Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Phàm

Chương 17: Bàn Chuyện Âm Sơn Lĩnh




Chương 17: Bàn Chuyện Âm Sơn Lĩnh

Hơn 9h tối, Nguyên Đằng Sơn Trang.

Lúc này sau khi đồng ý cùng Diệp Mân đi thám hiểm Âm Sơn Lĩnh, Tiêu Minh đi cùng Diệp Mân đi gặp chính chủ của lần thám hiểm này, dù sao cũng là làm việc cho người ta, cũng là nên đi gặp mặt một chút đại hộ khách.

Còn về phần Lâm Yên Nhi, Tiêu Minh biểu thị là mặc kệ nàng tự mình chơi đùa đi thôi, dù sao hắn còn đang bận đi kiếm tiền đây, thời gian đâu mà đi quản nàng a! Về phần để nàng lại một mình sẽ có cái gì đại móng heo chạy tới q·uấy r·ối muốn chiếm nàng tiện nghi, Tiêu Minh biểu thị là không cần phải lo lắng thừa thãi.

Lâm Yên Nhi dù sao cũng là quý nữ Kinh Thành, loại này cấp bậc tiệc tối là thấy qua rất nhiều, kinh nghiệm đối phó cũng là không ít. Còn về việc có hay không cái nào đại móng heo thành công câu dẫn nàng, Tiêu Minh hoàn toàn không lo lắng, Lâm Yên Nhi nếu không muốn Tiêu Gia nổi trận lôi đình thì đương nhiên sẽ không dám cho hắn đội nón xanh. Mà là có chuyện đó thật thì cùng lắm là l·y h·ôn ai về nhà nấy, Lâm Yên Nhi chịu Tiêu Gia lửa giận, còn hắn thì lại về cuộc sống thường ngày, dù sao hắn cũng đã kiếm đủ, lại không tổn thất gì.

Cho nên cứ thế, bỏ mặc Lâm Yên Nhi có chút sững sờ cùng tức giận nhìn theo hắn, hắn vẫn là như không có chuyện gì đi cùng Diệp Mân đi kiếm tiền của mình.

Ở trong một gian phòng khách quý phía ngoài có tầng tầng vệ sĩ canh giữ, Tiêu Minh cùng Diệp Mân mở cửa bước vào phòng. Lúc này trong phòng đang có hai người đàn ông trung niên đang ngồi bàn chuyện với nhau.

Một người thì thân mang tây trang, đầu tóc đen gọn gàng, cùng Diệp Mân có 7 phần tương tự mựt, nhưng bề ngoài toát ra vẻ quân kỷ uy nghiêm, còn một người thì thân mặc âu phục, mặc dù là cũng tóc đen gọn gàng nhưng lại chẻ hai mái đồng thời phía trên có lấm tấm điểm một chút bạc, nhìn qua khuôn mặt của hắn mệt mỏi, tiều tụi, hiển nhiên là phải suy nghĩ đắn đo nhiều ngày đến mất ăn mất ngủ.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cả hai quay qua nhìn lại, người đàn ông âu phục kia còn chưa có biểu hiện gì, nhưng người đàn ông tây trang áo sơ mi trắng thì lại biểu hiện ra nụ cười, hiền lành cười nói: “ Tiểu Mân, Tiêu Minh cuối cùng các ngươi cũng tới, nhanh tới đây chào hỏi La Phúc thúc.”

Người vừa lên tiếng này chính là cha của Diệp Mân, tên là Diệp Hồng, năm nay 43 tuổi, là cục trưởng cục cảnh sát huyện, một thân chính khí, đặc biệt còn có một mạng lưới quan hệ rộng lớn khiên cho vô số danh lưu nhân sĩ đều phải nể trọng và dè chừng đối đãi với hắn, không dám đắc tội.

“ Cha (Hồng thúc) La Phúc thúc!” Diệp Mân cùng Tiêu Minh đồng thời lên tiếng thi lễ một cái.

Sau đó hai người bọn hắn cũng không câu nệ mà riêng mình chọn lấy vị trí đối diện nhau ở giữa Diệp Hồng và La phúc, ngồi xuống.



