Chương 1: Bi Kịch Cẩu Huyết Của Tiêu Minh
Tối nay trời không mây nhiều sao, hắn Tiêu Minh thở dài ngồi chống tay sau lưng ngắm bầu trời sao này ở trên bãi cát trắng nơi bờ biển, bầu trời Vân Hải của huyện Tùng Lâm tỉnh Chiết Giang này lúc nào không mây là lại đẹp như vậy, trời cao trăng sáng, sao dêm lấp lánh, cũng bởi vì là nó không chịu sự nhiễu ánh sáng của trung tâm thành phố, nói đúng hơn thì đây là quang cảnh mà một trấn ven biển nên có, nên thỉnh thoảng vẫn có mấy cặp yêu nhau đến đây ôm ấp tình cảm.
Tiêu Minh một lát nhìn bầu trời, lại nhìn ra biển lắng nghe tiếng sóng vỗ mà lòng nặng nề rồi lại thở dài. Hắn nhìn xa xa mấy đôi yêu nhau đang dạo trên bờ đê mà thấy chua hắn vừa mới bị bạn gái đá xong.
Nói là đá nhưng thật ra là cô bạn từ hồi cấp 2 của hắn có người yêu, Tiêu Minh và nàng mặc dù tình cảm sâu đậm nhưng hắn chưa từng với nàng nói lời yêu.
Chỉ là Tiêu Minh vốn cho là mỗi người tự biết là được rồi, với lại đám bạn học của hắn vẫn thấy hai người đẹp đôi, rồi thỉnh thoảng vẫn đem chuyện này ra trêu chọc hắn, lúc đó cũng chẳng thấy cô nàng nói gì, Tiêu Minh vốn cho là nàng đã ngầm thừa nhận tình cảm của hắn.
Nhưng đâu ngờ sự thật phũ phàng, nàng vốn chỉ xem hắn như bạn thân, cũng là bởi cô nàng là một thiếu nữ mơ mộng, vốn chỉ luôn mơ mộng tình yêu lãng mạng như trong phim tình cảm Hàn Quốc, muốn những bạch mã hoàng tử như trong cổ tích. Mà Tiêu Minh thì vốn quá nhạt cùng thật thà, mặc dù quan tâm nàng hết mực, nhưng lại không lãng mạn như trên phim.
Trước đây cô nàng không nói ra vì sợ là tổn thương hắn, nhưng giờ Vân Nhã nàng đã có người yêu nên nàng muốn rạch ròi chuyện này tránh cho bạn trai nàng hiểu lầm.
Nghĩ cũng thấy cẩu huyết hắn quen Vân Nhã năm năm vậy mà lại không bằng một tên tiểu tử mới quen mấy ngày, nghĩ càng tức hắn thật sự muốn đem tên tiểu tử phỗng tay trên của hắn kia dầm tương cho hả dận, mẹ nó chả kỹ thuật tán gái quan trọng thế sao? Quan trọng hơn tình cảm sâu đậm sao? Nhưng sự thật nghiệt nghã giống như là cho hắn một cái tát, chứng minh kỹ thuật tán gái mới là quan trọng nhất!
Số là hồi tuần trước nhà trường hắn có tổ chức một đợt cắm trại dã ngoại nơi bờ biên này nhân kỷ niệm ngày thành lập trường. Và trong khi hắn và mấy tên học sinh bình thường đang ngủ không biết trời đất gì, thì Vân Nhã vốn yêu thích lãng mạn đều dậy sớm đi ra khỏi lều trại đi ngắm bình minh, lúc nàng gặp được một chàng trai đẹp trai ở lớp khác đang chạy thể dục dưới ánh bình minh, lúc đó hắn ta như là bạch mã hoàng tử được những tia sáng bình minh tô điểm và mồ hôi vã xuống nồng đập khí thế của một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.
Bị choáng ngợp bởi cảnh tượng kia con tim nàng đã dao động và thầm nghĩ đã tìm được tình yêu lãng mạn của đời mình. Thế là lúc mà tên kia thấy nàng và ngỏ ý mời nàng cùng chạy bộ, nàng lập tức đồng ý. Hai người cùng chạy trên bãi cát trắng trải dài cùng ánh bình minh và tiếng sống vỗ, rồi cùng ngắm cảnh bình minh và đương nhiên cuối cùng là đôi ta về chung một nhà rồi, mấy ngày sau của đợt cắm trại hai người bọn họ đều hẹn nhau chạy bộ ngắm bình minh như vậy, tình cảm sâu đậm hết chỗ nói, trái tim non nớt của nàng cũng thành công bị tên tiểu tử kia bắt đi.
