầm nghĩ: “Ta đi! Đây là lúc nãy trong yến hội còn cuồng vọng không thôi gia hỏa sao? Lúc này thì nhận sợ? hắn không phải là cái ưa thích trang bức đánh mặt sao?”
Tiêu Minh cũng là bị hành động này của Trần Hoàng khiến cho giật mình. ‘Hắn đây chẳng lẽ là bị vẻ đẹp trai mới vừa rồi của ta dọa sợ sao? Không phải a, ta tui là mới vừa rồi rất ngầu nhưng mà cũng không đến nỗi có lực uy h·iếp như thế a? vậy mà lại có thể khiến cho cái này “bức vương” nhượng bộ rồi?’ Tiêu Minh nghĩ thầm
Suy nghĩ một hồi, một cái suy nghĩ lóe lên trong đầu Tiêu Minh, hắn lập tức nhếch miệng, cười ở trong lòng. Hắn cuối cũng cũng nghĩ ra tại sao Trần Hoàng cái này “bức vương” lại hành động như vậy. Chẳng phải là sợ đánh không lại ta, cùng với muốn vãn hồi hình tượng bản thân trong lòng Lâm Yên Nhi sao? Nghĩ hay lắm!...
Nhưng dù sao cũng là bớt được một hồi tranh đấu, Tiêu Minh đương nhiên là sẽ không đứng ra vạch trần hắn chỉ để thu hồi một cái khẩu khí.
Tiêu Minh hai tay vòng trước ngực, phong khinh vân đạm hỏi: “ồ! Ngươi là muốn thế nào đền bù đây?”
Nghe vậy Trần Hoàng lần nữa thủ lễ, đáp: “Tại hạ cam nguyện bồi ra một trăm vạn làm bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Lâm Yên Nhi cô nương.”
‘Trăm vạn? vậy mà cũng biết điều như vậy!’ Nghĩ vậy nhưng Tiêu Minh vẫn chưa lập tức đáp ứng mà là quay sang nhìn Lâm Yên Nhi muốn xem ý kiến của nàng như thế nào.
Thấy cái này tham tài mặt hàng vậy mà còn có chú trọng hỏi thăm nàng ý kiến, Lâm Yên Nhi mặc dù có hơi bất ngờ nhưng mà cũng nhanh chóng làm ra phản ứng: “Nếu hắn đã nói như vậy! ta cũng không muốn truy cứu chuyện này đi xuống, chuyện này đến đây thì dừng đi, dù sao ta cũng chưa bị chút tổn thất thực tế nào.”
“Được! vậy thì đến đây thì dừng.” Đạt được Lâm Yên Nhi cho đáp án, Tiêu Minh cũng không có tiếp tục dây dưa, đối với trần hoàng nói ra lời này, sau đó đọc ra số tài khoản để cho Trần Hoàng chuyển khoản qua cho mình.
Vậy là chuyện này lúc này xem như kết, cũng không có tạo thành cái gì lớn xung đột, Tiêu Minh tiếp tục cùng Lâm Yên Nhi ngồi xuống bồi tiếp nàng dùng bữa, Trần Hoàng thì cũng không lại dây dưa, làm ra cái thủ lễ sau đó rời đi trở về chỗ Sở Thơ Hàm.
Mà lúc nãy khi mà Trần Hoàng làm ra hành động nhận lỗi, Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan cũng kinh ngạc giống như mọi người. Kim Hoan Hoan mở to mắt, kinh ngạc nói: “A! Trần Hoàng vậy mà lại chủ động nhận lỗi, cái này là mặt trời mọc ở đằng tây đi?”
Sở Thơ Hàm mặc dù cũng kinh ngạc nhưng cũng là mỉm cười gật đầu hài lòng nói: “Xem ra cái tên này là đã tỉnh ngộ, biết phân rõ phải trái đi.”
Kim Hoan Hoan nghe vậy thì là bĩu môi. Nàng cái này khuê mật vẫn là quá thiện lương đi! cái gì mà tỉnh ngộ? nàng chỉ biết một điều là, chó không đổi được tật ăn phân. Sự việc bất thường tất có tặc. Tuy không biết Trần Hoàng đang nghĩ gì nhưng mà nàng biết là hắn đang có âm mưu chẳng tốt đẹp gì.
Sau khi bị Trần Hoàng náo loạn một hồi xong, tiếp sau đó ở trong yến hội cũng không tiếp tục lại xảy ra chuyện gì khác, mọi người tiếp tục vui vẻ tham gia yến hội, tiếp tục khiêu vũ, Tiêu Minh vừa cầm thêm được một trăm vạn vui vẻ bồi tiếp Lâm Yên Nhi đi dạo xung quanh.
Cái gì? Ngươi nói là tại sao Tiêu Minh không lôi kéo Lâm Yên Nhi cùng đi khiêu vũ? Cái này đơn giản a! bởi vì hắn không thích. Hắn cũng không hiểu tại sao những kia trong tiểu thuyết nam chính, mỗi lần bị đối thủ dùng sở trường của đối thủ đi khiêu khích thì liền phải đi cùng đối thủ so đấu sở trường của đối thủ, chứng minh bản thân mình trên mặt này cũng là mạnh nhất.
Phải biết người có sở trường sở đoản, không phải ai cũng có thể toàn năng. Ta sở trường là võ thuật, ngươi sở trường là âm nhạc, ta cùng ngươi so cái rắm a. Ta nếu là so không lại ngươi sở trường thì chứng tỏ ta là yếu gà? Là không xứng đáng theo đuổi nữ thần của ngươi?