Thấy 2 người đã ngồi ổn định trí, lúc này Diệp Hồng mới lên tiếng đối với La Phúc, nói: “La huynh, tiểu Mân thì ngươi đã biết rồi…” nói rồi Diệp Hồng đưa tay chỉ Tiêu Minh, nói tiếp: “còn đứa bé này tên là Tiêu Minh, là bạn học với con trai ta, đừng nhìn hắn thế này nhưng mà thực ra thì cũng có đôi chút bản sự, có lẽ có thể giúp được huynh lần này.”

La Phúc nghe vậy, khuôn mặt tiều tụi nhìn qua Tiêu Minh một chút, đánh giá hắn trên dưới, sau đó là thở dài, cười khổ đáp: “Diệp lão đệ! Ta thật sự là hết cách cho nên mới mặt dày mày dạn đến đây cầu tới cửa ngươi. Nếu mà ngươi cũng đã tin tưởng tiến cử như vậy thì ta cũng không có ý kiến. Nhưng là chuyện này xác thực nguy hiểm, ngươi thật sự định hai đứa bé đi mạo hiểm thật sao? Dù sao trong đó có nhi tử của lão đệ ngươi a!”

“Đối với con trai ta tài năng ta vẫn là có lòng tin, nếu nó đã muốn Tiêu Minh đi cùng vậy tức là có đạo lý của nó, về điểm này La huynh có thể yên Tâm” đối với La Phúc nghi vấn Diệp Hồng chỉ là cười nhếch miệng một cái, tự tin nói ra.

Diệp Mân lúc này cũng phụ họa: “Đúng vậy La thúc! Là có nắm chắc nên ta mới chủ động xin cha ta đi giải quyết vụ này, ngài không cần phải lo lắng a, hiện tại ngài chỉ cần trình bày lại toàn bộ nội dung công việc cho Tiêu Minh hắn nghe là được rồi, xem xem hắn quyết định thế nào đi.”

“Ai!~… Được Rồi!” La Phúc thở dài một tiếng, sau đó hắn liền quay ra đối với Tiêu Minh nói: “Tiểu huynh đệ, chắc là ngươi cũng đã có nghe nói về ‘Âm Sơn Lĩnh’ rồi, cho nên ta cũng nói thẳng. Cụ thể của sự việc lần này là ta đã bỏ ra ba ức nguyên mua lại ‘Âm Sơn Lĩnh’ nó vốn là một khu đất rừng núi rộng lớn cho nên nếu so sánh giá đất hiện nay thì nó là phi thường rẻ.”

“Nhiều người nói ta, sở dĩ có giá như vậy là bởi đây là một cái địa phương quỷ quái, không ai dám động đến, ai mua vào người đó là thua thiệt.”

Ngừng một chút La Phúc lại thở dài, vỗ trán buồn bã nói tiếp: “Ta vốn là không tin tà, một cái con người thế kỷ 21 sao có thể tin mấy cái chuyện ma quỷ phi khoa học như vậy? cho nên ta vẫn là mua vào. Nhưng đợi sau khi ta dốc vốn vào khởi công xây dựng, muốn biến ‘Âm Sơn Lĩnh’ thành một khu biệt thự xa hoa, lúc đầu thì không sao, nhưng càng về sau càng nhiều chuyện kỳ quái phát sinh, tỷ như công nhân bảo nhìn thấy ma quỷ, chim sa trước cửa, chó đào tường các thứ.”

“Ta vốn là cho rằng đây là đám công nhân làm việc mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, nhưng càng ngày chuyện kỳ quái phát sinh lại càng nhiều. Thẳng đến 2 tháng sau khi khởi công, công nhân đột nhiên tập thể trúng phong hàn không làm việc được. Ta đành phải theo người quen giới thiệu bất đắc dĩ mời thầy pháp đến xem thử, được đáp án là bọn họ bị nhiểm phải âm khí của ‘Âm Sơn Lĩnh’ thầy pháp còn bảo ta, nơi này là một cực hung chi địa không nên tiếp tục khởi công nếu không sẽ họa hại đến cả gia đình mình.”