Nói chung thật là cẩu huyết hết chỗ nói, khi mà nghe nàng tường thuật lại câu chuyện với ánh mắt như sao Tiêu Minh chỉ biết câm nín. Sau đó là vò đầu bứt tai nghĩ ‘sao mình ngu như vậy? Chuyện dễ như vậy mà không nghĩ ra, bây giờ thì dễ rồi, bạn gái b·ị c·ướp mất, muốn khóc cũng không chỗ tố khổ’. Thế là cuối cùng hắn chỉ có thể đêm tối ra ngắm cảnh biển để giải tỏa nỗi lòng.
Nhưng từ đây hắn cũng rút ra được một kinh nghiệm xương máu, đó là tán gái phải nhanh tay, chậm chạp chó nó tha mất.
Hơn hai giờ sau, sau khi nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, Tiêu Minh lưu luyến nhìn cảnh biển sóng vỗ lần cuối rồi ra về, lúc này hắn đã cảm thấy nhẹ hơn hẳn. Đúng là sóng biển có thể làm cho tâm tình con người thoải mái hơn mà.
---------------------
Sáng hôm sau 7h Tiêu Minh như bao ngày thường khác, như bao bạn học khác xách cặp đi vào trường học. Bất chợt một tiếng gọi sau lưng, sau đó là một cái ôm khoác tay lên cổ.
“hây! Tiêu đệ, nghe nói ngươi bị Vân Nhã đã có phải không? Haha đúng thật sự là trời cao có mắt, phạt ngươi cái tội dám có bạn gái trước huynh đệ, haha haha!”
Tiêu minh mặt đen lại, nhìn cái tên này, cái mặt này không thể lẫn đi đâu được, đây là huynh đệ tốt của hắn Long Bá, trong số đám bạn học của hắn con hĩm này là mồm miệng thối nhất.
Long Bá cái tên này cao một mét bảy sáu, thân hình cân đối, khuôn mặt đẹp trai, nói chung là chuẩn một soái ca. Nhưng cũng bởi cái miệng nói năng bẩn bựa nên đến giờ vẫn ế. Nhưng hắn có một bí mật vẫn giấu bạn bè trong lớp, đó là hắn là chuẩn một phú nhị đại, là trai trưởng của gia tộc Long gia, giàu có nhất, nhì tỉnh, không chỉ có tiềm lực kinh tế tốt mà mạng lưới quan hệ và mối liên hệ quân sự, cảnh sát cũng cực lớn. Nói chung Long gia đây là một con quái vật khổng lồ, vậy mà cái tên công tử ca này lại chịu đến cái miền quê nghèo này học tập, không biết là hắn nghĩ gì trong đầu nữa?
Đặc biệt người nhà Long gia này còn tu dưỡng cực tốt, không có bởi vì hắn là tiểu tử nghèo mà xa lánh hắn. Sở dĩ hắn biết được bí mật của Long Bá cũng là bởi vì hồi hè mấy năm trước hắn được Long Bá mời về nhà chơi, lúc này hắn mời biết được Long Bá là trưởng tử Long gia đó chứ. Người nhà Long gia đều đón tiếp hắn thực tốt khi biết hắn là bạn của Long Bá, từ cô, dì, chú, bác, cha, mẹ, anh, chị, em của Long Bá ai cũng vui vẻ với hắn, lại còn nhờ hắn quan tâm chăm sóc Long Bá lúc đi học.
Đặc biệt là lão gia tử nhà họ Long cũng là yêu thích hắn, coi hắn như cháu ruột, chỉ là có mấy lần bọn hắn bị lão gia tử Long Thiên bắt được đang chơi game trong quán nét, vậy là vác gậy đuổi đánh cả hai chạy tóe khói. Khi b·ị b·ắt được đứa này đổi đứa kia chủ mưu, cuối cùng là cả hai đứa quỳ bàn phím cả buổi. Sau đó cứ có dịp lễ tết hay là nghỉ hè hắn đều đến nhà Long Bá chơi, và cũng không ít lần phải quỳ bàn phím @@.
Trở lại với chuyện này, Tiêu Minh đen mặt nhìn Long Bá, khinh bỉ nói: “Ngươi còn có mặt mũi cà khịa ta sao, ngươi vẫn là nên đi tìm bạn gái đi rồi hãy nói chuyện, ít ra thì ta còn có người đá, mà người thì!”
Nói rồi Tiêu Minh liền nhổ xuống đất một bãi nước miếng, tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Bị khinh bỉ Long Bá lập lập tức nhột, hắn đối với Tiêu Minh giơ lên ngón giữa, điệu bộ thách thức: “Cái gì! Ngươi đây là khinh bỉ ca phải không? Nói cho ngươi đấy là tiêu chuẩn của ca cao, không thì ca chỉ cần ngoắc ngón tay một cái thì đại minh tinh hồng nhất cả nước cũng sẽ ngay lập tức leo lên giường ca, ngươi tin không?”
