Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 18: Tiêu Minh Ra Mặt!




Chương 18: Tiêu Minh Ra Mặt!

Đang lúc Lâm Yên Nhi tiếp tục yên ổn dùng bữa thì đột nhiên phía trước có một giọng nói truyền đến: “Yên Nhi cô nương có thể cho tại hạ vinh hạnh được mời ngươi khiêu vũ sao?”

Lâm Yên Nhi biểu lộ nhất thời cứng đờ, thầm nghĩ: ‘là cái nào không có mắt chạy đến đây vậy?’.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên xem xét thì lập tức biết lý do, bởi vì cái tên không có mắt đó chính là Trần Hoàng, kẻ mà hôm bữa có xung đột với Tiêu Minh và bị Diệp Mân đánh cho phải nhập viện. Đối với cái tên Trần Hoàng này thì Lâm Yên Nhi chỉ có một cái nhận xét đó là: Háo sắc, trang bức và không biết tự lượng sức mình.

Ngươi không có thấy hắn đối với bất kỳ vị mỹ nữ nào đều là mắt sáng lên thèm khát sao? cho dù là hắn ẩn giấu rất sâu nhưng là nàng đối với loại kia ánh mắt là vô cùng mẫn cảm, hắn giấu sao được nàng? Lại còn trang bức nữa, cậy mình biết chút võ công, đi lấn lướt đánh mặt mấy cái công tử nhà giàu, để thể hiện bản thân mình hơn người trước mặt mấy vị tiểu thư nhà mình.

Vừa nãy nàng cũng thỉnh thoảng thấy hắn cùng một vài cái công tử ca nổi lên tranh đấu, có thể nói là hoàn toàn không nể mặt một chút nào! Người ta cũng chỉ là muốn cùng tiểu thư nhà các ngươi chào hỏi mà thôi, không cho thì thôi, nói lễ phép từ chối là được, có cần phải đem người ta đánh ngã, để người ta mất hết mặt mũi sao? Còn cái gì mà “Ta không thích kẻ nào dùng ngón tay chỉ ta” sau đó không đánh ngã thì cũng là bẻ ngón tay người ta. Nói chung là quá trang bức, tự cho mình là bản lĩnh thông thiên, hoàn toàn không xem ai ra gì. Ngươi chỉ là một cái tên bảo vệ mà thôi, không làm tốt nhiệm vụ, đi trang bức đánh mặt làm gì?

Hiện tại cái tên này vậy mà lại dám đến trước mặt nàng mời nàng đi khiêu vũ? Đây là có bao nhiêu không xem Tiêu Minh ra gì a? chắc là hắn cho rằng Tiêu Minh là cái sợ hàng nên hắn có thể tùy tiện lấn lướt, chỉ cần không có Diệp Mân ở đây là được rồi? Hắn có biết hay không suy nghĩ, hành động này của hắn nếu là dám ở Yên Kinh nói ra, làm ra thì sớm đã bị Tiêu Gia bắt đi chôn sống rồi không? Một cái mao đầu tiểu tử cậy mình có chút bản lĩnh, dám đi câu dẫn thiếu phu nhân nhà Tiêu Gia đây hoàn toàn chính là đang công khai đánh mặt Tiêu Gia a! bọn họ không đem hắn chôn sống mới là lạ.

Nhưng dù là trong đầu nghĩ vậy, nàng cũng biết trước tiên mình phải đối phó cái “bức vương” này đã.

Lâm Yên Nhi lập tức lấy giấy ăn lau miệng, sau đó bình tĩnh đứng đậy. Nhìn thấy hành động này của nàng, Trần Hoàng trong lòng dâng lên vui mừng tới, thầm nghĩ bản thân lúc nãy cố ý trang bức thu hút sự chú ý của nàng đã thành công rồi? Đúng vậy, vừa này Trần Hoàng hắn trang bức là để thu hút sự chú ý của tất cả mỹ nữ trong hội trường, mà trọng điểm là 2 vị tiểu thư nhà hắn và Lâm Yên Nhi.