“Ta trước kia là không tin mấy chuyện mê tín này, nên lần này cũng chỉ xem là thầy pháp nói láo để moi tiền của ta, với lại ta đã đầu tư vào đây nhiều tiền như vậy làm sao có thể nói bỏ liền bỏ? Tính đến thời điểm đó ta cũng đã rót vào đây gần 1 tỷ tiền rồi a! Cho nên ta đổi một nhóm công nhân khác tiếp tục xây dựng, nhưng cũng chỉ được hơn nửa tháng công trường liền liên tục x·ảy r·a t·ai n·ạn, liên tục có n·gười c·hết, khiến cho công nhân sợ hãi không dám tiếp tục làm việc, tập thể nghỉ việc.”

“Lần t·ai n·ạn cuối cùng là lần mà ta đích thân đến giá·m s·át công trường, lần đó ta tận mắt thấy một con ma nữ hướng về ta cười quái dị, sau đó liền đưa tay giật bỏ một phần của thanh trụ chống giàn giáo, khiến giàn giáo đổ sập, còn nó thì ngay trước mặt ta nhanh chóng trở nên mờ nhạt rồi biến mất. Lúc đó giống như vậy t·ai n·ạn đồng thời cũng ở mấy chỗ khác trên công trường phát sinh, c·hết mất tám người, b·ị t·hương mấy chục người. Ta sau đó liền lập tức cho dừng lại tất cả hoạt động trên công trường, không để công nhân tiếp tục làm việc nữa.”

“Cũng trong ngày hôm đó, đám công nhân vì quá sợ hãi liền tập thể xin nghỉ việc, ta biết không thể cưỡng cầu cho nên liền đồng ý kết toán tiền lương cho bọn họ. Cũng từ ngày hôm đó ta là tin thế gian thật sự có ma quỷ.”



Nói đến cuối cùng, La Phúc lại chán nản lắc đầu: “Ta hiện tại liền đối mặt với nguy cơ phá sản rồi a, cứ tưởng là vớ được một một món hời, ai ngờ đâu không những hại mình mà còn hại người a!”

La Phúc hắn mặc dù là thân gia giàu có nhưng mà hắn không phải loại kia coi mạng của công nhân là cỏ rác, lúc đầu chỉ cho là t·ai n·ạn lao động bình thường không thể cưỡng cầu nên hắn cũng chỉ là thấy đáng thương những công nhân bị t·ai n·ạn kia. Nhưng sau khi biết chuyện này là do ma quỷ làm, những công nhân kia là bị hắn liên lụi nên mới m·ất m·ạng, hắn là thật sâu áy náy, nhưng hắn cũng chỉ có thể cho gia đình bọn hắn thật hậu hĩnh đền bù mà không thể vãn hồi sinh mạng của bọn hắn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn suy nghĩ sầu khổ như bây giờ.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện Tiêu Minh chỉ là trầm mặc một lát, sau đó hắn đối với La Phúc hỏi: “Vậy cuối cùng ý của ngài là muốn bọn ta giúp ngài giải quyết vấn đề của ‘Âm Sơn Lĩnh’ khiến cho nó trở thành một mảnh đất bình thường có thể quy hoạch có đúng không?”

La Phúc kinh ngạc nhìn thấy Tiêu Minh, hắn không nghĩ tới thiếu niên trước mặt này sau khi nghe xong chuyện vậy mà không có biểu lộ sợ hãi, ngược lại là trước hỏi chuyện này, cái này khiến cho La Phúc trong lòng bỗng dâng lên một chút hi vọng.

“Đúng vậy! chỉ cần các ngươi có thể đem vấn đề giải quyết hoặc là tìm ra được gốc rễ của vấn đề tại sao ‘Âm Sơn Lĩnh’ lại trở nên quỷ quái như vậy, ta liền sẽ đưa ra thù lao hậu hĩnh.” La Phúc sau đó vội vàng trả lời.

Tiêu Minh nhếch miệng cười: “Há!... Vậy ngài định trả bao nhiêu thù lao đây, phải biết lần này hành động chắc chắn sẽ vô vàng nguy hiểm cùng khó khăn nha!”