Tiêu Minh mặc dù biết hắn nói là thật, bởi vì minh tinh dù sao cũng chỉ là nghệ sĩ, không thể nào mà chống lại sức mạnh và sức hấp dẫn của gia tộc được, dù sao quy tắc ngầm mọi người cũng biết đến không ít, chỉ là không ai nói ra mà thôi. Muốn không bị ướp lạnh thì chỉ có thể phục tùng hoặc là tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, như là đại gia tộc chẳng hạn.
Nhưng dù thế Tiêu Minh vẫn liền trả lại cho Long Bá 1 lần giơ lên ngón giữa, tiếp tục khinh bỉ: “ há! ngưỡng ngươi may ra có nữ cẩu leo lên giường ngươi, lại còn không biết xấu hổ nói vậy, cái miệng nói toàn lời thối tha của ngươi ngươi không biết đã đuổi chạy bao nhiêu em gái rồi đây, ta lại không biết?”
Long Bá nghe vậy liền làm ra điệu bộ thất vọng, ngửa hai tay ra rồi nhún vai, lắc đầu : “Hài~~! Đúng nói chuyện với phàm nhân khó thật, cuộc đời này xem còn ai có thể hiểu được chí hướng của ta đây.”
Nhằm tránh hắn tiếp tục tự luyến, Tiêu Minh vỗ một cái thật mạnh vào đầu hắn, nói: “Thôi đi ! Ngươi còn tự luyến nữa là hết ngày, vẫn là nên tiếp tục vào học đi thôi, chuông sắp reo rồi, ngươi muốn thì cứ ở lại đây một mình đi!”. Nói rồi nhanh chân bước đi mất, không thèm tiếp tục để ý tới Long Bá vẫn đang than thân trách phận.
“Ây!... Chờ ta” Nhận thấy Tiêu Minh không còn tiếp tục để ý trò vặt của mình, Long Bá cũng là nhanh chân chạy theo sau.
----------------
Trong lớp mười hai ban ba.
Tiêu Minh ngồi buồn bực tay chống má nhìn lũ bạn học cứ lải nhải ở bên tai, giờ đang là giờ giải lao sau tiết một, nên đám bạn học đang bâu xung quanh bàn học của hắn bàn tán và hóng chuyện của hắn.
“Ha ha! Tiêu Minh nghe nói ngươi bị người ta đá rồi hả,... ha ha nếu thấy buồn thì cứ tự nhiên vào sự ôm ấp của ca, ca vẫn luôn rộng mở chào đón ngươi vào hội Fa của lớp.” Dương Tử một bộ cười trên nỗi đau của người khác, đối với v·ết t·hương của Tiêu Minh sát muối.
“Này Dương Tử! Ngươi nói là bị đá cũng không phải nha, người ta và Vân mỹ nữ vẫn chưa từng có chính thức yêu đương có được không! Chỉ là bọn họ thân thiết hơn mức bình thường thôi, dù sao cũng là bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp 2 mà.” Trương Đại Sơn ngồi ở bên đối diện lập tức phản bác, nghe thì như là đang bảo vệ Tiêu Minh nhưng mà điệu bộ cũng là cười trên nỗi đau của người khác.
“cái gì mà bạn thân chứ, ta thấy giống là anh trai nuôi hơn!” Diệp Mân vừa đáp lời vừa nhếch miệng, 2 tay nâng lên trước ngực rồi mở ra ngang vai, kèm theo đó là điệu bộ nhún vai lắc đầu, một cái điệu bộ cà khịa điển hình không hơn không kém.
Nghe đến từ n·hạy c·ảm “anh trai nuôi” cả lớp liền lập tức bị chọc cười phá lên.
“haha!.. haha...haha!...”
Một hồi dài tiếng cười châm chọc trêu ghẹo của lũ bạn cùng lớp cứ thế vang lên, không tài nào mà dừng lại được. Tiêu Minh cũng chỉ có thể là mặt đen lại, ngán ngẩm nhìn lũ bạn học Fa lâu năm này của mình. Mà trong đó Long Bá chính là đứa đâm thọc, chọc ngoáy nhiều nhất, kể ra chuyện Tiêu Minh với Vân Nhã tình cảm sâu đậm ra sao, giờ bị đứa khác phỗng tay trên đau như thế nào! Vừa nói vừa cười vừa chọc cười cho cả lớp, cứ như là chính hắn đá Tiêu Minh, đó là chiến tích của hắn vậy.