Con mẹ nó ngươi có bị bệnh hay không? Sao ngươi không cùng ta so võ thuật a, ta đảm bảo vài chiêu đem ngươi quật ngã. Cái gì ngươi bảo đó không phải là sở trường của ngươi, so không được? Vậy ta vì sao lại phải so sở trường của ngươi, vì sao ta không làm được thì là yếu gà?
Tại sao ngươi thì được phép chỉ giỏi một cái, còn ta thì bắt buộc phải toàn năng mới tính là người tài giỏi? Đây không phải là ngươi đang có bệnh thì là cái gì?
Cho nên a! việc chứng minh bản thân mình cũng giỏi khiêu vũ Tiêu Minh không rảnh để đi làm, mà cũng không có ai dám bắt hắn đi chứng minh như vậy. Bởi vậy hắn cứ tiếp tục cùng Lâm Yên Nhi bình thường tham gia yến hội là được rồi. Ai dám chê hắn không biết khiêu vũ, hắn nhất định sẽ phun kẻ đó đầy mặt.
Cuối cùng đến tầm khoảng 10h, người tổ chức của buổi dạ hội này, phụ thân của Diệp mân tức là Diệp Hồng cũng bước ra, ở trên khán đài phát biểu một hồi cảm ơn mọi người đã nể mặt tới tham gia, sau đó thì xuống cùng mọi người tham gia tiệc rượu, khỏi phải nói Diệp Hồng là rất được mọi người hoan nghênh, hắn vừa xuống liền bị số lớn người chen chúc lên kính rượu.
Tiệc rượu lại tiếp tục thêm một lúc, đến 11h 30 thì người chủ trì liền tuyên bố kết thúc, mọi người trừ một số quen biết còn đang nán lại cùng nhau trò chuyện ra, phần lớn là lựa chọn ra về, đương nhiên trong đó là có cả Tiêu Minh cũng lựa chọn trở về, hắn hôm nay như thế này xem như là đã cho Diệp Mân số lớn mặt mũi rồi.
---------
Trên đường về nhà, Lâm Yên Nhi một tay chống một bên má, yên lặng dựa vào thành cửa sổ xe, suy nghĩ có chút thất thần.
Thấy này Tiêu Minh mang theo chút trêu đùa hỏi: “Thế nào lão bà! bạch kiếm 100 vạn còn không vui sao? Hay là lương tâm phát thiện muốn trả lại cho người ta rồi?”
Lâm Yên Nhi lườm Tiêu Minh một chút, tức giận nói: “Xin nhờ! Trăm vạn đó là ngươi kiếm được cũng không có phần của ta có được hay không? Ngươi sẽ chia phần cho ta sao? Còn nữa không cần phải nhắc tới cái tên kia. Cái tên kia đi c·hết ta đều cảm thấy thế gian sạch hơn một đống rác. Hôm nay chỉ là để hắn bồi trăm vạn là vẫn còn quá nhẹ cho hắn…”
Tức giận phát tiết xong Lâm Yên Nhi hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Tiêu Minh, nói: “Ta chỉ là suy nghĩ biểu hiện hôm nay của ngươi có chút kỳ lạ! Rõ ràng ngày thường chỉ là một tên học sinh thường thường không có gì lạ, nhưng lúc nãy ngươi biểu hiện ra giống như là ngươi biết võ công, rõ ràng trước kia ngươi đến một cô gái bị lưu manh ức h·iếp cũng không dám cứu.”
Nghe vậy Tiêu Minh lập tức bữu môi: “Ta dù sao cũng là làm qua mấy năm thiếu gia của đệ nhất gia tộc của kinh thành, học qua võ công nội gia có gì kỳ lạ sao? còn việc ngươi nói tại sao ta không cứu cô gái bị lưu manh ức h·iếp kia! Thì xin nhờ! Không quen không biết ai ngu đến độ vì cô ta đi chọc lấy phác đao hội, tự mình chọc lấy một thân tao? Ta không có ngu như vậy có được không?
Lẳng lặng suy nghĩ một chút Lâm Yên Nhi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, nên là không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, nàng cười nói : “Nhưng mà nghĩ không ra, ngươi ở Tùng Lâm này vậy mà vẫn rất có mặt mũi, vậy mà có thể khiến cho giới thượng lưu ở đây đều phải kiêng nể ngươi. Nói thật như vậy cũng bớt cho ta rất nhiều phiền phức, ít ra không có mấy tên công tử nhà giàu nào không biết sống c·hết đi tiếp cận ta. Về điểm này thì ta phải cảm ơn ngươi rồi!”
“Đó là đương nhiên, Ta bao nhiêu năm nay ở nơi này cũng không phải là bạch lăn lộn, nói không phải tự mãn, ta ở nơi này hoàn toàn có thể đi ngang. Ngươi về sau sẽ từ từ thấy được ta là lợi hại như thế nào.” Tiêu Minh vừa lái xe vừa mỉm cười đáp lời.
“Hi vọng là vậy đi!” Lâm Yên Nhi nhàn nhạt nhìn Tiêu Minh sau đó laị tiếp tựa vào thành cửa sổ xe như lúc đầu tiếp tục suy nghĩ thất thần.
Lần này Tiêu Minh cũng không có tiếp tục đánh nhiễu nàng, theo hắn Lâm Yên Nhi muốn nghĩ sao thì cứ tùy ý nàng đi, chỉ cần không hỏng đường tài lộ của hắn, là hắn vẫn có thể vui vẻ cho nàng ở nhờ rồi!