La Phúc nghe vậy không chút do dự giơ lên hai ngón tay nói ra: “2 ức nguyên!… nếu là các ngươi có thể đem vấn đề giải quyết ta liền sẽ trả các ngươi 2 ức nguyên thù lao, mà nếu chỉ là tìm được nguyên do gốc rễ của ‘Âm Sơn Lĩnh’ cũng sẽ trả các ngươi 2 ngàn vạn thù lao. Ngoài ra Chỉ cần các ngươi dám nhận vụ này ta liền sẽ lập tức đưa cho các ngươi 2 ngàn vạn phí mạo hiểm, phí này là ngoài định mức đưa thêm không nằm trong phí thù lao của nhiệm vụ, cho nên các ngươi cứ yên tâm là sau khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không bị trừ vào thù lao nhận được.”

‘2 ức nguyên? cái này chẳng phải nói, sau khi hoàn thành ta và Diệp Mân có thể mỗi người được một ức sao? Lại còn ngoài định mức trả thêm phí mạo hiểm, tức là 2 chúng ta mỗi người sẽ được 1 ngàn vạn? Cái này thật là kiếm bộn a!’ Nghe thấy thù lao đưa ra, Tiêu Minh nhãn tinh sáng lên, kém chút không có lập tức bắt lấy tay La Phúc, nghĩa chính ngôn từ nói ra “làm việc tốt không từ ai”. Nhưng dù sao đây cũng là ở ngay trước mặt Diệp thúc hắn không thể biểu hiện ra là mình bị đồng tiền đả động được.

Hắn nghĩa chính ngôn từ, bĩnh tĩnh nói ra: “La thúc ngươi đây là quá coi trọng chúng ta rồi, nhưng dù sao đây cũng là giải quyết yêu tà, trả lại thái bình cho người dân, cũng như cho các công nhân bị hại một cái công đạo, ta liền không thể không nhận vụ này được.”

Nghe được những lời này của Tiêu Minh, La Phúc trong nháy mắt cảm động, hắn trước đó cũng là cầu cứu nhiều nơi, nhưng ai cũng sợ “Âm Sơn Lĩnh” là nơi hung địa không dám ra tay giúp hắn. Vậy mà cái này thiếu niên trước mặt lại có thể vì thiên hạ thái bình mà không ngần ngại giải quyết yêu tà, thật đúng là một cái “tâm hoài thương sinh” thiếu niên a. Chẳng trách hắn lại được Diệp Hồng cục trưởng tín nhiệm như vậy!

Diệp Hồng cũng là đối với Tiêu Minh biểu hiện phi thường hài lòng gật đầu, quả đúng là một đứa trẻ chính nghĩa, con trai của hắn thật sự không có tìm lầm bạn để kết giao a! xem ra đứa trẻ này về sau phải nhiều bồi dưỡng thêm, nếu được Tiêu Minh sau này tốt nghiệp hắn sẽ không ngần ngại mà mời đứa bé này gia nhập ngành cảnh sát, đồng thời cực lực nâng đỡ.



Diệp Mân ở một bên thì bữu môi, yên lặng thầm nghĩ: ‘ta liền yên lặng nhìn ngươi diễn’

Nói đùa bạn bè bao nhiêu năm hắn còn không hiểu được Tiêu Minh là cái gì đức hạnh sao? Cái gì mà vì cho người dân cuộc sống yên bình? Tất cả đều là nói láo, hắn đây hoàn toàn là vì thù lao hậu hĩnh a! nếu là La Phúc cho ra thù lao ít chỉ sợ Tiêu Minh sẽ lập tức trở mặt, biện ra muôn vàn lý do đến từ chối. Không thấy lúc đầu ở ngoài kia khi mà Diệp Mân đề nghị chuyện này, hắn là ngay lập tức từ chối hay sao?

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không lúc này đi vạch trần Tiêu Minh bộ mặt thật, dù sao cũng là bằng hữu, chút này mặt mũi vẫn phải cho.

Cuối cùng sau khi kỹ lưỡng bàn bạc lại, đám người liền thống nhất mấy nữa sau khi Tiêu Minh cùng Diệp Mân sắp xếp ổn thỏa công việc trong nhà liền sẽ xuất phát. Chuyện này hôm nay đến đây xem như là đã thành thỏa thuận, Tiêu Minh cũng là vui vẻ trở ra ngoài xảnh yến hội tìm Lâm Yên Nhi, miễn cho đợi lâu nàng lại nổi bão.