Nhiều khi Tiêu Minh buồn bực nghĩ cái tên Long Bá này thật sự là anh em tốt của hắn sao? Nào có anh em tốt nào lại đi chọc ngoáy người anh em mình như vậy! Mình có nên treo ngược cái tên họ Long lắm chuyện này lên đánh cho một trận thừa sống thiếu c·hết không nhỉ. Chứ để cái miệng thúi của tên này tiếp tục bô bô có khi cả trường đều sẽ biết chuyện cũng chưa biết chừng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Tiêu Minh biết chắc đám bạn học này chỉ là không đem chuyện này làm chuyện lớn, nên mới đem không kiêng nể đem ra chọc quê hắn, dù sao đời học sinh một hai mối tình đầu đổ vỡ cũng quá bình thường, nếu cứ để hắn suốt ngày ủ rũ cũng không tốt. Nên bọn miệng thối này mới kiếm chuyện chọc hắn để hắn cũng xem chuyện này cũng là chỉ là chuyện nhỏ, chả ai để ý đâu!
Mà đúng thật cũng nhờ lũ này mà Tiêu Minh cũng thấy thư thái hơn hẳn, lúc đầu cứ nghĩ rằng để nữ thần của lớp b·ị c·ướp đi thì hắn cũng sẽ rất ê mặt và nhục nhã với bạn bè. Nhưng mà cái bọn không tim phổi này chỉ xem đó là chuyện cười đem ra tán phét, chứ không để ý nhiều hắn bị gái đá nhục thế nào, hay là bàn tán sỉ nhục hắn. Mặc dù biết bọn nó có ý tốt nhưng mà Tiêu Minh thật sự vẫn là muốn chốt cho lũ này mấy cái vào mặt.
Vừa nghe lũ bạn luyên thuyên, vừa đưa mắt nhìn về phía cái bàn học trên cùng dãy ở giữa, thỉnh thoảng Tiêu Minh vẫn bắt gặp được ánh mắt áy náy của cô bạn xinh đẹp phía trên kia nhìn xuống.
Cô bé này chính là Vân Nhã trung tâm của câu chuyện, cô nàng có khuôn mặt thuôn gọn mỹ miều, đôi mắt to tròn, long lanh và đầy mơ mộng, sống mũi cao, làn môi mỏng đẹp mềm mại và đáng yêu, mái tóc thì dài ngang vai bện lại thành 2 búi ở 2 bên mặt, thân hình lồi lõm đầy đặn toát lên sức sống thanh xuân, mặc dù nàng chỉ cao 1 mét 55 nhưng như vậy sẽ gợi cho người ta cảm giác muốn bảo vệ nàng, Tiêu Minh say đắm cũng là bởi vậy. Nhưng cũng bởi đôi mắt lúc nào cũng mơ mộng đấy của nàng mà hắn mới mất nàng.
Cô bé lúc này đang phải đối mặt với sự hỏi han và chất vấn khuyên nhủ của đám bạn nữ cùng lớp, bởi vì trước giờ ai cũng nghĩ bọn họ rất đẹp đôi. Tiêu Minh xũng rất được điểm các bạn nữ trong lớp, bởi hắn rất tốt bụng và hay giúp đỡ bạn bè. Dù sao cũng học với nhau từ hồi cấp 2, ai mà chẳng biết bọn họ tình cảm đẹp như thế nào, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này.
Cô nàng bây giờ chắc hẳn cũng rất khó khăn lúc này khi phải đối chất với mấy bạn học nữ, dù sao cũng không thể nói là nàng mơ mộng bạch mã hoàng tử nên mới đá hắn đi! Như vậy chắc chắn sẽ bị mọi người cười là trẻ con mất, bởi vậy nàng cứ một mực im lặng nãy giờ, thỉnh thoảng mới ngập ngừng đáp lại được một vài câu.
Tiêu Minh nhìn tình cảnh này cũng chỉ thầm nghĩ đây xem như là một chút h·ình p·hạt dành cho cô nàng vì đã nhẫn tâm cho hắn ra rìa đi!
Tiêu Minh đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên tiếng trêu đùa của đám bạn học bỗng tắt ngấm! Hắn nghi ngờ nhìn lại xem thì thấy tên nào cũng mặt nghiêm túc nhìn ra phía cửa lớp.
“Thật sự không biết là có gì đặc biệt mà đám cô hồn này nghiêm túc thế không biết, cũng đâu phải là giờ lên lớp đâu mà ngóng trông lão sư!” Tiêu Minh Thầm nghĩ.
Đang lúc Tiêu Minh định mặc kệ mọi chuyện mà đánh một giấc trên bàn học thì Long Bá đột nhiên vỗ vỗ vai hắn mấy cái! “Huynh Đệ! Tình địch của ngươi đến rồi kìa không định đáp lễ một chút sao?”