Nhưng sau đó hành động của Lâm Yên Nhi lại làm cho hắn đang treo lên nụ cười thân sĩ vẻ mặt cứng đờ. Chỉ thấy nàng lễ phép hơi khom người thi lễ một cái, sau đó nói ra: “Thật xin lỗi vị tiên sinh này, ta là gái đã chồng cho nên không thể đi khiêu vũ với ngươi được! Còn nữa, chúng ta hoàn toàn không quen biết xin ngươi hãy gọi tên đầy đủ của ta, chứ đừng gọi thân mật như vậy, người khác sẽ hiểu lầm. Xin ngươi đừng làm tổn hại đến thanh danh của ta a!”



Lâm Yên Nhi vừa nói xong những lời này, nhất là câu cuối cùng “Xin ngươi đừng làm tổn hại đến thanh danh của ta a!” lập tức khiến cho cả toàn trường sôi trào, cười to: “Ha ha ha…!”

Toàn trường được một phen cười to, tiếng cười át hẳn luôn cả tiếng đệm nhạc, ngay cả các nhạc công cũng bất giác dừng lại xem xét có chuyện gì.

“Ha ha ha! Cười c·hết ta rồi… thứ gì a! chỉ là một cái tên vệ sĩ mà thôi, vậy mà lại dám đi ve vãn con gái nhà người ta.” – người tham gia yến hội 1.

“Đúng vậy, thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Hắn chẳng lẽ không biết đó là vợ của Tiêu Minh sao? Toàn trường chẳng ai đám bén mảng tới gần đó, vậy mà cái tên này lại dám không biết liêm sỉ tới ve vãn vợ của người ta. Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn là hơn hẳn tất cả mọi người ở đây hay sao?” – người tham gia yến hội 2.

“Về cái gì ta không dám chắc, nhưng là về độ mặt dày cùng với trang bức thì ta dám cam đoan hắn là vượt xa tất cả mọi người ở đây cộng lại.” – người tham gia yên hội 3.

“ha ha ha!...”

“…”

Đám người liên tục vừa cười vừa buông lời chế giễu, một phần nguyên do đám người làm như vậy cũng là bởi vì, mới nãy trong yến hội cái tên Trần Hoàng này qua trang bức rồi, không coi ai gì. Cho nên giờ hắn bị mất mặt xấu hổ, mọi người không ngại lại đá hắn một chân.

Một bên khác nhìn lấy tình cảnh này, Sở Thơ Hàm là lập tức cái trán nổi gân xanh, nhíu lông mày lại. Nàng mới đầu cũng biết cái tên Trần Hoàng này là một cái tên háo sắc nhưng thật không ngờ lại háo sắc đến như vậy. Bây giờ thì tốt rồi hắn ở ngay trước mặt đông đảo danh lưu nhân sĩ bị mất mặt, liên đới nàng cùng sở gia của nàng cũng là bị mất mặt theo.

“Oa!... thật không ngờ bia đỡ ca lại là háo sắc như vậy, đây quả thật là không cần mặt nữa mà!” Kim Hoan Hoan ở một bên cười gian xảo, cảm thán nói.



Nghe được Kim Hoan Hoan cảm thán, Sở Thơ Hàm khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: ‘Chúng ta bây giờ đã đủ mất mặt, ngươi có thể hay không đừng lúc này ngữ khí nói chuyện cười đùa tùi tiện như vậy được không?’

Kim Hoan Hoan vừa nhìn là cũng đã biết Sở Thơ Hàm hiện tai là đang cảm thấy như thế nào, nhưng nàng mới mặc kệ những này, thân mật ôm lấy Sở Thơ Hàm, làm ra bộ mặt ngây thơ lo sợ nói: “Bia đỡ ca như vậy háo sắc, ta có chút sợ lúc nào đó hắn sẽ không nhịn được mà đối với chúng ta ra tay a. Thơ Hàm tỷ hay là đuổi hắn đi đi a!”

Sở Thơ Hàm quay lại nhìn Kim Hoan Hoan một chút, nàng lúc này cảm thấy chưa bao giờ lời của Kim Hoan Hoan lại có lý như vậy. Phải biết cha nàng mời vệ sĩ về là để tránh cho nàng gặp nguy hiểm cũng như tránh bị mấy tên sắc lang dây dưa. Nhưng là cha nàng cũng thật là, chưa tìm hiểu rõ ràng đã vội tuyển người, Trần Hoàng háo sắc như vậy, dây chẳng phải là đưa dê vào miệng sói sao? Nàng nhất định phải đem chuyện ngày hôm nay nói lại với cha nàng, cho dù không thay người cũng phải tuyển thêm cho nàng mấy người hầu gái, chứ ở cạnh Trần Hoàng nàng không yên tâm.