-----------------

Lúc này ngoài sảnh yến hội, Lâm Yên Nhi đang tức giận ngồi cắn răng nhai ăn bò bít tết, dường như đem miếng thịt này xem như là Tiêu Minh mà nhai cho bõ tức vậy.

Nàng đường đường là Yên Kinh đệ nhất mỹ nhân, được biết bao nhiêu người truy phủng, các nam tài tử danh lưa vì muốn đến gần nàng mà không tiếc chen nhau phá đầu. Nào có như Tiêu Minh đem nàng bỏ rơi, chạy đi kiếm tiền? Cái này là có bao nhiêu không coi trọng nàng nha? Để cho nàng, như hoa như ngọc một một cô nương lẻ loi một mình đi dạo quanh yến hội, đây là một cái thân sĩ nên có biểu hiện sao?

Cũng may ở nơi này, Tiêu Minh trong giới thượng lưu là có chút ảnh hưởng, biết nàng là vợ Tiêu Minh nên chẳng ai dám tiếp cận, ngay như lúc này nàng cũng là được đặc quyền một người một bàn dùng bữa, không ai dám đến gần chứ đừng nói là ngồi cùng, nếu không nàng một mỹ nhân như vậy, một mình ở trong yến hội này là sẽ gặp vô số rắc rối. Không thấy được cái kia Sở Thơ Hàm cùng Kim Hoan Hoan gần đó, cho dù là có vệ sĩ theo ngăn cản cũng có rất nhiều tới muốn tiếp cận hay sao?

Nàng thật không biết cái này Tiêu Minh là nghĩ thế nào mà lại để nàng một mình giữa bầy sói như vậy? Lỡ như có người không nhìn sợ đắc tội Tiêu Minh, muốn tiếp cận nàng, vậy nàng chẳng phải là rắc rối?

Đang lúc Lâm Yên Nhi tức giận trong lòng thầm mắng Tiêu Minh thì người chủ trì đã bước lên đài cao, thông qua micro đối với tất cả mọi người phía dưới nói: “Qúy vị thân sĩ, cảm ơn các ngươi đã đến đây hôm nay, để cho buổi tiệc càng trở nên hấp dẫm, ta tuyên bố tiếp sau đây, ngay tại nơi giữa đại sảnh trước khán đài này sẽ diễn ra tiệc khiêu vũ, các nhạc công sẽ lập tức tiến hành đệm nhạc ngay sau khi ta phát biểu xong, mời các vị thân sĩ hãy nhanh chóng cùng với người quen biết của mình tiến hành kết đôi để tham gia khiêu vũ, thể hiện cho mọi người thấy trình độ khiêu vũ của các ngươi a!”

Người chủ trì sau khi nói xong mọi người lập tức vỗ tay, sau đó nhanh chóng tìm lấy bạn đồng hành cùng mình kết đôi để tham gia tiệc khiêu vũ.

Nhìn lấy người chủ trì xuống đài, đồng thời nhạc cũng được các nhạc công đệm lên, Lâm Yên Nhi là không hề quan tâm, tiếp tục tức giận gặm ăn thịt bò bít tết. Dù sao nàng là sẽ không cùng người khác khiêu vũ, lúc trước tại Yên Kinh cũng vậy nàng là không hề cùng ai khiêu vũ, bởi vì nàng biết mấy cái kia nam nhân là chỉ chờ để chiếm nàng tiện nghi mà thôi. Huống hồ nàng hiện tại là gái đã có chồng, nếu là cùng nam nhân khác khiêu vũ vậy chẳng phải là cho Tiêu Minh mất mặt hay sao? Tiêu Minh hắn có thể vô sỉ, nhưng là nàng thì không thể nào như vậy, nàng là nữ nhân có gia giáo nha, sao có thể tùi tiện cùng một cái nam tử tiếp xúc đây?

Hơn nữa, nhìn xung quanh một hồi, Lâm Yên Nhi vô cùng hài lòng gật đầu, không có cái nào không biết tốt xấu chạy tới mời nàng khiêu vũ, đây cũng xem như Tiêu Minh một cái ưu điểm đi.