Nghe vậy Tiêu Minh cũng thử nhìn ra phía cửa lớp thì thấy một tên đẹp trai đi cùng với mấy tên con trai lớp khác nữa! Hơn nữa cái tên còn đang đối với Vân Nhã vẫy tay trong rất tình cảm! Cái tên này không sai được chính là Hoàng Thiếu Đông lớp mười hai ban bảy, hắn chính là tên tiểu bạch kiểm đã c·ướp đi trái tim của Vân Nhã!
Vân Nhã vừa nhìn thấy Hoàng Thiếu Đông gọi hắn thì lập tức vui mừng chạy cùng hắn nói chuyện ở ngay giữa cửa lớp! Tiêu Minh mặc dù nhìn thấy tình cảnh này thì hận nghiến răng ngiến lợi, nhưng bảo hắn bỏ hết mặt mũi đi đập Hoàng Thiếu Đông một trận thì hắn không làm được.
Lúc này chợt Diệp Mân dáng người cao to đã đi đến trước cửa lớp từ bao giờ, lúc đi ra khỏi cửa tên này còn cố ý v·a c·hạm vào người Hoàng Thiếu Đông khiến hắn ngã chổng vó, may mắn còn có mấy tên con trai bạn của Hoàng Thiếu Đông đỡ hắn đứng lên. Ngay lúc Hoàng Thiếu Đông vừa được đỡ đứng lên đang định chửi “má nó!..” thì bỗng Diệp Mân nằm vật xuống đất, tay phải ôm lấy vai trái, lăn qua lăn lại kêu rên.
“ai ôi!... đau quá gãy vai tao rồi, tên tiểu tử ngươi còn có mắt hay không, lại đứng ngay giữa đường thế kia, ngươi đây là tính á·m s·át tiểu gia có phải không?”
Nhìn thấy cảnh này Tiêu Minh và mấy thằng bạn đực rựa xung hắn bụm miệng nén cười, bởi vì ai cũng biết là lỗi là do Diệp Mân, nhưng mà cái tên vô sỉ này lại cố ý chạm sứ, mục đích khỏi phải nói chắc chắn là muốn trút một hơi cho Tiêu Minh. Đụng phải vô sỉ bá vương Diệp Mân tên tiểu bạch kiểm kia lần này c·hết chắc, bọn họ cũng có kịch hay để xem rồi!
Vân Nhã thấy Diệp Mân lăn lộn như thế thì lập tức hoảng hốt nói: “Diệp Mân ngươi sao vậy, rõ ràng là ngươi đụng người ta trước có được hay không?”
Hoàng Thiếu Đông cùng đám bạn của hắn đang ngơ ngác nghe vậy cũng lập tức tỉnh hồn lại nhao nhao phản bác: “Đúng vậy! Dựa vào cái gì mà lỗi của Thiếu Đông rõ ràng là ngươi đi không có mắt va vào Thiếu Đông trước vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ vừa ăn c·ướp vừa la làng, có còn đạo lý nữa không?”
Hoàng Thiếu Đông tức giận tay run run chỉ vào Diệp Mân đang lân lộn dưới sàn: “Cái Tên này người vô sỉ rõ ràng va vào ta không xin lỗi đã đành lại còn tính chạm sứ, ngươi cho là ta dễ bắt nạt sao?”
Lúc này Diệp Mân mới vô sỉ từ dưới sàn đứng lên, cười hắc hắc đối với Vân Nhã nói rằng: “Vân Nhã... ngươi đây là không hiểu rồi, mọi sự vật đều có tính tương đối nếu hắn không đứng chắn ngay cửa ta sao có thể va vào hắn đây, suy ra mọi tội lỗi đều là do hắn mà ra.”
“Nói bậy! Nào có đạo lý như ngươi nói, ngươi đây là cố tình gây chuyện!” Hoàng Thếu Đông tức giận tay run run, chỉ thẳng mặt Diệp Mân chửi ầm lên.
Diệp Mân chỉ là cười gian, ai tay bóp khớp răng rắc, đối với đám người Hoàng Thiếu Đông nói: “Tiểu gia chính là đạo lý đó, ngươi có thể làm gì ta? Hôm nay không có một vạn Tiền bồi thường thì ngươi đừng hòng rời đi!”
Sẵn vừa bị ngã đau điếng, lại còn bị gây chuyện vô lý, trước giờ hắn nào có bao giờ gặp phải loại chuyện vô lý chạm sứ hắn như thế này? Cho nên Hoàng Thiếu Đông lập tức tức giận, đối với Diệp Mân quát : “Mẹ nó! Trước giờ toàn là tiểu gia bắt nạt người khác, vậy mà hôm nay lại có người dám can đảm leo lên đầu ta ngồi, không đánh ngươi một trận ta không phải họ Hoàng!” Nói rồi đối với đám bạn ở phía sau nói: “Anh em lên phế hắn cho ta” Nhận Lệnh đám bạn phía sau lập tức lao lên nhằm hướng Diệp Mân, Diệp Mân cũng ngay lập tức lui lại về phía bàn giáo viên để tránh ẩ·u đ·ả ngộ thương Vân Nhã!