Trở lại với Trần Hoàng, hắn lúc này bị nhiều như vậy người chế nhạo lập tức liền tức giận, hắn trước giờ đã bao giờ mất mặt như lúc này? Nhưng là hắn cũng không có thể đối với tất cả mọi người đều phát tác lên. Mà nguyên nhân của việc hắn bị chế giễu đều là do Lâm Yên Nhi từ chối hắn, cho nên hắn mới bị mất mặt như vậy!

Nghĩ đến đây hắn lập tức không giữ nỗi bình tĩnh, tức giận giơ lên ngón tay chỉ vào Lâm Yên Nhi, lớn tiếng nói: “Ngươi!... Cái nữ nhân không biết tốt xấu này.”

Nói rồi, hắn cũng không giữ cái gì nhân sĩ phong độ nữa, nghiến răng đưa tay nâng lên bàn ăn trước mặt Lâm Yên Nhi, muốn đem cả cái bàn ăn hất đổ về phía thân thân thể mảnh mai Lâm Yên Nhi.

Nhìn thấy này, toàn trường cùng Lâm Yên Nhi lập tức biến sắc, thật không nghĩ tới cái tên “bức vương” này lại phản ứng lớn như vậy, cái kia thân thể mảnh mai Lâm Yên Nhi là có thể chịu được cái bàn lớn như vậy đổ sập sao? Mà đứng ở đó chịu trận Lâm Yên Nhi càng là sắc mặt tái nhợt, nàng biết lúc này là nàng có tránh cũng không kịp, nên nàng chỉ có thể theo bản năng nhắm mắt lại chịu trận, đồng thời cầu nguyện cái bàn này đừng có đem khuôn mặt đẹp của nàng đập xấu.

Nhưng là đợi mấy giây cũng không có cảm nhận được v·a c·hạm cùng đau đớn truyền tới, nàng liền nghi ngờ dần dần mở mắt ra nhìn xem. Chỉ thấy lúc này cái bàn vẫn chưa bị nâng lên quá 5 cm, mà bên cạnh nàng đã có một bàn tay đem nó vững chắc ngăn lại, không có để cho nó tiếp tục bị nâng lên một chút nào nữa. Nàng nghi ngờ quay người lại nhìn, liền kinh ngạc phát hiện người thay nàng ngăn chặn hết thảy lại là Tiêu Minh.



Lâm Yên Nhi là thật sự kinh ngạc mở to mắt, thật không nghĩ tới cái tên bình thường vô sỉ, tham lam này lại có thực lực đi ngăn chặn cái lật bàn này, thật sự là để cho nàng lau mắt mà nhìn. Phải biết cái tên Trần Hoàng kia cũng không phải là dạng vừa, nhìn hắn lúc giao đấu với Diệp Mân là biết.

Vậy mà Tiêu Minh lại có thể dễ dàng đem hắn ngăn chặn, hơn nữa là ở tuyệt đối thế bất lợi ở phẩn trên. Hiện tại chỗ Tiêu Minh đặt tay nếu xét theo góc độ quy chiếu thì là ở phía cuối bàn, còn Trần Hoàng chỗ nâng lên thì là phía đầu bàn, rõ ràng là cánh tay đòn dài hơn, cho nên moment tạo ra cũng sẽ lớn hơn, nhưng mà Tiêu Minh vẫn có thể thành công đem bàn cho ngăn chặn không thể bị nâng lên.

Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ là lúc này hắn dùng ra lực lượng đã lớn hơn của Trần Hoàng a! không biết là Trần Hoàng đã toàn lực ra tay hay chưa nhưng là chắc chắn Tiêu Minh cũng sẽ không yếu đi nơi nào.

Cái này Lâm Yên Nhi biết, mà làm sao Trần Hoàng lại không biết a, mà hắn còn biết rõ hơn nhiều thứ nữa, bởi vì ngay lúc hắn bị ngăn chặn, hắn liền dùng ra toàn lực muốn tiếp tục nâng bàn lên, muốn cho Tiêu Minh mất mặt, nhưng là hắn lại kinh ngạc phát hiện hắn vậy mà vẫn không thể nâng lên mảy may, dù là bản thân đang ở thế có lợi. Điều này có nghĩa là Tiêu Minh lực lượng là hơn hắn, lúc trước đều là Tiêu Minh cố tình ẩn giấu thực lực.