“ Thiếu Đông! Đừng...” Vân Nhã lập tức lo lắng đối với Hoàng Thiếu Minh kêu lên.
“Vân Nhã ngươi đừng quản chuyện này, hôm nay nếu không cho tên này một bài học thì tôn nghiêm nam nhân của ta sẽ không giữ được! Niệm tình ngươi, ta sẽ chỉ đánh hắn gãy một chân là thôi!” Hoàng Thiếu Đông mũi vểnh lên trời, hai tay khoanh lại tự đắc đáp lại.
Nghe vậy Vân Nhã liền ấp úng: “Không phải ta chỉ sợ!...”
“Có gì mà sợ! Hoàng gia ta lo được mọi chuyện rắc rối phát sinh sau này...” Hoàng Thiếu Đông tự đắc nói, nhưng nói chưa hết câu thì chợt tiếng đánh nhau tắt lịm, nghi ngờ nhìn lại thì thấy đám bạn học của hắn đã b·ị đ·ánh gục nằm kêu rên trên mặt đất tự bao giờ, mười người vây đánh một người vậy mà chưa có được mấy phút đều gục, ai có thể nói cho hắn biết đây là xảy ra chuyện gì sao?
Lúc này Vân Nhã mới ấp úng nói tiếp: “Ta chỉ sợ Diệp Mân đai đen bảy đoạn karate bọn họ đánh không lại.”
‘Mẹ ngươi vậy sao ngươi không nói sớm, ngươi đây là muốn hại c·hết ta sao?’ Hoàng Thiếu Đông đầu đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm.
Nhìn thấy tình cảnh này đám học sinh trong lớp đều là cười gằn, nhất là đám người Tiêu Minh và Long Bá. Mọi người thầm nghĩ ‘Đám phế vật này mà cũng vọng tưởng vây đánh Diệp Mân, đây là ngại mạng mình quá dài sao!? Diệp Mân trình độ karate nếu mà làm một cái so sánh thì so với nam nhân vật chính trong truyện Kotaro còn lợi hại hơn nhiều, đấu với hắn hoàn toàn là t·ự s·át’.
Lúc này Diệp Mân hoàn toàn không để ý đến đám người nằm dưới đất, hắn cười gằn xoay khớp vai đi đến trước mặt Hoàng Thiếu Đông : “đã đụng phải tiểu gia ta rồi lúc này lại còn dẫn người vây đánh, đây đã hoàn toàn đủ cấu thành tội cố ý g·ây t·hương t·ích, có bồi thường không thì bảo?...”
‘Mẹ nó cố ý g·ây t·hương t·ích, nhìn ngươi chỗ nào b·ị t·hương? Ngược lại người của ta mới là b·ị t·hương đây!’ Hoàng Thiếu Đông trong lòng chửi má nó, cơ thể theo bản năng sợ hãi lui lại. Kịp phản ứng lại hoắn run tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Mân hét lớn:
“Ngươi!... Ngươi đừng có khinh người quá đáng, 30 năm hà đông, 30 năm hà tây chớ khi ...”
Lời còn chưa nói hết đáp lại hắn là “Bốp...” một tiếng, mặt hắn ăn nguyên một cái cùi chỏ của Diệp Mân. Kinh ngạc là rõ ràng Diệp Mân còn đứng các xa hắn hơn 2 mét vậy mà trong nháy mắt đã tất công trúng hắn, tốc độ này thật không thể nói lý mà!
Cả người Hoàng Thiếu Đông b·ị đ·ánh bay v·a c·hạm trên vách tường hành lang trường học sau đó trượt xuống, đau đớn kèm theo máu mũi chảy xuôi và đầu óc choáng váng khiến Hoàng Thiếu Đông hoài nghi nhân sinh. Đây còn là người sao, rõ ràng là một con quái vật a! Mà Hoàng Thiếu Đông hắn đã làm gì để bị ra nông nỗi này? Chẳng phải chỉ là đến thăm người bạn gái thôi sao, có đáng b·ị đ·ánh như vậy sao, chẳng lẽ lũ FA đã manh động đến tình trạng này rồi sao?
Mà Vân Nhã thì hiện tại đã là kinh sợ đến ngây người, Diệp Mân ra tay quá nhanh, nhanh đến không thể nói lý. Nàng là hoàn toàn phản ứng không kịp, muốn ngăn cản cũng không kịp. Nếu tiếp tục như vậy nữa bạn trai nàng sẽ có khả năng bị đ·ánh c·hết! Nàng lập tức nhìn về phía Tiêu Minh, ánh mắt cầu cứu, loại trường hợp này chỉ có Tiêu Minh ra mặt ngăn cản thì mới được. Nhưng để nàng thất vọng là Tiêu Minh lựa chọn không nhìn, biểu thị ta đây cũng lực bất tòng tâm.
Nói đùa, trò vui náo nhiệt như thế này Tiêu Minh sao nỡ ngừng lại? Nhất là kẻ bị hại là tình địch của hắn đây! Cho nên vẫn là tiếp tục mới tốt.
Trở lại chuyện chính Diệp Mân tức giận đi tới ngồi xổm trước mặt Hoàng Thiếu Đông, lớn tiếng nói : “Mẹ nó! Lại còn ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây. Ngươi là muốn làm phế vật nghịch thiên sao? Tiểu gia ngươi ghép nhất là loại phế vật nghịch thiên có biết không? Một lũ phế vật suốt ngày chỉ nằm dài chực chờ may mắn nhặt được cơ duyên để nghịch thiên. Con mẹ nó! Ta cho ngươi ‘phế vật nghịch thiên’ này!”
Nói rồi Diệp Mân một tay nắm lấy cổ áo Hoàng Thiếu Đông, một tay tát liên tiếp vào mặt hắn. Cũng không thể trách Diệp Mân vì hắn thật sự là ghét “phế vật nghịch thiên” thậm chí nghe đến từ này là hắn bị dị ứng. Diệp Mân rất hay đọc tiểu thuyết mạng cho nên hắn thừa hiểu “phế vật nghịch thiên” là ý vị như thế nào, cho nên bởi vậy hắn mới ghét.
Mẹ nó một lũ phế vật vô dụng, suốt ngày nằm một chỗ than thân trách phận, chờ đợi vận khí bạo rạp nhặt được cơ duyên để nghịch thiên. Khi chưa được cơ duyên thì giống như chó c·hết bị người khi dễ cũng không dám mạnh miệng đáp trả hay làm ra phản kháng, nhưng chỉ cần nhặt được cơ duyên là lại bắt đầu kêu gào “ 30 năm hà đông, 30 năm hà tây...” rồi thì là nam nhân tôn nghiêm không thể quỳ trước kẻ thù.
Nhưng là, ơ thế trước kia bị khi dễ sao không thấy mạnh miệng, sao thấy quỳ thoải mái thế cơ mà, có thấy đem tôn nghiêm ra nói chuyện đâu nào? Thử hỏi một câu, nếu như đám này không có cơ duyên thì liệu có dám nói những câu mạnh miệng như thế sao? Cái lũ này nếu như không có cơ duyên thì mãi mãi chỉ là một đám phế vật, bởi vì lũ này không có cường giả tâm, không có biết dựa vào chính mình cố gắng leo lên, toàn bộ là dựa vào cơ duyên kéo lên, dựa vào nhân vật chính quang hoàn chiếu rọi.
Không có cơ duyên thì chỉ biết làm cả đời phế vật, nằm một chỗ than thân trách phận mà thôi. Có cơ duyên một cái là chạy ra nhảy nhót, nói mạnh miệng, bàn chuyện đạo lý, tôn nghiêm, đâu cũng dám xông vào, thật là buồn nôn đến cực điểm . Nói chung hoàn toàn là nhờ Vận Khí kéo, bọn nó chẳng cố gắng được gì sấc!
“Đừng đánh!... Đừng đánh nữa! Ta bồi thường, xin ngươi đừng đánh nữa!...” Hoàng Thiếu Đông hoàn toàn là b·ị đ·ánh sợ, vội kêu lên cầu xin tha thứ.
Nghe vậy Diệp Mân lập tức cười gằn buông tay: “Nói sớm có phải tốt hơn không, đỡ được biết bao nhiêu nỗi khổ da thịt?” Nói rồi Diệp Mân đứng lên sửa sang lại cổ áo, sau đó đưa tay về phía Hoàng Thiếu Đông ngoắt ngoắt nói “ Nhanh đưa tiền bồi thường...”
Hoàng Thiếu Đông cúi đầu không dám nói, lồm cồm bò dậy, lúc này hắn được Vân Nhã mặt đầy nước mắt chạy tới nâng lên, nàng liên tục hỏi thăm thương thế của hắn. Nhưng hắn lúc này làm gì còn tâm tình để ý nàng, hắn chỉ mong nhanh sớm thoát khỏi tay tên ác ma trước mắt này mà thôi.