Cái này liền làm cho Trần Hoàng sau lưng dâng lên mồ hôi lạnh, thật không nghĩ tới một cái tên hắn vốn cho rằng là yếu gà có thể tùy tiện bắt nạt trang bức vậy mà lại có sức mạnh hơn hắn, rất có thể là võ công cũng hơn hắn, giống như cái tên Diệp Mân kia vậy. Mà càng khiến hắn e ngại hơn đó chính là cái tên này tâm tính quá ổn định, cho dù thân mang sức mạnh hơn người nhưng nếu như không bị đẩy đến bước đường cùng là sẽ không cùng người tranh đấu để hơn thua một khẩu khí, cho dù là bị sỉ nhục cũng là như vậy.

Nhìn lại Trần Hoàng hắn, hắn nếu là có cái kia sức mạnh kia, sớm đã chạy đi khắp nơi trang bức tận trời rồi, làm gì có chuyện chịu an phận? Bởi vì hắn luyện võ là vì muốn thu hết thiên hạ mỹ nữ, cùng trở thành phú ông giàu có, đem những kẻ dám khinh thường hắn đạp ở dưới chân. Có võ công không thể hiện ra ai biết ngươi ghê gớm a?

Cho nên hắn biết hắn thua Tiêu Minh ở tâm tính, hắn bề ngoài tỏ ra nhã nhặn lịch sự, nhưng bên trong lại kiệt ngao bất thuần, không xem ai ra gì. Hắn không thể giống như Tiêu Minh như vậy đối với những kẻ kém cỏi hơn mình vẫn ôn hòa bình đẳng. Ta luyện võ bao nhiêu năm là để trở thành người trên người, vì sao lại phải đối với các ngươi những kẻ yếu hơn bình khởi bình tọa?

Nên hắn càng đối với Tiêu Minh e ngại, võ công có thể là hơn hắn, tâm tính cũng hơn hắn, đây còn làm sao chơi a! còn làm sao để hắn trang bức đánh mặt a?

Không tiếp tục kể chuyện của Trần Hoàng, lúc này toàn trường nhìn thấy Trần Hoàng bị ngăn chặn cũng là thở ra một hơi, một cái như hoa như ngọc cô nương, mọi người thật sự là không nỡ nhìn thấy nàng b·ị t·hương tổn a, ai mà không có một viên tâm đối với cái đẹp giữ gìn đây? Đáng hận nhất là Trần Hoàng vậy mà đối với cô nương người ta đông thủ? Đây là có bao nhiêu tàn nhẫn à?

Mà nơi xa Kim Hoan Hoan cùng Sở Thơ Hàm cũng kinh ngạc nhìn lấy cảnh tượng này. Kim Hoan Hoan thật sự trợn to mắt kinh ngạc nói ra: “Thật không nghĩ tới cái tên lão tài xế Tiêu Minh kia vậy mà còn có thực lực như vậy, hắn trước kia là ẩn giấu lừa gạt chúng ta a!”

Nghe vậy Sở Thơ Hàm là tức giận quay qua trừng khuê mật của mình, hai tay kéo lấy hai má của nàng, tức giận nói: “Cái gì mà ẩn giấu lừa gạt chúng ta? Người ta đây là khiêm tốn, khiêm tốn không muốn gây chuyện thị phi có hiểu không? Nào có như Trần Hoàng hắn như vậy, cậy có chút thực lực liền khắp nơi chạy đi gây chuyện, khắp nơi trang bức. Mà ta cấm ngươi từ nay gọi người ta là lão tài xế, phải biết tôn trọng người ta có hiểu không?”

“Biết, biết! Thơ Hàm tỷ ta sai rồi ngươi nhanh tha cho ta a!...” Kim Hoan Hoan bị kéo má đau điếng, lúc này cho dù trong lòng có muôn vàn cái suy nghĩ tinh nghịch cũng phải vội vàng cầu xin tha thứ.

Mặc kệ mọi người xung quanh có suy nghĩ cái gì, Tiêu Minh lúc này một mặt híp mắt, cười mà không phải cười nhìn Trần Hoàng: “Vị huynh đệ này, ngươi có chút không phải phép, vậy mà nhân lúc ta không có ở đây bắt nạt vợ của ta! Có hay không nên cho ta một cái công đạo?”