Lục tục từ trong túi móc ra điện thoại sau đó bảo Diệp Mân đọc số tài khoản cho hắn chuyển tiền. Mà Diệp Mân nhận được tiền xong còn rất là thoải mái hướng về đám người Tiêu Minh cười, lớn tiếng nói: “Tiêu Minh, hôm nay tiểu gia có thu nhập lớn, lát nữa tan học đãi các ngươi một bữa.” Hắn nói chuyện rất vui vẻ hoàn toàn không để ý sắc mặt đã đen lại Hoàng Thiếu Đông.
Hoàng Thiếu Đông lúc này nào có không biết nguyên nhân mình bị gây chuyện là gì, đây hoàn toàn là cẩu huyết tranh giành tình nhân a, mà hắn chính là bị chà đạp một phương kia. Nhưng hắn lại không dám nói cái gì, chỉ có thể tức giận đẩy ra Vân Nhã nâng đỡ, dưới sự nâng đỡ của đám tiểu đệ cúp đuôi rời đi.
Diệp Mân rất là hăng hái trở về chỗ đám người Tiêu Minh khoe chiến tích. nhưng đáp lại hắn là một đám ánh mắt thèm thuồng miệng chảy nước miếng nhìn hắn cầu bao nuôi, hoàn toàn không nhìn hắn vừa rồi có bao nhiêu oai phong mà chỉ nhìn hắn vừa rồi kiếm lợi được bao nhiêu. Thấy cảnh này Diệp Mân là hoàn toàn mặt đen lại, ‘các ngươi có thể đừng vì tiền bất cận nhân tình như thế có được không a? Ít nhất khen ngợi ta oai phong vài câu, tiểu gia ta cũng sẽ đâu có bạc đãi các ngươi nha, ai cũng có phần mà!’
Mà một bên khác Hoàng Thiếu Đông được nâng đỡ trở trên đường trở về lớp, hận hận không nuốt trôi cục tức này: “Hừ! Cứ đợi đấy ta sẽ vận dụng thế lực của nhà ta khiến ngươi phải vào tù vì tội cố ý g·ây t·hương t·ích.”
Nghe vậy một tên tiểu đệ bên cạnh tên Lương Siêu vội vàng nói: “Hoàng Thiếu! Ta sợ điều này là không được, bởi vì cái tên vừa đánh ngươi ta đã nhớ ra hắn là ai.”
“Là ai?” Hoàng Thiếu Đông nghi ngờ hỏi.
Lương Siêu nuối nước miếng, nói: “Hắn là Diệp Mân đai đen bảy đoạn Karate, vô dịch giải Karate cấp thành phố. Nhưng trọng yếu nhất là... Hắn là con trai của cục trưởng cục cảnh sát huyện, chúng ta đấu không lại hắn! Ta cũng chỉ là trong một buổi tiệc đứng thấy qua hắn một lần, lúc này hắn ăn mặc quá khác ta nhất thời nhận không ra.”
“Ngươi cái tên này, chuyện trọng yếu như vậy cũng quên, là muốn hại c·hết ta sao?” Hoàng Thiếu Đông tức giận trừng mắt Lương Siêu, Lương Siêu chỉ là cười khổ xin lỗi liên tục, hắn cũng không muốn thế a! Lương Siêu hắn vừa nãy cũng là b·ị đ·ánh không nhẹ, cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, khi không đụng nhầm tai tinh.
Mắng Lương Siêu mấy câu, Hoàng Thiếu Đông lại sắc mặt âm trầm: “Cho dù hắn là con trai của cục trưởng cục cảnh sát huyện, nhưng ta nuốt không trôi cục tức này, ta nhất thời không làm gì được hắn. Nhưng đợi mà xem gia đình ta là y dược thế gia, đợi đến khi chúng ta kết thân được với nhiều quyền quý của Tỉnh, nhất định sẽ đem cả nhà hắn đạp rớt khỏi đài cao trả thù hôm nay.”
Nói đến đây trên mặt hắn đau đớn lại truyền đến làm hắn hít vào một ngụm khi lạnh, sau đó hắn tiếp tục nói: “Xem ra trong lúc nhất thời tốt nhất là không nên đến cái lớp kia, vẫn là hẹn Vân Nhã ra nói chuyện ở bên ngoài thì tốt hơn.”
Thấy không khí ngập tràn mùi âm mưu, Lương Siêu cùng đám tiểu đệ đi theo không dám nói gì chỉ là lặng lặng đi theo về lớp, bọn hắn đối với tương lai phát sinh chuyện gì thật sâu lo lắng bị kéo vào, thật là mong các vị đại nhân đừng đừng đem bọn tiểu đệ bọn hắn kéo vào vũng nước đục này a! Cầu mong thông cảm cho thân phận tiểu đệ của bọn hắn nha, bọn hắn cũng không muốn giống như hôm nay bị làm một trận à.